Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 110: Chương 110: Nỗi thấp thỏm của đông lỵ á




Một giây đồng hồ dài bao nhiêu?

Một giây đồng hồ có thời điểm rất ngắn, chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.

Một giây đồng hồ lại có lúc rất dài, có thể thừa sức khiến bạn phải suy nghĩ lung tung cả nửa ngày sau đó.

Giờ phút này Đông Lỵ Á chính là đang lâm vào loại trạng thái suy nghĩ lung tung ấy. Chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, nàng đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, rất nhiều loại khả năng, đồng thời cũng nghĩ tới vô số hậu quả kéo theo.

Hay là thôi mặc kệ đi, không cần đau đầu suy nghĩ gì nữa hết, cứ để Thẩm Ngôn quyết định vậy, hắn muốn làm gì thì cứ làm cái đó?

Không, không! Chuyện này khẳng định không được, chính mình còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, vả lại trước đó mình đâu có suy nghĩ sẽ trao lần đầu tiên cho Thẩm Ngôn. Sao bây giờ có thể dễ dài mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm được?

Huống hồ thân thể cũng đâu cho phép, chẳng những dì cả đang ghé thăm, mà bụng cũng đang đau âm ỉ. Như này mà liều mình làm chuyện ấy ấy thì quá mất vệ sinh, vả lại cũng sẽ ảnh hưởng rất tệ tới sức khỏe.

Mấu chốt hơn nữa, ấy là hai người các nàng đang ở trong lều vải trên đại thảo nguyên. Nếu làm xong thì kiểu gì chẳng khiến lều vải dính dấp toàn là máu và cái thứ đấy, thử hỏi ngày mai làm sao nàng có thể giải thích với người bên ngoài được? Mấy người kia toàn là người trưởng thành, dễ gì mà không hiểu. Các nhân viên công tác sẽ lan truyền chuyện này ra sao?

Đó là còn chưa kể, lần đầu tiên của nàng mà lại làm ở địa phương tạm bợ như nơi này thì cũng quá tùy tiện rồi.

Nhưng bảo nàng ngăn cản Thẩm Ngôn ư? Tự thân phản kháng thì không đủ sức, mà hô lớn lên gọi người tới thì khẳng định cũng không được.

Chuyện này mà làm vỡ lở ra thì cũng chẳng hay ho gì. Dù sao nàng và Thẩm Ngôn cũng là vợ chồng, ai nghe qua cũng sẽ cảm thấy là nàng không chiếm lý, người bên ngoài cũng đâu biết rõ quan hệ chân chính giữa nàng và Thẩm Ngôn.

Còn nữa, làm như vậy thì khẳng định Thẩm Ngôn sẽ rất là mất mặt, gã đàn ông này có đôi lúc khá phũ, mặc dù đáng giận, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn đối với nàng rất tốt. Nàng không có khả năng làm ra loại chuyện tổn thương lòng tự tôn của anh ta nghiêm trọng như vậy được.

Ám chỉ được không nhỉ? Đúng rồi, cái này hẳn là thích hợp nhất. Mình sẽ dùng cử chỉ cùng ngôn ngữ ám thị cho Thẩm Ngôn biết anh ta không nên làm tiếp tới, điều kiện thân thể mình không cho phép mà. Làm như vậy thì đỡ mất mặt, Thẩm Ngôn cũng sẽ hiểu thôi.

Chỉ lo là Thẩm Ngôn không khống chế nổi mà cứ liều lĩnh ‘đòi’. Ở phương diện này, rõ rang là ý chí của đàn ông không mạnh mẽ bằng phụ nữ, bằng không thì cũng sẽ chẳng có nhiều vụ án phạm tội h* d xảy ra như thế.

Nói đến cũng trách nàng, nếu không phải ban nãy nàng cùng Thẩm Ngôn đùa giỡn như vậy thì anh ta cũng sẽ không nổi lên phản ứng, mà không phản ứng thì sẽ không phát sinh loại tình huống khó xử như hiện tại.

