Trong lều vải.
Đông Lỵ Á nằm ngửa, hai tay giơ thẳng lên đầu, vặn người duỗi mình cho cơ thể bớt nhức mỏi. Bên hông lộ ra vòng eo thon nhỏ đầy tinh tế.
Mặc dù lần này bọn họ đi chơi rất vui vẻ, thế nhưng quay tiết mục chính là quay tiết mục, không chỉ một mà đến ba bốn cái ống kính cứ luôn một mực chĩa thẳng vào người Đông Lỵ Á, quay lại không sót nhấc cử nhấc động của nàng. Thế nên không có khả năng hoàn toàn phóng thích chính mình.
Tỉ như bình thường nàng cũng sẽ ngẫu nhiên thốt lên một vài câu thô tục, nhưng ở trước ống kính thì sao mà dám làm? Dù có muốn buông lỏng cũng không được, đây là vấn đề về hình tượng.
Hiện tại máy quay phim đã bị che kín, âm thanh cũng đã tắt đi, nàng lập tức cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm hẳn, giống như gông cùm xiềng xích trên người đã được hạ xuống vậy.
“Tôi tắt đèn nhé!” Đông Lỵ Á nói với Thẩm Ngôn.
Hắn khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Đông Lỵ Á bèn ngồi dậy với tay tắt đèn chân không treo ở trên đỉnh chóp lều vải.
Không gian xung quanh lập tức tối đen một mảnh. Mà không chỉ bên trong lều vải, toàn bộ khu vực bên ngoài chỗ nhân viên công tác nghỉ ngơi cũng đã tối đèn, bọn họ có nhiều người đã sớm ngủ từ lâu.
Trong lúc nhất thời, chỉ có bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng tản ra hào quang yếu ớt.
“Ơ kìa, khu bên kia là ai ở đấy nhỉ? Sao giờ này vẫn còn chưa ngủ?”
Khu vực ‘đóng quân dã ngoại’ của bọn họ đang sa vào cảnh yên tĩnh tối đen, bỗng nhiên có một cái lều vải bên phải sáng đèn lên, Đông Lỵ Á thuận miệng hỏi bâng quơ.
Thẩm Ngôn vốn không thích ngủ mà bị đèn hắt vào mắt, vì thế liền kéo khóa lều xuống, thò đầu ra hô: “Cái lều màu đỏ kia, biết mấy giờ rồi không mà còn chưa đi ngủ?”
“Ngủ ngay đây! Ngủ ngay đây!”
Thanh âm của Lôi Gia Âm xa xa truyền đến, ở cùng anh ta hẳn là người anh em Nhạc Vân Bằng.
Lều vải mà các thành viên của đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » ở đều là lều vải phổ thông dành cho hai người.
Nếu như là lều vải hai người, vậy chỉ có hai người cùng ngủ thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Thế nhưng vấn đề ở đây là đoàn người không phải ai cũng đều chiếm diện tích giống nhau.
Hai kẻ mỗi người đều chưa tới 50kg dĩ nhiên phải khác biệt so với hai người mà mỗi bên đã chiếm gần trăm ký rồi.
Tám người trong nhóm, nhóm hai cặp Tống Đan Đan - Tống Tổ Nhi, Cổ Lệ Na Trát cùng Lưu Sư Sư không cần phải nói. Bọn họ đều là nữ nhân, đã vậy vóc dáng cũng rất mảnh mai, hai người ngủ chung một cái lều vải hoàn toàn không hề có vấn đề gì, hơn nữa còn có thể thừa không ít chỗ trống.
Bên lều của Thẩm Ngôn vẫn còn đỡ, mặc dù vóc dáng hắn khá cao to, nhưng cùng chia lều với hắn là Đông Lỵ Á chỉ tầm khoảng 45 ký, hai người nằm chung một chỗ vẫn không bị cảm giác chen chúc chật chội gì.
Nhưng Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng thì lại không được thoải mái như vậy. Lôi Gia Âm thuộc kiểu mẫu nam hán tử, thân hình thô to, anh ta cao tầm 1m84, thể trọng nặng đến hơn 80 ký.
