Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 135: Chương 135: Chúng ta chơi trò chọc cười nhé!




Hơn bốn giờ chiều, các thành viên của « Hoa Dạng Thiếu Niên » mới rời khỏi công viên quốc gia. Lúc đi ra ngoài cổng, tổ tiết mục đề nghị mọi người đứng trước tấm bia đá ở cổng ra vào công viên để chụp một bức ảnh lưu niệm.

“Nhóm chúng ta hôm nay chơi vui ghê, mọi người khoan đi, để em chụp lại một bức còn có cái đăng weibo nào. Dùng Oppo R17 của em nhé, màu sắc lên nét lắm đó.”

Đông Lỵ Á thản nhiên lấy điện thoại ra lắc lắc trên tay, sau đó đưa cho một nhân viên công tác nhờ chụp hình hộ nàng. Cô bé nhân viên thấy vậy bèn tiến lên nhỏ giọng thì thào, ý bảo nàng hãy tự chụp, bọn họ sẽ ghi lại hình ảnh nàng cầm điện thoại có logo của thương hiệu luôn.

Hành động dứt khoát như thế hiển nhiên là vì quảng cáo. Oppo là nhà tài trợ chính cho tiết mục này, hơn nữa, bản thân Đông Lỵ Á cũng là người đại diện phát ngôn của bọn họ. Vì vậy, phân đoạn này chính là tổ tiết mục cố ý dành riêng phân cảnh để quảng cáo cho Oppo và cũng để bên phía bọn họ có tài liệu mà xuất file khi cần dùng.

“« Hoa Dạng Thiếu Niên » a a a a a…”

Tám thành viên lớn tiếng hét tên chương trình, sau đó cùng nhau reo hò, lưu lại một tấm ảnh vui vẻ chụp chung vô cùng đẹp mắt.

Trong bức ảnh đó, Thẩm Ngôn đứng ở vị trí chính giữa, ngay trước mặt hắn là Đông Lỵ Á đang giơ cao cây gậy selfie, bên phải là Cổ Lệ Na Trát đang ôm chặt cánh tay hắn, bên trái là khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Sư Sư đang e ấp dựa vào bả vai Thẩm Ngôn. Mà Tống Tổ Nhi cũng không vừa gì, trực tiếp nhảy lên lưng Thẩm Ngôn, hại hắn suýt nữa gãy cả sống lưng mới kịp luống cuống đỡ cho nàng ta khỏi té. Cô bé được như ý nguyện, hào hứng giơ cao hai ngón tay hình chữ V đầy đắc thắng (Victory), cánh tay còn lại vòng qua ôm chặt lấy cổ của người đàn ông bên dưới mình.

Tống Đan Đan, Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng đều không mấy quan tâm đến chuyện vụn vặt cỏn con của gia đình nhà này, thấy vậy cũng không nói gì, chỉ lo đứng sát vào, nhìn thẳng vào màn hình điện thoại của Đông Lỵ Á, vui vẻ cười thật tươi.

...

Hành trình ở Hải Lạp Nhĩ đến đây là kết thúc, sau đó « Hoa Dạng Thiếu Niên » sửa soạn hành lý, chuẩn bị đi đến địa điểm tiếp theo: Mo”ergele River.

Mo”ergele River không phải là một vùng đất hay một quận huyện gì, mà đó là tên của một con sông nổi tiếng.

Mo”ergele River nằm ở Trần Ba Nhĩ Hổ (Kỳ Trần Barga). Đây là một kỳ của địa cấp thị Hô Luân Bối Nhĩ (Hulunbuir), trực thuộc khu tự trị Nội Mông Cổ, nằm cách quận Hải Lạp Nhĩ khoảng 28 km.

Bất quá những cái này cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng là tuy diện tích Trần Ba Nhĩ Hổ rộng tới hơn 21 nghìn km², gấp những 14 lần so với diện tích Hải Lạp Nhĩ, thế nhưng nhân khẩu lại chỉ có hơn 5 vạn người.

