Nhóm dịch: Mèo Đen
Ánh mắt Kiều Cảnh Hi dại ra ba giây, trong lòng có chút hoảng loạn, vội vàng nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện, trong phòng cũng không có bất cứ tung tích của kẻ nào.
Đáng chết, ăn sạch sẽ, rồi chuồn?
Trong lòng Kiều Cảnh Hi không ngừng bi ai tức giận, nhưng mà cũng có chút may mắn, nếu là đối phương ở lại, cô thật sự không biết phải đối mặt như thế nào đâu!
Nhưng mà, tối hôm qua rốt cuộc là ai ngủ với cô?
Đây chính là lần đầu tiên cô đấy, cứ như vậy, người đàn ông ngủ với cô, cô cũng chưa ấn tượng.
Đầu óc Kiều Cảnh Hi liều mạng nhớ lại ký ức tối hôm qua, cô nhớ rõ, cô ở quán bar uống rượu với bạn tốt là Tô Nhan, lúc sau, hình như đi vào nhà vệ sinh một lúc.
Ở trong phòng vệ sinh, hình nhe cô gặp một người đàn ông, cô cố gắng nhớ lại tướng mạo của người đàn ông, nhưng mà ký ức hỗn loạn, khiến cô không nhớ nổi chút nào.
Kiều Cảnh Hi cảm giác mình sắp phát điên mất, đầu kêu loạn, uống rượu hỏng việc, tối hôm qua sao cô lại uống say chứ.
Nếu như gả vào nhà họ Lục, bị biết thân thể cô không trong sạch, vậy thì làm sao bây giờ?
Trong lòng Kiều Cảnh Hi không ngừng hối hận, nhưng lại có một tia may mắn, dù sao ông già kia cũng đã bước nửa cái chân vào quan tài, nói vậy cũng không thể động phòng, chắc là sẽ không bị phát hiện!
Kiều Cảnh Hi vỗ vỗ gương mặt, cô gắng làm mình bình tĩnh lại, một lát sau, cô nhấc chân xuống giường, vừa mới đi một bước, thì suýt chút nữa té ngã.
Dưới thân vẫn nóng rát đau, rất không thoải mái, cô âm thầm mắng tên cầm thú tối hôm qua, giày vò cô thành bộ dáng này!
Cố nén đau đớn, cô nhặt quần áo vứt trên mặt đất lên, sau khi mặc xong, vội vã rời khỏi khách sạn.
Kiều Cảnh Hi vừa đi không lâu, cửa phòng bị người ta đẩy ra, Lục Đình Thâm đi vào, lại phát hiện trong phòng trống rỗng, cô nhóc kia đã đi rồi.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo mới mua trong tay, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Sau khi Kiều Cảnh Hi ra khỏi khách sạn, quay về chỗ ở của mình, tắm rửa sạch sẽ một cái.
Cô nhìn vết bần trên thân thể, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt.
Ôi, tên khốn kiếp tối hôm qua kia, đói khát như thế nào, mới có thể giày vò người ta thành dáng vẻ này.
Như vậy, cô phải đi gặp người ta như thế nào đây?
Một bên xoa xoa thân mình, một bên mắng, sau khi rửa mặt xong, cô mới thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó gọi taxi tới công ty làm việc.
Đi vào cửa công ty, quầy tiếp tân, một cô gái trắng nõn sạch sẽ, đang gọi cô: “Cảnh Hy, sao bây giờ cô mới đến vậy?”
“Có chút việc, nên tới muộn, sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Cảnh Hi tùy ý trả lời một câu, sau đó hỏi.
Cô gái trước sảnh nói: “Còn không phải chị Hinh Nhu, chị ấy đang ở tìm cô đấy, cô mau đi đi!”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Kiều Cảnh Hi cảm ơn cô ta, trong lòng lại là chua xót.
Khi học đại học, Kiều Cảnh Hi học diễn xuất chuyên nghiệp, hơn nữa còn có thành tích tốt nghiệp hạng nhất toàn trường, vốn dĩ, cô có rất có triển vọng, nhưng mà không ngờ, sau khi vào công ty, lại bị phái đi làm trợ lý của Ôn Hinh Nhu, khiến cho năng lực của cô bị mai một, tài năng không được thể hiện.
Không có lý do nào khác, bởi vì công ty này là của nhà họ Thẩm.
Mấy năm trước, cô vẫn là tiểu thư của tập đoàn Kiều thị, từng đính hôn với đại thiếu gia nhà họ Thẩm là Thẩm Lạc Trạch, Kiều Cảnh Hi rất thích Thẩm Lạc Trạch, nghiêm túc cố gắng theo đuổi anh ta.