Nhưng… nhưng nếu Thẩm Ngôn cứ mạnh bạo làm tới thì mình phải làm sao bây giờ? Má nó, thiệt là nhức đầu quá đi mất.

“Ừm?”

Chờ chút!

Hình như... Hình như bụng không đau nữa rồi.

Trong lúc Đông Lỵ Á đang miên man suy nghĩ, bỗng nàng chợt phát hiện Thẩm Ngôn không hề có dấu hiệu đại phát thú tính gì giống như nàng tưởng tượng. Nãy giờ hắn chỉ an tĩnh ngồi yên ở chỗ đó, vừa thỉnh thoảng ngáp một cái vừa chuyên tâm xoa bụng cho nàng.

Mà tay hắn cũng rất quy củ, lực đạo vừa phải, khoảng cách di chuyển cũng chỉ vòng quanh rốn và phần bụng dưới.

Kỳ diệu là hiệu quả tới thiệt nhanh, ban nãy bụng nàng còn co rút vô cùng đau đớn, thỉnh thoảng lại quặn lên từng cơn khiến nàng mới không nhịn nổi mà rên ra thành tiếng. Nhưng bây giờ nàng tự cảm giác cơn đau đã dịu xuống hẳn. Bụng dưới không nhói thành từng cơn cũng không lạnh ngắt nữa. Tay Thẩm Ngôn khá dày, xoa càng lâu càng khiến bụng nàng vừa ấm áp lại vừa dễ chịu.

Gương mặt xinh đẹp của Đông Lỵ Á bất giác ửng hồng, nàng tự trách chính mình mới rồi suy nghĩ quá nhiều.

“Cảm ơn anh.”

Lỵ Á chớp chớp đôi mắt to, nhu tình nhìn Thẩm Ngôn nửa ngày, sau đó mới thỏ thẻ nói lời cám ơn nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Dù thế, Thẩm Ngôn vẫn dễ dàng nghe rõ, ban đêm an tĩnh như vậy, dù cho tiếng muỗi vo ve hay tiếng ruồi đập cánh thì cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

“Không cần cám ơn, cô kêu to như thế làm tôi cũng không ngủ được.”

Đông Lỵ Á trừng mắt, tên gia hỏa này trong đầu đều là hồ nhão à? Thời điểm này chẳng phải anh nên nói mấy câu ấm lòng một chút để dỗ dành tôi sao?

“Bình thường cô đau bụng khi tới tháng có nghiêm trọng không?”

“Hả?”

“Tôi hỏi cô, bình thường khi tới ngày kinh nguyệt ấy, tình trạng đau bụng của cô có nghiêm trọng lắm không?”

“À... Cũng bình thường thôi, có tháng đau quặn phải uống thuốc giảm đau mới đi lại được, có tháng thì chỉ đau lâm râm thôi, ráng nhịn vẫn nhịn nổi. Không phải lần nào cũng đau như mới rồi, chắc là do tôi quên chú ý hôm nay tới kỳ. Ban ngày lại uống nhiều nước đá lạnh nên tối nay mới khó chịu như thế.”

Thẩm Ngôn gật gật đầu, đoạn dặn dò nàng: “Về sau vài ngày trước kỳ kinh nguyệt là cô đã nên cẩn thận giữ gìn một chút, kháng thể của phụ nữ trong mấy ngày này rất yếu, không chú ý thì đau đớn cuối cùng cũng có mình cô phải chịu thôi.”

“Ừm! Tôi nhớ rồi.”

“Bây giờ thấy sao, còn đau không?”

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn hơi nhói lên một chút.”

Thẩm Ngôn khẽ nói: “Đưa tay ra đây!”

Đông Lỵ Á nghe lời giơ tay qua, Thẩm Ngôn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, đặt lên một vị trí cố định ở trên bụng rồi bảo: “Cô xoa ấn nhẹ vào đây thôi, không nên dùng sức nhiều, cứ thuận kim đồng hồ mười vòng thì lại nghịch kim đồng hồ hai vòng, thấy đau thì cứ làm liên tục như vậy, nhớ được không?”

