Một canh giờ bất tri bất giác trôi qua, chờ Thẩm Ngôn dừng lại uống mấy ngụm nước để thông họng, sau đó thúc giục mọi người chuẩn bị xuất phát lên đường thì cả đoàn người mới giật mình tỉnh táo lại.
Đủ âm thanh ai oán, bất mãn vang lên ở cả hai xe.
Bây giờ bọn họ không muốn đi công viên quốc gia gì hết, bọn họ chỉ muốn tiếp tục ngồi trong xe hưởng điều hòa, lắng nghe Thẩm Ngôn kể cố sự, muốn nghe tiếp hành trình trộm mộ tầm bảo vừa mạo hiểm lại vừa đặc sắc của mấy nhân vật Mô kim hiệu úy kia.
Khán giả xem video livestream cũng hệt như thế, mưa đạn tấn công tràn ngập màn hình, trong đó còn kèm theo không ít người quăng hoa, thả tim khiến đoạn phát sóng trực tuyến của Thẩm Ngôn gần như không còn thấy được mặt người nữa.
“Thật mẹ nó bội phục, mỗi lần đều như vậy, cứ bảo cậu ta kể đi là cậu ta lập tức kể, sách cũng không cần nhìn à? Không lẽ chữ nghĩa chạy sẵn trong đầu cậu ta hết rồi hả, nếu không thì sao mà kể rành mạch như vậy được? Này đừng nói đêm đêm khi chúng ta đi ngủ, Thẩm Ngôn lại lén lút mang bản nháp câu chuyện này ra học thuộc lòng trước đấy nhé. Thế thì lão tử đây cũng muốn quỳ bái cậu ta luôn rồi.”
“Đi công viên quốc gia làm cái gì, ở đó chán chết anh ơi, ở lại kể chuyện cho em nghe tiếp đi mà!!!!”
“Nghịch tử, mau nghe hàng xóm láng giềng nói đi, ngươi đừng có tiếp tục giày vò bọn ta nữa, nếu ngươi dám làm như vậy, về sau lão phu sẽ từ mặt ngươi, xem như không có đứa con trai này.”
“Ekip bên tổ tiết mục đều chết hết sạch rồi hả? Không nhìn thấy mưa bom bình luận à? Không có chút nào quan tâm đến ý kiến của khán giả phải không?”
“Show tống nghệ làm ra chẳng phải là vì để thu hút sự quan tâm của khán giả sao? Bây giờ bọn tôi chỉ thích nghe Thẩm Ngôn kể chuyện, vậy mấy người mau mau kể chuyện đi. Ai quan tâm tới cái công viên quốc gia quỷ gì chứ, tôi không thích xem.”
“Lầu trên nói rất đúng. Mục đích làm chương trình giải trí là gì? Là để người xem có khoảng thời gian giải trí vui vẻ khi xem. Thay vì tốn công nghĩ kịch bản thì để bọn tui nghĩ hộ cho, bọn tui mới là người nắm rõ nhất mình muốn xem cái gì đây này. Hiện giờ tui nói cho mấy người biết, bọn tui chỉ muốn nghe tiếp « Quỷ thổi đèn » thôi. Mấy người coi làm sao đó thì làm.”
“Không mấy ekip mau đòi quyền xuất bản cuốn truyện đó từ chỗ Thẩm lão sư đi, có sách đọc rồi thì em sẽ không làm khó mọi người nữa, muốn đi trượt cỏ muốn đi công viên muốn đi trèo cây gì cứ thoải mái mà làm.”
“Ủa ủa, bộ cái chuyện anh chàng cao cao họ Thẩm gì kia kể bữa giờ chưa xuất bản hả mọi người? Tôi cứ tưởng họ giấu máy quay ở đâu, xong rồi anh này chỉ đọc lại những gì mình thấy thôi chứ, thì ra là tự kể đó hả?”
“Thím lầu trên thật sự làm em hoang mang quá. Thứ nhất, anh chàng cao cao họ Thẩm gì kia tên là Thẩm Ngôn, phiền thím ghi nhớ tên người thương của em giùm. Thứ hai, máy quay giấu kiểu gì khi người ta vừa lái xe vừa kể chuyện hả thím? Để em giải ngố cho thím nhé, đây là truyện do ảnh sáng tác, ảnh chỉ đang kể lại thôi, không tìm thấy bản đăng ở bất kỳ đâu trên mạng nhé.”
“Mọi người cùng nhau chống lại tổ tiết mục đi, để tôi xem xem, tổ tiết mục làm sao bây giờ...”
“Người xem là Thượng Đế đó, ha ha ha, đài truyền hình Tương Nam các người đối xử với Thượng Đế như vậy sao?”
“Oa oa, không muốn ngưng đâu, em bỏ cả giấc ngủ trưa chỉ để hóng xem chừng nào họ mới gặp bánh tông nữa mà. Kể tiếp đi Thẩm ca.”
“....”