Muốn biết con số này chênh lệch như thế nào, vậy phải xem lại Kinh Thành có bao nhiêu người? Chính là hơn hai ngàn vạn người. (khoảng 21,54 triệu người).

Cho nên có thể tưởng tượng ra được, hành trình lần này của đoàn Hoa Thiếu sẽ hoang vu như thế nào, ngoại trừ thảo nguyên thì chính là thảo nguyên, đi đến nửa ngày mới có khả năng trông thấy nhà dân, nhắc nhở mọi người rằng nơi này vẫn có người sinh sống.

Đêm đó, đoàn Hoa Thiếu ở lại một nhà nghỉ tại Trần Ba Nhĩ Hổ, sáng hôm sau thì lục đục lên xe di chuyển tới Mo”ergele River.

Cảnh đẹp ở đây phải miêu tả như thế nào đây, Thẩm Ngôn cảm thấy chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không nên lại gần xem.

Bởi vì lại gần mới phát hiện thật ra không có gì đáng để xem lắm.

Nếu so sự mãnh liệt của sóng thì nơi này còn kém rất rất xa so với thác nước ở sông Hoàng Hà.

Nếu so về độ trong của nước thì Mo”ergele River không thể nào bằng các dòng suối màu ngọc lam ở Cửu Trại Câu được.

Nếu so lượng nước nhiều như thế nào, mặt sông rộng ra sao thì nơi đây chắc chắn phải ngã mục chào thua trước Trường Giang.

So về địa thế thì nơi đây còn phải xếp hàng dài trước Tam Hạp (Tân Bắc, Đài Loan).

Kỳ thật Mo”ergele River chỉ như những con sông bình thường khác, điều làm cho nó khác biệt là nó được bao bọc bởi thảo nguyên xung quanh, vậy nên khi đứng từ một vị trí trên cao, xa xa nhìn xuống mới thấy con sông này thật sự không tầm thường.

Lúc này, vẻ đẹp thật sự của Mo”ergele River mới hiện ra, ánh nắng mặt trời vàng rực chiếu xuống khiến cả con sông như ngân lên dòng nước lấp lánh, đẹp không gì sánh kịp, khiến cho người nhìn bị choáng ngợp và chấn động với cảnh đẹp của nó.

Trên bờ là mảng thảo nguyên xanh mướt mát rộng mênh mông, uốn lượn quanh Mo”ergele River tựa như một cái con rồng quấn lấy viên ngọc, thỏa thích triển lộ dáng vẻ giữa thảo nguyên.

Mặc dù không trong được như mấy dòng suối ở Cửu Trại Câu, nhưng nước sông nơi đây vẫn rất sạch sẽ. Mo”ergele River tuy không có những con sóng dữ dội, nhưng nước chảy róc rách êm dịu ấy cũng là một loại cảnh đẹp khiến người xem cảm thấy tâm tình bỗng chốc trở nên ôn hòa, dễ chịu hẳn.

Đây là một địa danh đáng giá để khách du lịch bình tĩnh ngồi xuống, lẳng lặng thưởng thức, dùng tâm để cảm nhận nét đẹp và sự đối lập màu sắc rực rỡ của thảo nguyên và Mo”ergele River.

Tám thành viên Hoa Thiếu đoàn cũng xuống xe, tìm một khu đất trống ngồi xuống an tĩnh thưởng thức cảnh đẹp, chừng một tiếng đồng hồ sau, cả bọn mới lục tục đứng dậy lên xe rời đi.

Cảnh sắc có đẹp hơn nữa, tráng lệ hơn nữa thì nhìn suốt một tiếng đồng hồ cũng cảm thấy vậy là đủ, vả lại đám người Hoa Thiếu đoàn cũng cảm thấy thị giác đã có chút mệt mỏi.

Dù sao cũng phải nói lời thật lòng, cảnh đẹp của Mo”ergele River đáng giá để đến và xem, nhưng cũng không đáng giá dành quá nhiều thời gian để dừng lại nơi đây.

Bởi vì nơi này ngoại trừ Mo”ergele River, cũng không có cái gì khác thú vị để chơi, một số cảnh nhân tạo cũng rất bình thường.