Thẩm Ngôn nói xong thì đi qua bên kia nằm xuống, đưa lưng về phía Đông Lỵ Á, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Đông Lỵ Á nhìn mà ngây ngẩn cả người, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, hồi lâu sau mới thở phì phò, tức giận giơ tay đấm chân, miệng không ngừng lén lút ‘trù dập’ sau lưng Thẩm Ngôn.

Anh là đàn ông kiểu gì vậy? Tôi đang đau bụng mà còn để mặc một mình tôi nằm đây xoa bụng, nếu như cái gì cũng để tôi tự mình làm thì tôi còn cần lấy chồng chi nữa hả?

Đáng đời anh chỉ có thể nằm đó ôm gối. Tôi cầu cho anh phải sống cô độc cả quãng đời còn lại, không bao giờ biết được tư vị phụ nữ là gì cho đáng.

“Thấy ghét!”

Đông Lỵ Á mắng xéo một câu, sau đó cũng tắt đèn nằm xuống.

Nàng quấn kín thân thể vào tấm chăn dày, tay phải nhẹ nhàng xoa bụng theo lời Thẩm Ngôn hướng dẫn, xoa chưa được vài lần thì rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp...

Sáng hôm sau.

Chưa tới năm giờ, Thẩm Ngôn đã theo thói quen sớm tỉnh lại, từ khi học được cách Luyện Khí, hắn liền không biết rõ ngủ nướng là tư vị gì nữa. Ngày nào cũng vậy, cứ đến khung giờ này là hắn tự nhiên sẽ tỉnh táo mở mắt, so với đồng hồ báo thức còn muốn chuẩn hơn.

Chỉ có điều hôm nay khác với ngày thường, Thẩm Ngôn cảm thấy trên lồng ngực mình nặng trĩu. Hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy một cánh tay trắng nõn cùng cặp đùi trơn bóng đang quàng ngang người mình.

Chủ nhân của phần thân thể gợi cảm ấy không ai khác ngoài Đông Lỵ Á, lúc này nửa người nàng đều đang dính sát lên trên người Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn nhẹ nhàng kéo tay chân của nàng ra, nhưng vừa đặt xuống, Đông Lỵ Á liền bị giật mình.

Thế nhưng nàng vẫn chưa thoát hẳn khỏi cơn buồn ngủ, mi mắt khép chặt, đầu óc mơ hồ, đoán chừng nàng cũng quên mất chính mình đang ngủ ở trong lều vải ở giữa thảo nguyên bao la.

“Mấy giờ rồi?”

“Năm giờ rồi!”

“Anh dậy sớm như vậy làm gì, tôi còn muốn ngủ, chưa muốn thức đâu.”

Đông Lỵ Á lại vô thức quàng tay chân qua người Thẩm Ngôn, ôm chặt lấy hắn. Từ đầu đến cuối hai mắt nàng chưa từng mở ra.

Thẩm Ngôn bất đắc dĩ nói: “Cô muốn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi có kêu cô dậy hồi nào đâu mà than thở. “

“... Thôi nha, anh đừng càm ràm làm phiền tôi nữa, để yên cho tôi ngủ đi.”

Đông Lỵ Á không vui lắc đầu, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, khóe môi mím chặt, thi thoảng lại hừ hừ vài tiếng, ra vẻ bản thân đang rất cần tập trung làm một việc quan trọng.

Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, không thể làm gì khác hơn là đành nằm im làm cái gối ôm hình người bất đắc dĩ cho nàng ta gác.

Hắn cứ thể ngẩn người nhìn lên nóc lều, qua một lúc lâu sau, đại khái đến sáu giờ thì Thẩm Ngôn rốt cục không chịu được nữa, hắc mặc kệ Đông Lỵ Á nũng nịu lăn lộn như thế nào cũng kiên quyết bỏ tay bỏ chân nàng ta ra, đứng dậy đi ra ngoài hít khí trời.