Khán giả đang xem livestream cực kỳ kích động, theo lượng bình luận đầy tính công kích trên mạng là có thể dễ dàng nhìn ra cảm xúc của bọn họ. Chuyện này khiến các nhân viên công tác vẫn luôn một mực theo dõi diễn biến và tình huống của các video trực tuyến không khỏi bối rối.
Vạn nhất thật sự chọc giận người xem thì coi như khéo quá hóa vụng.
Một chương trình tống nghệ thì điều gì là trọng yếu nhất?
Câu trả lời chính là khán giả!
Đúng vậy, người xem mới là yếu tố quan trọng nhất, có người xem liền có hết thảy: rating, độ nổi tiếng, tiền đầu tư, tiền quảng cáo, giải thưởng ở các lễ trao giải cuối năm... Ngược lại, một show giải trí làm ra mà không có người xem thì chẳng có cái gì nữa hết.
Chuyện lớn như vậy, các nhân viên công tác không tự mình xử lý tình huống được bèn vội vàng cử người đi qua tìm đạo diễn chấp hành để báo cáo việc này.
Đạo diễn tương đối bình tĩnh, nghe xong liền đi đến trước máy vi tính nhìn một chút, sau đó mới hỏi: “Lượt xem hiện tại so với trước đó chênh lệch như thế nào?”
Cậu thanh niên kia tiến lên nhìn thoáng qua màn hình, sau đó nhanh chóng đáp: “Không giảm đâu ạ… uhm, còn tăng một chút nữa. Vừa rồi trước khi em qua chỗ anh là khoảng 520 vạn, hiện tại đã hơn 530 vạn lượt view rồi.”
Đạo diễn nghe thế liền bật cười: “Nhân số không bớt, ngược lại còn nhiều hơn, vậy thì cậu gấp cái gì?”
“Ơ nhưng mà... nhưng mà em thấy cảm xúc của khán giả rất kích động, phần lớn bình luận đều là đang mắng người thôi ạ.”
Đạo diễn cười cười, thần bí đáp: “Đây là chuyện tốt, bởi vì Thẩm Ngôn kể chuyện quá hấp dẫn nên bọn họ mới kích động vì không được nghe tiếp thôi. Người ta bảo, cái này gọi là vì yêu mà sinh hận. Cậu còn trẻ, chưa có kinh nghiệm nhiều, về sau không cần phải thất kinh như thế nữa, cứ đợi một lúc đi, rất nhanh bọn họ liền quên thôi.”
Đạo diễn nói xong bèn rời đi trước, cậu chàng nhân viên nọ cảm thấy rất khó hiểu, hoang mang ngồi xuống ghế tiếp tục xem video livestream của Thẩm Ngôn. Quả nhiên, hệt như đạo diễn nói, chẳng bao lâu sau, cảm xúc của khán giả liền hạ nhiệt xuống.
Ngôn từ kịch liệt ngẫu nhiên cũng có, nhưng hiện tại đã là số ít, càng nhiều hơn vẫn là những bình luận trêu chọc Thẩm Ngôn hoặc những màn kêu gào đòi trở thành hậu cung của hắn từ các cô gái nhỏ.
...
Công viên rừng quốc gia ở Hải Lạp Nhĩ vô cùng rộng lớn, là cảnh khu quan trọng của Hoa Hạ.
Muốn đi bộ hết một vòng quanh công viên này thì áng chừng bọn họ phải đi liên tục mấy ngày mới hoàn thành nổi, cho nên đương nhiên là Lôi Gia Âm đã chu đáo thuê cho cả đoàn du lịch của bọn họ một chiếc xe điện để đi lòng vòng tham quan khắp công viên, chỉ đến chỗ nào có cảnh quan ưa nhìn thì cả bọn mới xuống xe đi bộ một chút.
Kỳ thật công viên rừng quốc gia kiểu này trên cơ bản tương đối giống nhau, không phải núi thì cũng là cây, không phải cây thì cũng là hồ, không phải hồ thì cũng là động vật hoang dã... rất khó nói có cái gì đặc biệt đặc sắc.
Nhìn qua một địa điểm cũng không thấy gì khác biệt so với địa phương vừa đi qua.
Ở đây nhiều nhất là rừng rậm, mà rừng rậm thì còn có thể thế nào? Đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là cây cối, mà cây cối đa dạng đa sắc trong mắt phàm nhân như bọn họ cũng chỉ đơn giản là một cái cây lá xanh lá đỏ, cũng không có khả năng ở ngay trước mặt bọn họ nhảy thoát y. Thế nên cũng vậy thôi.
Tuy nhiên, Hoa Thiếu đoàn cũng không tới nỗi ủ rũ, rầu rĩ như ăn cơm lúc ban trưa, bọn họ vẫn cười nói rất vui vẻ. Một phần là vì máy quay vẫn đang thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào các thành viên, mà một phần khác, là vì bọn họ đang đi cùng nhau. Mấy người trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ, không cần phải làm việc, chỉ có ngồi nói chuyện phiếm đùa giỡn thì đương nhiên khó có thể mặt nhăn mày nhó nổi.