“Ăn cơm!”
Thẩm Ngôn làm xong cơm trưa, trở về lều vải gọi Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba tới.
“Chồng ơi, anh mau nhìn cậu ta kìa!”
Dương Mật đứng dậy đi đến bên người Thẩm Ngôn, nàng ôm chặt cánh tay của hắn, tỏ vẻ kỳ quái nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba thời khắc này xác thực trông rất kỳ lạ, nàng đang đeo tai nghe, dáng vẻ cực kỳ tập trung, thậm chí còn không phát giác được Thẩm Ngôn vừa mới vào.
Gương mặt nhỏ xinh tràn đầy biểu cảm chăm chú, thỉnh thoảng thần sắc còn lộ ra vẻ khẩn trương cùng sợ hãi.
Thẩm Ngôn thấy vậy liền vui vẻ, xem ra bản audio « Quỷ thổi đèn » mà hắn thu vẫn rất có lực hấp dẫn với cô vợ nhỏ nhà mình.
“Em ấy đang nghe truyện xưa.”
“Nghe truyện xưa?”
“Ừm, anh sợ bọn em thấy nhàm chán khi ngồi đợi tới lượt quay của mình nên hôm qua có ghi âm trước mấy chương truyện để sau này bọn em có cái giết thời gian ấy mà.”
Dương Mật nghe vậy không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc. Nàng nhón chân lên hôn má Thẩm Ngôn một cái, mè nheo đòi: “Em cũng nghe nữa, không thể để cho cậu ấy hưởng một mình được.”
“Này!” Dương Mật đi tới gần Địch Lệ Nhiệt Ba, khẽ vỗ lên vai nàng một cái.
“A a a a!”
Địch Lệ Nhiệt Ba hốt hoảng hét ầm, phản ứng cực lớn, thân thể cũng bị giật mình nhảy dựng lên, nếu không phải Thẩm Ngôn nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy nàng thì khéo cái mông của cô vợ nhỏ nhà hắn đã trực tiếp ‘say hello’ với mặt đất rồi.
“Dương Mật, cậu... cậu làm cái gì đấy, suýt nữa là hù chết tớ rồi biết không hả?” Địch Lệ Nhiệt Ba vỗ vỗ lồng ngực, hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
Dương Mật trêu chọc: “Quá khoa trương đi, cậu đang nghe cái gì thế, truyện ma à?”
Nghe Dương Mật nhắc tới, Địch Lệ Nhiệt Ba liền quên béng nỗi sợ hãi mới rồi, nàng hưng phấn khoe: “« Quỷ thổi đèn », kể về đề tài trộm mộ. Nghe hay lắm, mà giọng của Thẩm Ngôn phi thường hay, khiến tớ cảm giác mình lạc vào một thế giới kỳ lạ mới mẻ, rất mở mang tầm mắt ấy.”
“Ăn cơm trước đi!”
Thẩm Ngôn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cô gái, mau chóng dẫn bọn họ đi ăn cơm trưa.
Địch Lệ Nhiệt Ba hiển nhiên đang lâm vào ‘cơn nghiện’, vì thế ra tới bàn cơm rồi mà vẫn định đeo tai nghe lên.
Thẩm Ngôn cau mày, dùng đũa gõ gõ vào chén của nàng.
Địch Lệ Nhiệt Ba thấy vậy lập tức ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống, thè lưỡi tỏ vẻ biết lỗi rồi chuyên tâm ăn cơm đàng hoàng.
Cơm nước xong xuôi, Địch Lệ Nhiệt Ba liền đứng dậy muốn quay về lều.
Dương Mật vội kéo tay nàng: “Bát đũa còn chưa rửa kìa.”
Hiện tại ba người bọn họ đã tạo thành một ăn ý, Thẩm Ngôn nấu cơm, còn Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thì rửa chén, dọn dẹp phòng ở.
“Bữa nay cậu rửa nhé, lần sau tớ làm bù lại cho cậu.” Địch Lệ Nhiệt Ba lắc lắc tay nhỏ, không kịp đợi Dương Mật trả lời đã đeo tai nghe lên.
Dương Mật cực kỳ hiếu kỳ trước bộ dáng si mê này của Nhiệt Ba, nàng vội kéo tai nghe của cô bạn mình ra, đoạn nói: “Từ từ đã, cậu bắn bluetooth bản audio đó sang máy tớ đi, tớ nghe thử xem có gì mà lôi cuốn cậu dữ vậy.”
“Ai nha, sao tự dưng cậu lại nhiều chuyện như thế?”
“Cái gì gọi là nhiều chuyện hả, rõ ràng Thẩm Ngôn đã nói ảnh thu là để cho hai chúng ta cùng nghe, cũng không phải chỉ cho mình cậu.”
Địch Lệ Nhiệt Ba lười cùng Dương Mật tranh luận, nàng nhanh chóng phát một bản thu âm « Quỷ thổi đèn » sang cho Dương Mật, sau đó nhét tai nghe vào, lần nữa nhắm mắt chuyên tâm nghe.
Dương Mật một mình rửa bát, rửa xong liền tiến vào lều vải nằm trên ghế nghỉ ngơi.