Nhạc Vân Bằng thì mặc dù vóc dáng không được man cho lắm, anh ta là kiểu to béo, bụng bự. So với Lôi Gia Âm còn nặng hơn, đến tận 90 ký.
Hai tên to tướng ngủ chung ở trong một cái lều vải, chắc chắn là vô cùng chật chội. Từ tối giờ hai người bọn họ đã lăn qua lộn lại, đổi rất nhiều tư thế, thế nhưng kiểu gì cũng không thể nào mà thoải mái, rộng rãi để ngủ yên một giấc được.
“Lều của chúng ta quá nhỏ, ngủ không được, thật là khó chịu kinh khủng.”
Thanh âm Nhạc Vân Bằng tức khắc vang lên theo.
Thẩm Ngôn hô to: “Các anh bị ngốc sao, hai người các anh cứ nằm chồng lên nhau là rộng ngay thôi, đúng không?”
“Ha ha ha ha!”
Có vài tiếng cười vang lên từ trong mấy cái lều vải khác.
“Cậu cút ngay cho anh!” Lôi Gia Âm cùng Nhạc Vân Bằng đồng loạt hét lên.
Thanh âm Tống Đan Đan sau đấy cũng truyền đến: “Các anh em, không nên nháo nữa nha, nhóm chúng ta ngày mai còn phải đi đường dài đó.”
“Anh cũng đừng đi gây sự bên ngoài nữa, mau mau trở về ngủ đi thôi, mai anh còn phải lái xe còn gì.”
Đông Lỵ Á nín cười, cố gắng đem Thẩm Ngôn kéo lại vào trong.
Cười đùa một trận xong, khu cắm trại dã ngoại lại một lần nữa lâm vào an tĩnh.
Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á nằm song song với nhau bên trong lều. Bởi vì đây là lều giữ ấm, nhiệt độ bên trong tương đối ấm áp, không lạnh như ngoài trời, thế nên cả hai tùy tiện đắp tấm chăn mỏng lên người chứ không chui vào túi ngủ hoặc quấn mền kín mít khi ngủ.
Hồi lâu sau, cũng không rõ là do vô tình hay như nào mà Thẩm Ngôn cảm nhận được đôi chân trần nhỏ xíu của Đông Lỵ Á đang gác lên chân mình.
Hắn im lặng một lát, chờ nàng ta xoay mình sẽ tự rớt chân ra. Thế nhưng một lúc lâu mà Đông Lỵ Á vẫn giữ nguyên tư thế đó, Thẩm Ngôn bèn xoay người lại, vừa khéo rút bắp chân mình ra khỏi chân cô nàng.
Nào ngờ chỉ mấy giây sau, chân nhỏ của Đông Lỵ Á lại gác lên, mà dường như chủ nhân của nó có vẻ đang tức giận, bởi vì Thẩm Ngôn cảm nhận được nàng ta rõ ràng dùng nhiều sức hơn hẳn ban nãy.
Lúc này hắn có thể xác định, vừa rồi hiển nhiên không phải là do Đông Lỵ Á lơ đãng, vô ý.
Tuy nhiên Thẩm Ngôn cũng không buồn tránh né nữa, hắn đã nghiêng người đưa lưng về phía Đông Lỵ Á rồi, nếu lại cố tránh ra phía trước thì chẳng khác gì ra thẳng ngoài lều mà nằm.
Thảo nguyên vào ban đêm rất an tĩnh, chỉ có tiếng gió ngẫu nhiên thổi ào qua, lâu lâu thì có vài tiếng côn trùng đứt quãng kêu rã rích, trừ mấy thứ đó ra thì chẳng còn một tiếng động nào khác.
Người sống trong thành thị đã quen nghe tiếng xe cộ ồn ào, dù là ban ngày hay ban đêm thì cũng thế, nhưng ở chỗ này căn bản không bới ra nổi tiếng còi xe hay động cơ âm thanh máy chạy gì cả.
“Nè!”
Đông Lỵ Á quay người hướng về phía Thẩm Ngôn, tay nhỏ chọc chọc bên hông hắn.
“Thẩm Ngôn, anh ngủ rồi sao?”
- ---
Chương sau: Cô Có Biết Hậu Quả Khi Khiêu Khích Tôi Không?