“Hô!”

Thẩm Ngôn dang hai cánh tay, duỗi lưng một cái, hít thở một hơi thật sâu, vui vẻ cảm thụ cỗ không khí vô cùng mát lạnh theo miệng mũi thấm vào toàn thân.

Không khí thảo nguyên buổi sáng vừa nhẹ nhàng lại khoan khoái, thật khiến người ta say mê.

Chỉ có một khuyết điểm nho nhỏ, ấy là sương đêm nơi đây quá nhiều. Ánh mặt trời đã lên từ sớm mà sương đêm vẫn còn nặng trĩu trên đầu ngọn cỏ, trời thì lạnh nên hầu hết mọi người đều mặc áo khoác tay dài. Đi qua đi lại một lúc liền khiến ống quần và tay áo thấm ướt một mảng lớn.

Bất quá điều này cũng không phải là vấn đề gì lớn, so với cảnh đẹp thiên nhiên rạng rỡ trước mắt thì đây chỉ là một tì vết nho nhỏ mà thôi.

Những thành viên khác của « Hoa Dạng Thiếu Niên » đoàn vẫn chưa dậy, tổ tiết mục bên kia thì ngược lại đã có không ít người đi tới đi lui chuẩn bị thiết bị cho ngày làm việc mới. Vài nữ nhân viên thì đang ngồi xổm ở bên bờ sông rửa mặt mũi.

Trong số các nhân viên đang ở ngoài lều, có một người chính là camera-man phụ trách đi theo Thẩm Ngôn. Vừa nhìn thấy Thẩm Ngôn xuất hiện, anh ta rõ ràng ngạc nhiên ra mặt. Vốn người nọ còn đang đánh răng, nay vội lau rửa qua loa rồi nhanh chóng trở lại trên xe lấy máy quay phim, sau đó chạy tới chỗ Thẩm Ngôn, tiếp tục công việc ngày thường.

Thẩm Ngôn thấy vậy liền bật cười, hỏi đùa anh ta: “Sớm như vậy liền bắt đầu quay em rồi sao? Nè anh trai, em nói chứ, tổ tiết mục hẳn là nên tính thêm tiền công tăng ca cho hai ta mới phải.”

Anh chàng quay phim nọ là người đàn ông đã gần ba mươi tuổi, nghe vậy chỉ ngượng ngùng cười cười chứ không trả lời.

Thẩm Ngôn chỉ vào bàn chải đánh răng đang vắt tạm trong túi áo của anh ta, tốt tính khuyên: “Vẫn còn sớm mà, cũng không có việc gì gấp gáp, em thấy anh vẫn là nên đi rửa mặt xong xuôi trước đi, lúc này khẳng định không có ai xem đâu. Sớm thế mà có ai ngồi xem phát trực tiếp thì khẳng định kẻ đó là biến thái rồi. Xem xem, mặt anh vẫn còn dính kem đánh răng kìa.”

Anh chàng camera-man nọ lung túng lấy tay quẹt sơ qua khóe môi, hàm hồ cười cười lắc đầu, vẫn không nói chuyện gì.

Thẩm Ngôn tiếp tục khuyên nhủ: “Đi thôi, bộ dạng anh thế này em nhìn cũng thấy ái ngại. Anh đưa máy quay đây cho em, em có thể tự mình quay trước, lát nữa lại nhờ anh sau.”

Lần này Thẩm Ngôn không chờ anh chàng nọ cự tuyệt, lập tức chủ động gỡ dây máy ra khỏi cổ anh ta. Một tay giữ máy, tay còn lại đẩy lưng anh ta về phía bờ sông, miệng liên hồi thúc giục anh ta mau mau vệ sinh cá nhân đi, bản thân hắn thì vác theo máy quay phim lên vai rồi quay lưng đi thẳng ra xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.