Nhóm dịch: Mèo Đen
Ngay sau đó thấy anh thong thả ung dung kéo khóa kéo lên, sau đó cúi đầu trầm giọng hỏi Kiều Cảnh Hi: “Cô tới đây làm gì?”
Kiều Cảnh Hi mơ mơ màng màng túm lấy chân người đàn ông, còn nói thầm: “Sao bên này lại có cây cột...”
Sau đó đôi tay chậm rãi bò lên theo ‘cây cột’.
Lục Đình Thâm không nói gì, trơ mắt nhìn cô gái ôm chân mình bò dậy, sau đó lại nghiêng ngả lảo đảo đi lên phía trước.
“Này!”
Anh nhíu mày, ngăn cản đường đi của cô.
Kiều Cảnh Hi có chút không kiên nhẫn: “Làm gì vậy, tôi muốn đi vệ sinh... Mau, tránh ra!”
Nói xong, cô trực tiếp vén váy lên, cũng không ngồi xổm xuống, học anh, chuẩn bị đi tiểu.
Khoé miệng Lục Đình Thâm nhếch lên, vội vàng tiến lên ngăn lại, trầm giọng nói: “Đi sang phòng bên cạnh, ngồi xổm xuống cho tôi!”
Âm thanh trầm thấp của anh, giống như đàn cello, êm tai dễ nghe, lại chứa sự không vui.
“Ngồi xổm, vì sao phải ngồi xổm?”
Miệng Kiều Cảnh Hi lúc đóng lúc mở, nhả khí như lan, ngón trỏ bàn tay phải nhẹ nhàng xoa xoa ngực Lục Đình Thâm, bất mãn nói: “Vì sao anh không ngồi xổm? Dựa vào đâu mà muốn tôi ngồi xổm?”
Lục Đình Thâm: “...”
“Bởi vì, tôi là đàn ông!”
Anh rít từng câu từng chữ từ trong hàm răng, âm thanh từ trước đến nay không chút gợn sóng, lại có chút tức muốn hộc máu.
“Đàn ông?”
Kiều Cảnh Hi nghiêng đầu, một hồi lâu sau mới hiểu ra được, cô đi đến trước mặt Lục Đình Thâm, híp mắt quan sát, phát hiện người trước mắt này hình như rất đẹp trai.
Ngũ quan giống như được điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh như mực, lập loè ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú, hoàn mỹ giống như thượng đế tỉ mỉ điêu chế ra, dáng người 1 mét tám mấy, không kém siêu mẫu quốc tế một tấc nào.
Sát đến gần, hơi thở trong miệng Kiều Cảnh Hi thở ra, trực tiếp phun lên trên mặt anh.
Mùi rượu gay mũi, khiến cho Lục Đình Thâm nhíu mày.
Người phụ nữ này, rốt cuộc uống bao nhiêu rượu, mới có thể say thành dáng vẻ này?
Kiều Cảnh Hi chăm chú nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên lẩm bẩm một câu: “Đúng là đàn ông. Hơn nữa cũng thật là đẹp mắt, nếu anh là vị hôn phu của tôi thì tốt... Tôi nói cho anh biết, vị hôn phu của tôi, là một ông già bảy tám chục tuổi, nghe nói nửa cái chân đã bước vào quan tài rồi, không thể giao hợp, còn sống không lâu, tôi gả qua đó nói không chừng rất nhanh sẽ phải làm goá phụ.”
Nghe vậy, con ngươi Lục Đình Thâm trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú đầy lạnh lùng, cả người tản ra một hơi thở lạnh lẽo.
Ông già?
Không thể giao hợp?
Nửa cái chân đã bước vào quan tài?
Là kẻ đáng chết nào, rải rác loại lời đồn này?
Lục Đình Thâm híp mắt, quan sát Kiều Cảnh Hi, cảm thấy đã chịu sự sỉ nhục lớn lao.
Nhưng chợt, anh híp híp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà tứ, nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để cô làm goá phụ, còn về phần có thể giao hợp hay không, bây giờ tôi có thể cho cô thể nghiệm một chút.”
Dứt lời, anh vươn cánh tay dài, ôm lấy Kiều Cảnh Hi, ôm cô vào trong lòng ngực mình, giọng nói trầm thấp, mang theo dụ hoặc nhè nhẹ.
Anh cần phải trừng phạt cô gái nhỏ này một chút, nói cách khác, thân là đàn ông, thật sự không thể đánh mất chút mặt mũi này!
“Anh... Anh muốn làm gì?”
Đầu Kiều Cảnh Hi còn có chút ngốc, căn bản chưa phản ứng kịp, chỉ theo bản năng cảm giác nguy hiểm đang tới gần.
Lục Đình Thâm không cho cô cơ hội phản ứng, cúi người hôn lên cánh môi cô.