Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 136: Chương 136: Đánh Đậu Đậu




Các thành viên Hoa Thiếu đoàn đi theo nhân viên công tác lên phòng tổng thống nằm ở trên tầng cao nhất của khách sạn. Phòng tổng thống mới đủ rộng rãi để hơn hai chục người cùng dồn vào chơi trò chơi và ghi hình.

Hoa Thiếu đoàn bên này hiển nhiên là cả tám thành viên cùng tham gia, ekip bên tổ tiết mục bên kia thì chọn lựa ra bốn nam bốn nữ, đều là những nhân viên bình thường tương đối quen mặt với các khách mời.

Đạo diễn chấp hành cũng tự mình ‘tham chiến’. Đây là do Tống Đan Đan cưỡng chế yêu cầu, ngăn cản ý định muốn làm trọng tài của ông ta.

Trước khi trò chơi bắt đầu, đạo diễn bèn bổ sung thêm một chút quy tắc, đầu tiên là hai bên sẽ cử ra một người đại diện chơi oẳn tù tì, phe nào thắng thì phe đó sẽ là người chọc cười trước.

Nếu như phe chọc cười thắng trong lượt đấu đầu tiên thì họ sẽ tiếp tục giữ vị trí chọc cười trong lượt đấu thứ hai, nếu lượt thứ hai cũng thắng thì lại giữ tiếp vị trí trong lượt thứ ba, cứ tiếp tục như vậy mãi tới khi nào thua thì mới đổi vai trò với đội bên kia.

Tất cả mọi người đều gật gù đồng ý với quy tắc do đạo diễn đưa ra, không ai có ý phải đối.

Hoa Thiếu đoàn bên này phái ra thành viên nhỏ tuổi nhất - Tống Tổ Nhi để chơi bao búa kéo, ekip tổ tiết mục thấy vậy liền đẩy một cô bé trợ lý trẻ tuổi ra thi đấu với nàng.

Hai người mặt đối mặt, cùng giấu tay ra sau lưng, sau đó dõng dạc hô: “Một hai ba, oẳn tù tì!”

“A! Em thắng rồi.”

Tống Tổ Nhi thắng lợi ngay trong lượt ‘ra quân’ đầu tiên, cô nàng vô cùng vui vẻ, vội quay ra sau high-five nhiệt tình với các thành viên đội mình.

Nhân viên công tác bên kia thở dài một hơi, nhận mệnh đi lấy nước. Lượng nước không nhiều, bất quá cũng không ít, vừa đầy cái ly thủy tinh lớn.

Các thành viên bên tổ tiết mục chia nhau ngậm một ngụm, sau đó sóng vai đứng thành một hàng ngang, chuẩn bị tiếp nhận sự khiêu chiến của đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên ».

Thẩm Ngôn thấy vậy bèn xua xua tay, nói: “Đứng thế chẳng có cảm xúc gì cả, đổi lại vị trí đi, đổi lại vị trí đi.”

Thẩm Ngôn tiến lên, kéo bốn anh chàng bên tổ tiết mục ra, sau đó sắp xếp cho họ đứng đối diện với bốn cô gái trong đội, giữ nguyên tư thế mặt đối mặt với nhau.

“Như này mới hợp lý chứ!” Thẩm Ngôn gật gật đầu, một bộ dáng đầy hài lòng.

“Ha ha ha, Thẩm Ngôn ca, anh quá xấu rồi!” Tống Tổ Nhi che miệng phì cười.

Lôi Gia m cũng rất đồng lòng: “Đúng đó, chơi như vậy mới có ý tứ.”

Thẩm Ngôn giả vờ xoa xoa cằm: “Nói không chừng còn có thể thúc đẩy một đoạn nhân duyên cũng nên, mấy người đều chưa kết hôn mà, có phải không?”

“Phốc! Phì...”

Một nam nhân viên công tác nhịn không được, trực tiếp phun nước ra, cũng may là ban nãy cậu ta không ngậm quá nhiều, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ ướt áo cô gái ngồi đối diện.

Hai cô gái khác chứng kiến cảnh này bèn cười đến rung rung người, vội quay đầu đi phun nước ra cái tô gần đó.

Ngậm nước trong miệng nhìn qua có vẻ đơn giản, tựa hồ không có gì khó khăn, thế nhưng nếu như ngậm thời gian dài thì vẫn rất khó chịu.

“Đạo diễn, đạo diễn, tình huống vừa rồi xem như là bọn tôi thắng đúng không?” Nhạc Vân Bằng kéo tay đạo diễn chấp hành hỏi.

Ông ta phun ngụm nước trong miệng xuống cái ly đang cầm, dùng ống tay áo quẹt qua quẹt lại cho sạch rồi mới lắc đầu, đáp: “Không tính, không tính nhé. Nhất định phải là nói lời hài hước mới được, không thể dùng tứ chi, Thẩm Ngôn ban nãy đã làm gì đâu, là do cậu ta kém cỏi, nhịn không được mới phun nước thôi.”

“Hừ, xem như xé nháp cho mấy người một lần. Anh mau mau ngậm nước vào đi.”

Lôi Gia m bưng cái chén, cứ thế trực tiếp đẩy đến bên miệng ông chú đạo diễn đáng thương.

Tám nhân viên công tác lần nữa ngậm nước rồi đứng quay mặt nhìn nhau.

Hoa Thiếu đoàn bên này lập tức hội ý, Tống Đan Đan hỏi: “Lượt đầu tiên, ai muốn xung phong đây?”

Đông Lỵ Á láu táu trả lời: “Nhạc ca đi, anh là diễn viên hài mà, đây là nghề của anh đó, nhất định không được làm tụi em mất mặt đâu nhé.”

