Thẩm Ngôn vẫn nhắm mắt, chỉ thở dài một hơi rồi mới đáp: “Cô không thấy câu hỏi này hơi nhảm sao? Chẳng lẽ là quỷ đang nói chuyện với cô à?”
Khóe miệng của Đông Lỵ Á không tự chủ lộ ra một vòng ý cười, nhưng rất nhanh liền tắt, tay nhỏ lại dùng sức chọc vào eo hắn mấy cái, đoạn than thở: “Tôi không ngủ được, anh tâm sự với tôi một lát đi.”
Thẩm Ngôn khó hiểu hỏi: “Mai còn phải đi đường cả ngày mà giờ cô vẫn muốn thức nói chuyện?”
Đông Lỵ Á liếm môi, “À có sao đâu, bình thường lịch trình dày đặc, tôi cũng quen ngủ ít rồi, vả lại cùng lắm buồn ngủ thì mai trên xe vẫn có thể chợp mắt một lúc mà.”
“Đại tỷ, cô muốn ngủ thì tha hồ ngủ, nhưng tôi còn phải lái xe đấy.”
“Thôi mà, trò chuyện chút xíu đi, mười lăm phút, à không, mười phút thôi, có được không?” Đông Lỵ Á mè nheo.
Thẩm Ngôn không nói gì, chỉ giả vờ ngáy to lên xem như đã trả lời câu hỏi của nàng ta.
Đông Lỵ Á không vui, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Được lắm, anh có giỏi thì về sau ai cũng đừng phản ứng ai nữa.”
Đông Lỵ Á tức giận lật người, sau đó nắm lấy góc chăn của Thẩm Ngôn, dùng sức kéo một cái, cái chăn trên người Thẩm Ngôn lập tức bị kéo lệch ra khỏi người hắn.
Thẩm Ngôn cau mày hỏi: “Cô đang làm cái gì thế?”
“Không được!”
“...”
Kỹ thuật ‘bẻ cua’ của mỹ nữ họ Đông hiển nhiên cũng không tệ, ‘lão tài xế có mấy mươi năm kinh nghiệm’ như Thẩm Ngôn vậy mà giờ phút này cũng phải ngã mũ bái phục cô nàng.
Hắn xoay người lại, nheo mắt nhìn chằm chằm Đông Lỵ Á, đoạn hỏi: “Cô có biết rõ hậu quả sẽ như thế nào nếu bây giờ dám ở đây khiêu khích tôi không?”
“Kkk…kkk!”
Lúc này đổi lại là Đông Lỵ Á giả vờ ngáy to lên, như thể bản thân đã ngủ say rồi.
Thẩm Ngôn trực tiếp nắm lấy một góc chăn, dùng sức kéo mạnh về phía mình, cả tấm chăn to và Đông Lỵ Á đồng loạt lăn tới.
“A….”
Đông Lỵ Á thấp giọng kinh hô một tiếng, bắt đầu giãy giụa phản kích, chỉ là chút khí lực này của nàng mà so với Thẩm Ngôn thì hiển nhiên không đáng nhắc tới. Chẳng những Thẩm Ngôn thành công lấy lại tấm chăn của mình mà ngay cả chăn mền của Đông Lỵ Á cũng bị hắn kéo hết sang đây.
“Anh mau trả mền lại cho tôi, anh có biết nhiệt độ bây giờ đang là bao nhiêu không hả?”
Đông Lỵ Á dùng cả tay lẫn chân, ra sức tranh đoạt mền lại với Thẩm Ngôn.
Cả hai cứ thế náo loạn suốt hơn một phút đồng hồ mới đột ngột đồng thời khựng lại.
Mà lý do dừng lại, ấy là bởi vì trong lúc đang đùa giỡn, Đông Lỵ Á cảm nhận được đùi của mình bị một vật gì đó kỳ quái đâm trúng một cái.
Rốt cuộc đấy là thứ gì, trong lòng hai người bọn họ hiển nhiên đều biết rõ.
Thẩm Ngôn không tiếp tục đùa giỡn, đem chăn mền trả lại cho Đông Lỵ Á.
Đông Lỵ Á cũng không bày trò lộn xộn nữa, nàng cầm chăn tự mình đắp lên người, lặng lẽ đàng hoàng giả vờ đã ngủ yên.