Mười rưỡi sáng, Hoa Thiếu đoàn lái xe tiến về điểm cuối cùng của chuyến đi này, Mãn Châu.

Mãn Châu là một thành phố thuộc vùng biên giới phía tây bắc của tỉnh Hô Luân Bối Nhĩ. Đây là một địa danh ở Đông Bắc Á bao gồm vùng Đông Bắc Hoa Hạ và một phần ở Viễn Đông của Nga, là điểm giao thương thuận tiện và lớn nhất để Hoa Hạ kết nối với cường quốc xung quanh.

Chân chính xét ra thì Mãn Châu cũng thuộc về khu quản hạt Hô Luân Bối Nhĩ, tuy diện tích khá nhỏ, chỉ khoảng 701 km², nhưng dân số lại lên đến trên 150 nghìn người, so với các quận hay huyện cấp thị vắng người khác ở Hô Luân Bối Nhĩ thì Mãn Châu tương đối là vùng đất đông dân.

Mãn Châu tuy cũng được tính là một thành phố, vị trí địa lý cũng không quá xa Trần Ba Nhĩ Hổ, nhưng trên thực tế, Hoa Thiếu đoàn vẫn phải lái xe mất năm tiếng đồng hồ. Mãi tới ba giờ chiều, bọn họ mới đi tới trung tâm thành phố Mãn Châu.

Trước đó, Lôi Gia Âm đã đặt trước khách sạn nổi tiếng xa hoa nhất tại Mãn Châu, là một khách sạn nổi danh về sáo oa.

Sáo oa chính là đặc sản của nước Nga, ngoại hình bên ngoài của khách sạn chính là một cái sáo oa khổng lồ, không nói tới những cái khác, tối thiểu nhất nhìn rất độc đáo và đẹp mắt.

Lôi Gia Âm thuê bốn căn phòng đôi liền nhau tại lầu mười một.

Lần này ở cùng phòng với Thẩm Ngôn chính là Lưu Sư Sư. Lưu Sư Sư vừa lên lầu liền có vẻ thật cao hứng, vung vung tay, lắc lư thân thể đi theo sau lưng Thẩm Ngôn, trong miệng còn đang ngâm nga một bài hát.

Vào phòng, Thẩm Ngôn bèn mang hành lý bày ra, hắn lấy khăn mặt và dụng cụ vệ sinh cá nhân, định bụng vào nhà tắm rửa ráy qua khói bụi một lượt, đúng lúc này, Lưu Sư Sư đột nhiên nhảy chồm lên ôm lấy cổ hắn từ phía sau.

Thẩm Ngôn dừng động tác lại, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của nàng ấy, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “Đừng làm rộn mà.”

“Tôi đâu có làm rộn, đang rất nghiêm túc luôn ấy!” Lưu Sư Sư vểnh miệng nhỏ lên nói, từ phía sau luồn ra đằng trước Thẩm Ngôn, cánh tay nàng vẫn tiếp tục níu chặt lấy cổ hắn, nhất quyết không chịu buông ra.

Thẩm Ngôn ngạc nhiên ngước nhìn nàng, Lưu Sư Sư không nói gì, cứ như vậy dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm ngược lại Thẩm Ngôn.

Hai người đối mặt nửa ngày, cuối cùng vẫn là Thẩm Ngôn đầu hàng trước: “Đại tiểu thư của tôi, chúng ta đang quay tiết mục đó, cô có thể chú ý hình tượng của mình một chút có được hay không hả, cô là đại minh tinh đó.”

“Mặc kệ chứ, tôi là vợ của anh mà.” Lưu Sư Sư dựa sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào mặt người đối diện, mày nhướng lên, khẽ thì thầm: “Vả lại camera man cũng không có ở đây, khán giả cũng sẽ không ai nhìn thấy, anh sợ cái gì chứ?”

“Ha!” Thẩm Ngôn nhếch môi cười, gật đầu hỏi ngược lại: “Sau đó thì sao, cô muốn làm gì?”