Nhạc Vân Bằng cau mày đáp: “Uhm… Cái này thật sự anh làm không được đâu, diễn hài muốn gây cười thì cũng phải có đầu có đuôi, có trước có sau, đâu thể tự nhiên vô nói một câu mà khiến bọn họ cười rần rần được.”

Tống Đan Đan khó xử nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Hay là Thẩm Ngôn tới đi nhé.”

Mấy thành viên lập tức nhìn về phía Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn ăn ngay nói thật: “Chuyện cười tôi biết toàn là mấy thứ cũ rích, chắc bọn họ cũng đều đã biết cả.”

Không phải Thẩm Ngôn khiêm tốn, mà là hắn quả thật không có kỹ năng tấu hài. Mấy câu chuyện cười hắn biết toàn là nhờ kiếp trước xem mấy mẩu truyện thịnh hành ở trên mạng, qua lâu như vậy, hẳn là ai cũng từng đọc qua mấy kiểu hài hước xưa cũ ấy rồi.

“Cậu cứ thử một lần xem, không được thì lần sau chúng ta tính cách khác.”

“Chồng ơi, cố lên, bọn tôi đặt hết niềm tin vào anh đấy!”

“Tự tin lên Thẩm Ngôn, tôi tin anh có thể khiến bọn họ cười chết luôn mà!”

“Thẩm Ngôn, cậu cứ yên tâm, có thua anh cũng không mắng cậu đâu.”

Hoa Thiếu đoàn đối với Thẩm Ngôn luôn có một sự tín nhiệm khó hiểu, bọn họ vừa cổ vũ vừa đẩy Thẩm Ngôn lên phía trước.

Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ một lát, sau đó quay sang thì thầm hỏi Đông Lỵ Á các nàng: “Các cô đã từng nghe qua chuyện cười ‘đánh Đậu Đậu’ chưa?”

Mấy người Đông Lỵ Á ngơ ngác lắc đầu.

“Thật sự không biết à?” Thẩm Ngôn hơi kinh ngạc, câu chuyện đó rõ ràng xưa lắc xưa lơ, già trẻ lớn bé ai mà không biết nhỉ…

Bất quá rất nhanh hắn liền kịp phản ứng. Đó là chuyện trong kiếp trước của hắn, có thể ở thế giới này nó vốn không thịnh hành. Nói không chừng không chỉ mấy cô vợ của hắn mà cả mấy người trung niên như đạo diễn, chị Đan Đan, Lôi Tử, Tiểu Nhạc… cũng đều chưa từng nghe kể.

“Được rồi, giao cho tôi đi!” Thẩm Ngôn lắc cổ vang lên tiếng kêu ‘rắc rắc’, hiện tại hắn thấy tự tin cực kỳ.

“Bắt đầu nhé. Chuyện xưa kể rằng, có một nhà khoa học đi đến Nam Cực, đụng phải một đám chim cánh cụt. Ông ta rất hứng thú nghiên cứu tập tính sinh hoạt của đám chim cánh cụt này, vì vậy ông ta bèn cầm một cuốn sổ, đi theo hỏi han bọn chúng. Ông ta túm một con to béo trong đàn, hỏi nó: “Mỗi ngày ngươi đều làm gì vậy?” Con chim cánh cụt đó trả lời: “Ăn cơm, đi ngủ, đánh đậu đậu.”. Ông gật gù ghi chép, ghi xong lại túm một con gầy khác, hỏi nó: “Còn ngươi, mỗi ngày ngươi làm gì?” Con chim này đáp: “Ăn cơm, đi ngủ, đánh đậu đậu.” Ông cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn cắm cúi ghi chép lại câu trả lời của nó. Sau đó ông lại đi hỏi thêm nhiều con chim cánh cụt nữa, nhưng con nào cũng nói với ông, việc làm hằng ngày của bọn nó là “Ăn cơm, đi ngủ, đánh đậu đậu.”

Nhà khoa học cho rằng, đây là tập tính chung của bọn chim cánh cụt. Tới chập tối, trên đường đi về nhà, ông lại tình cờ bắt gặp mỗi con chim cánh cụt đang lững chững đi, ông bèn thuận miệng hỏi nó: “Nhóc con, thường ngày ngươi hay làm gì?”, chim cánh cụt nọ liền đáp: “Ăn cơm, đi ngủ.” Nghe thế, nhà khoa học rất kinh ngạc, lập tức hỏi: “Sao ngươi không đánh đậu đậu?”

Chim cánh cụt nhỏ bèn xụ mặt: “Bởi vì tôi chính là Đậu Đậu.”

“Phốc!”

“Phì!”

“Phì!”

“...”

“Ha ha ha ha ha!”

Tám nhân viên công tác kia không một người ngoại lệ, toàn bộ đều cười phun nước khiến kẻ đối diện xui xẻo lãnh đủ.

Mà mấy thành viên bên Hoa Thiếu đoàn cũng đang cười lăn lộn thành một đoàn bên này.

Câu chuyện này lần đầu nghe xác thực rất buồn cười, lại thêm Thẩm Ngôn còn vận dụng khẩu kỹ khiến câu chuyện thêm phần thú vị, nhà khoa học là một màu giọng, mỗi con chim cánh cụt cũng đều có một màu giọng riêng.

Thế nên hiệu quả đạt được không cần miêu tả nhiều cũng có thể hiểu.

Tuy nhiên, trong căn phòng này lại có một kẻ duy nhất lạnh lùng không nhếch mép. Người đó không ai khác hơn chính là Thẩm Ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.