Trong lều vải khôi phục lại sự an tĩnh khi trước, chỉ là bầu không khí hiển nhiên hoàn toàn khác biệt so với trước đó, có chút bối rối, cũng có chút ngượng ngùng khó diễn tả thành lời.
Càng về khuya, nhiệt độ trên thảo nguyên lại càng giảm. Gió lớn thổi mạnh, nhiệt độ cũng nhanh chóng hạ xuống.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở thảo nguyên rất lớn, ban ngày có thể là nóng muốn chết, cảm tưởng như đang đi ngoài trời nắng giữa ngày mùa hạ, thế nhưng đến ban đêm, du khách bỗng phát hiện thời gian đã trôi nhanh tới mùa đông khắc nghiệt hồi nào không hay.
Gió lớn thổi rít qua thảo nguyên, đây là đặc sản không thể thiếu ở vùng đất đặc biệt này.
Bởi vì Thẩm Ngôn vẫn luôn trong trạng thái Luyện Khí nên nhiệt độ cơ thể tự động điều hòa, lúc nào cũng thấy ấm áp. Dẫn tới chất lượng giấc ngủ cũng vì vậy mà luôn rất tốt. Hắn chưa từng gặp phải tình trạng mất ngủ, chỉ cần muốn ngủ thì trong nháy mắt liền có thể chìm vào mơ màng.
Bất quá chất lượng giấc ngủ tuy tốt, nhưng hắn lại không phải thuộc kiểu ngủ sâu, chung quanh chỉ cần có chút động tĩnh gì thì hắn đều có thể dễ dàng giật mình tỉnh giấc.
Chẳng hạn như hiện tại, hắn đang ngủ yên thì bị một tiếng rên nhẹ làm bừng tỉnh.
Tiếng rên vang lên từ sau lưng, Thẩm Ngôn vội xốc chăn ngồi dậy xem chuyện gì.
Đông Lỵ Á bên kia đang co ro, nấp mình trong chăn, chỉ chừa một đầu tóc đen ra bên ngoài, trong khung cảnh tối đen này thì nhìn thoáng qua khá là dọa người.
“Cô bị gì vậy?” Thẩm Ngôn quan tâm hỏi.
“Không sao, không có việc gì!” Trong chăn truyền đến tiếng trả lời yếu ớt, hư nhược của Đông Lỵ Á.
Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ một lát, trực tiếp hỏi thẳng: “Dì cả tới thăm à?”
Đông Lỵ Á khựng lại, thò đầu ra khỏi chăn, biểu lộ không được tự nhiên, ngượng ngùng hỏi: “Anh...Anh làm sao biết được?”
Thẩm Ngôn tỉnh bơ đáp: “Tôi ngửi thấy mùi máu tươi.”
“...”
Đông Lỵ Á cổ quái nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn, hiếu kỳ hỏi: “Mũi anh là mũi chó sao, làm gì khoa trương tới mức đó?”
Thẩm Ngôn không trả lời, chỉ xích lại gần Đông Lỵ Á, đoạn vỗ vỗ vào vai cô nàng, “Nằm ngửa ra đi!”
“Hả?”
“Tôi kêu cô nằm ngửa ra!”
Thẩm Ngôn lặp lại một lần, sau đó nắm lấy bả vai Đông Lỵ Á, dìu nàng nằm ngửa ra cho thoải mái.
“Anh kêu tôi nằm ngửa ra làm gì? Tôi đau bụng, muốn nằm úp sấp cho dễ chịu.”
Thẩm Ngôn không nói gì, chỉ thò tay vào trong mền, trực tiếp đặt tay lên trên vùng bụng mềm mại bằng phẳng của nàng.
Thân thể Đông Lỵ Á lập tức căng chặt, một cảm giác khẩn trương xen lẫn hốt hoảng chợt dâng lên.
Anh ấy... Anh ấy muốn làm gì? Đừng bảo là Thẩm Ngôn muốn làm chuyện ấy với mình chứ?
Nhưng mà… nhưng mà ảnh biết thân thích của mình đang tới mà, chẳng lẽ ảnh không sợ mình sẽ làm cho ảnh dính một thân đầy máu sao?
- --
Chương sau: Nỗi Thấp Thỏm Của Đông Lỵ Á