Lưu Sư Sư không trả lời, nàng trầm mặc mất mấy giây, sau đó bất ngờ rướn người tới…

Cùng lúc đó, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ ‘cốc cốc’.

Lưu Sư Sư hệt như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, trong nháy mắt liền buông tay quay người đứng dậy, động tác cực kỳ nhanh chóng. Nàng giả vờ vươn vai lắc người, vặn eo bẻ cổ, sau đó nhanh nhẹn đi ra đứng ở phía trước cửa sổ, dáng vẻ như đang thưởng thức cảnh sắc ở bên ngoài.

Thẩm Ngôn nhìn thấy cảnh này liền có chút buồn cười, bèn trêu chọc nàng: “Anh chàng quay phim kia chỉ mới gõ cửa, cũng chưa có tiến vào, cô làm gì mà sợ thế?”

Lưu Sư Sư không đáp lời, cũng không quay đầu lại, nàng chỉ lúc lắc tay nhỏ, tiếp tục đứng phía trước cửa sổ ‘thưởng thức’ cảnh đẹp ngoài đó.

...

Ba giờ chiều, thời gian này có chút không biết làm sao, đi ra ngoài chơi thì thời gian không đủ, không đi ra ngoài mà ở lại khách sạn thì lại có chút nhàm chán.

Đây là những lời mà đạo diễn của chương trình nói.

Thế nhưng các thành viên thì lại không đồng tình chút nào, ai cũng nhao nhao biểu thị mình không hề thấy tẻ nhạt.

“Bọn em đặc biệt vui vẻ đây nè, bộ anh không trông thấy nụ cười tươi rói hiện lên trong mắt em sao?”

“Đạo diễn, anh không được suy bụng ta ra bụng người. Mỗi anh tự thấy nhàm chán thôi, bọn em làm gì có.”

“Tôi biết ngay mà, cứ thấy anh xuất hiện là khẳng định không có chuyện gì tốt lành hết.”

“Đạo diễn, nhóm chúng ta đã đi xe suốt cả ngày nay rồi đó, tẻ nhạt cũng được, anh cứ để mặc bọn tôi ở yên trong khách sạn tẻ nhạt đến chết đi, có được không?”

Trong phòng của Thẩm Ngôn, tám thành viên Hoa Thiếu đoàn mồm năm miệng mười cùng nhau phàn nàn với đạo diễn.

Bọn họ vừa vào phòng mình một lát, còn chưa kịp tắm rửa thay đồ gì thì đã bị đạo diễn gọi tới nơi này.

“Mọi người yên tâm, tôi cũng biết rõ tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, cho nên tôi chắc chắn sẽ không giày vò mọi người lâu đâu, chỉ là muốn tổ chức cho mọi người chơi một trò chơi nho nhỏ để thư giãn tí thôi.” Chấp hành đạo diễn vừa cười vừa nói.

Hoa Thiếu đoàn: “...” Thư giãn kiểu gì thế hả???

Chấp hành đạo diễn lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Không ai nói gì thì tức là đều đồng ý hết rồi đúng không? Vậy thì tốt, lần này không riêng gì các bạn, nhóm nhân viên công tác chúng tôi cũng sẽ tham gia, chúng ta thi đấu hữu nghị một phen, thế nào?”

Tống Đan Đan vỗ tay, vui vẻ nói: “Cái này còn tạm được, cũng không thể cứ một mực chèn ép bọn tôi mà, ha ha.”

Đông Lỵ Á quỳ sau lưng Thẩm Ngôn, hai tay đè xuống bả vai hắn, tò mò hỏi: “Nhưng chúng ta sẽ chơi trò gì vậy ạ?”

Đạo diễn giải thích: “Chúng ta chơi trò chọc cười nhé. Chúng ta sẽ chia thành hai phe. Phe A ngậm nước trong miệng, còn phe B thì sẽ đứng bên cạnh chọc cười. Trong mười giây đồng hồ, người nào nào ngậm nước mà cười phun nước trước, coi như thất bại, trái lại, nếu như mười giây đồng hồ qua đi mà vẫn nhịn được không phun nước, vậy thì đối phương xem như thất bại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.