Ẩn Hôn Mật Ái: Ông Xã Chủ Tịch Càn Rỡ Cưng Chiều

Chương 3: Chương 3: Bây giờ không muốn, đã muộn rồi (1)




Nhóm dịch: Mèo Đen

Mời đầu Kiều Cảnh Hi còn giãy giụa vài cái, nhưng rất nhanh đã mơ mơ màng màng.

Uống nhiều rượu như vậy, vốn dĩ cô có chút khát nước, lúc này, giống như là tìm được nguồn nước rồi, liều mạng hút lấy.

Ban đầu Lục Đình Thâm chỉ định trừng phạt cô một chút, chưa từng nghĩ đến, cô nàng này còn nhiệt tình như vậy.

Lần này, anh hoàn toàn bị gợi lên xúc động, hôn càng thêm kịch liệt, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, công thành chiếm đất ở trong miệng cô.

Đầu Kiều Cảnh Hi choáng váng, trống rỗng, cả người gần như mềm nhũn.

Bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt lấy thân thể mềm mại của cô, hôn cuồng nhiệt hơn, bụng nhỏ cũng nổi lên một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt.

Một bên Lục Đình Thâm hôn môi, một bên di chuyển bước chân, dưa Kiều Cảnh Hi vào căn phòng bên cạnh, sau đó, rốt cuộc không nhịn được, hai tay lên xuống, chu du trên thân thể mềm mại của cô.

Thật không ngờ, cô nàng này, thoạt nhìn gầy gầy, lại có thịt như vậy, Lục Đình Thâm âm thầm đánh giá một cái, tán thưởng nói.

“Ôi ôi, nóng quá...”

Trong miệng Kiều Cảnh Hi không ngừng phát ra tiếng ngâm nhẹ, cô một cô gái ngây thơ, căn bản không phải là đối thủ của Lục Đình Thâm, hơn nữa có tác dụng của công, lửa nóng trong cơ thể, cũng bị kéo lên.

Thân thể của cô không an phận vặn vẹo ở trong lòng ngực Lục Đình Thâm, đôi tay cũng sờ soạng ở trên người anh, cuối cùng Lục Đình Thâm không chịu đựng được, một bàn tay tháo dây lưng của mình.

Một bàn tay vói vào váy Kiều Cảnh Hi, kéo quần nhỏ của cô xuống, sau đó, nhấc váy lên, trực tiếp đè Cảnh Hi ở trên tường, sau đó hơi hơi động người...

“A —— đau, mau đi ra, mau đi ra...”

Bỗng nhiên, trong miệng Kiều Cảnh Hi phát ra tiếng kêu đau đớn, nước mắt trực tiếp chảy ra, đôi tay càng bấu chăt vào phía sau lưng Lục Đình Thâm, tạo ra từng đường vết xước đỏ tươi.

“Lần đầu tiên?”

Lục Đình Thâm ngẩn người, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười sung sướng.

Kiều Cảnh Hi đau đến khóc lớn, xô đẩy ngực Lục Đình Thâm, nói: “Tôi từ bỏ, đau quá, từ bỏ...”

“Không muốn? Lúc này mới nói không muốn, đã chậm rồi!”

Lục Đình Thâm thở hổn hển.

Lúc này cũng đã đi vào, nói anh bỏ dở nửa chừng cũng không có khả năng.

Cho nên anh chỉ có thể chờ.

Chờ cô thích ứng, cuối cùng, ở trong tiếng kêu la khóc lóc của cô, bắt đầu không màng tất cả, ra sức rong ruổi...

Lục Đình Thâm cũng không biết mình rong ruổi ở trên người Kiều Cảnh Hi bao lâu, chờ sau khi anh xong việc, mới phát hiện, người trong lòng ngực, đã ngất xỉu rồi.

Lục Đình Thâm mặc quần áo cho cô xong, ôm cô ra khỏi quán bar, đến khách sạn thuê một phòng, cho cô nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Cảnh Hi mở hai mắt ra, di chứng say rượu khiến cho đầu cô truyền đến từng trận cảm giác đau đớn, cô lắc lắc đầu, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Nhưng mà giây tiếp theo, đồng tử cô chợt co rút lại, phát hiện mình đang ở một chỗ lạ lẫm, nhìn cách trang trí và sắp xếp và cả căn phòng, hình như là phòng của khách sạn.

Cô xốc chăn lên, phát hiện mình trần như nhộng, trên người khắp nơi đều là dấu vết sau khi ân ái, giữa hai chân, còn có một vết máu.

Chỉ vừa cử động, phía dưới truyền đến cơn đau đớn tê tâm liệt phế.

Đủ loại dấu hiệu này chứng tỏ, coi thất thân, cô bị người ta làm tình nhân lúc mơ màng hồ đồ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.