Nãy giờ nàng đã khá sốt ruột, hiện giờ vừa rảnh liền mang theo sự hiếu kì cùng chờ mong đeo tai nghe lên, bật phát điện thoại nghe thử.
Sau đó, toàn bộ lều vải liền yên tĩnh trở lại, hai cô gái không ồn ào nói chuyện nữa, một người ngồi, một người nằm, hoàn toàn đắm chìm vào trong cố sự mà Thẩm Ngôn kể lại.
Mãi cho đến buổi chiều, khi đoàn làm phim bắt đầu công việc, trợ lý của hai nàng tới thúc giục thì hai cô gái mới bỏ tai nghe xuống.
Sắc mặt cũng như tâm tình bị gọi đi làm việc hiện giờ của hai nàng khẳng định đều cực kỳ khó coi.
« Quỷ thổi đèn » vốn không phải là chuyện ma, thế nên nửa điểm hù dọa cũng không có. Đây là truyện thuộc thể loại linh dị, huyền nghi (悬疑: hồi hộp). Tình tiết gay cấn, kích thích, cứ một chuỗi nghi vấn nối tiếp một chuỗi nghi vấn khác, plot twist đan xen khiến cho người ta hoàn toàn không cách nào tự kiềm chế. Người đọc cứ luôn muốn biết rõ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Loại cảm giác này nói trắng ra là chính là: nghiện, nghiện và nghiện.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba giờ phút này đang đắm chìm vào trong cuộc phiêu lưu trộm mộ của các nhân vật trong truyện, cả hai đều đang hồi hộp muốn nghe tiếp thì nào ngờ Lưu Hiểu Kiều và Mạnh Bình Bình lại tới giục bọn họ mau qua studio quay phim. Thử hỏi làm sao có thể cao hứng, vui vẻ gì nổi...
Hai cô nàng trợ lý đáng thương cảm thấy vô cùng bất lực. Trông bộ dáng cực kỳ khó ở, thiếu kiên nhẫn của hai nghệ sĩ nhà mình mà bị dọa đến nỗi không dám cả thở mạnh.
Cũng còn may Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba đều không phải là kẻ không thèm nói đạo lý, khó chịu thì khó chịu, nhưng hiển nhiên sẽ không đem chuyện bực bội cá nhân phát tiết lên người trợ lý thân cận của mình được.
Cả hai nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục rồi dẫn theo trợ lý đi về phía trường quay. Thẩm Ngôn thì vẫn nhàn rỗi như cũ, đợi bọn họ đi rồi liền dời ghế ngồi ra phía ngoài lều cho thoáng mát, sau đó tiếp tục ghi âm chương tiếp theo của « Quỷ thổi đèn ».
Nhìn tình hình ban nãy, hắn quyết định mình cũng phải tăng tốc thu âm thôi, nếu không thì sẽ không theo kịp tiến độ của hai cô gái nhà mình mất.
Cả ngày làm việc vất vả của ba người cứ như vậy trôi qua, mãi tới sáu giờ tối thì bọn họ mới lên xe trở về khách sạn.
Hôm nay đoàn làm phim không có cảnh quay đêm, vì thế mọi người vui vẻ kết thúc công việc sớm hơn mọi ngày.
Về đến phòng của Thẩm Ngôn, hai cô gái hệt như một thiếu niên nghiện net, vội bỏ dép lê rồi lao lên giường, một kẻ nằm sấp, một người nằm ngửa, đeo tai nghe lên, chuẩn bị tiếp tục nghe cố sự.
Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, tiến tới vỗ vỗ lên cặp đùi trắng như tuyết lê của bọn họ, khẽ nói: “Bao giờ nhàm chán không có gì làm thì hãy lôi ra nghe giết thời gian, về nhà rồi thì cất đi nào. Hai người ngồi lên, anh có chuyện muốn nói với bọn em đây.”
Hai đại mỹ nữ có dũng khí bày ra sắc mặt khó coi cho trợ lý xem, nhưng đối với Thẩm Ngôn thì hiển nhiên các nàng sẽ không làm thế.
Từ chuyện này cũng có thể nhìn ra, căn bản trên đời cũng chẳng tồn tại những kẻ thường xuyên lớn lối. Sở dĩ có người hay phát cáu, đây chẳng qua là bởi vì họ chưa gặp được người khiến họ sợ mà thôi.
“Bọn em thích ca hát đúng không?”
Thẩm Ngôn bắt chéo chân ngồi trên ghế, hắn thoải mái dựa đầu ra sau, bưng tách trà Long Tỉnh vừa mới ngâm lên uống.
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba liếc nhau, không rõ lắm vì sao Thẩm Ngôn lại đột nhiên hỏi như vậy, thế nhưng vẫn theo bản năng gật gật đầu.
“Thật lòng yêu thích chứ không phải do công ty yêu cầu?”
Hai cô gái lại gật đầu.
Thẩm Ngôn mỉm cười, đáp: “Nếu đã là thật tâm ưa thích, vậy sau này bọn em phát triển thêm về mảng âm nhạc đi.”
Dương Mật hào hứng bảo: “Chồng, em đã lấn sân rồi còn gì, bài hát đứng đầu Kim Khúc bảng hiện giờ chẳng phải là ca khúc anh tặng em sao?”
- --------
Chương sau: Có Thể Đừng Đánh Em Được Không?