Ẩn Hôn Mật Ái: Ông Xã Chủ Tịch Càn Rỡ Cưng Chiều

Chương 14: Chương 14: Càng không tin không đánh chết được cô ta (1)




Nhóm dịch: Mèo Đen

Vừa mới nói xong, Kiều Cảnh Hi lập tức nhận ra, mình quá ngu rồi, Lục Đình Thâm là ai cô còn không rõ sao, sao có thể quen một tên vô danh tiểu tốt như mình chứ. Người như anh ấy, ít nhất cũng phải là minh tinh nổi tiếng, người mẫu quốc gia các loại như vậy, còn cô chỉ là một nghệ sỉ nhỏ bé không có danh tiếng gì.

Vừa nghĩ đến đây, mọi nỗi khổ tâm của Kiều Cảnh Hi liền lộ rõ trên mặt.

Nhưng Lục Đình Thâm cũng không có trả lời câu hỏi đơn giản của cô, anh nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, lạnh lẽo: “Cô sẽ biết rất nhanh thôi…”

Sẽ biết rất nhanh thôi? Là ý gì?

Trong lòng Kiều Cảnh Hi trầm ngâm suy nghĩ, nhưng cũng không có được kết quả.

Bỗng dưng Lục Đình Thâm quay đầu sang nói với tài xế: “Đưa tiểu thư Kiều về công ty!”

Hết quãng đường đi, anh cũng không nói với cô thêm một câu, mà Kiều Cảnh Hi thì càng không dám mở miệng nữa, được ngồi bên cạnh nam thần quốc dân này thật sự quá áp lực, dường như cả chiếc xe biến thành một cái nồi áp suất vậy, ngay cả việc hô hấp cũng khiến cô thấy mệt mỏi.

Kiều Cảnh Hi không có thời gian để mà ngẫm nghĩ ý nghĩa câu nói của Lục Đình Thâm, trong đầu cô chỉ trăn trở, làm sao để đối mặt với hai người đê tiện kia, dù sao cô vẫn còn chưa hết hợp đồng, đây là một cái u không lấy ra được…

Haiz…

Cùng lúc đó, tại phòng làm việc của tổng giám đốc công ty nhà họ Thẩm, Ôn Hinh Nhu đã tức sôi máu, cô ta đang điên lên vì kế hoạch lần này đã bị thất bại, vốn dĩ muốn chơi một vố, khiến cho Kiều Cảnh Hi mãi mãi không ngóc đầu lên nổi, nhưng không ngờ được lại thành gậy ông đập lưng ông, còn giúp con ả đó tiến thêm một bước. Trong hòm thư điện tử của công ty bây giờ, toàn là tin nhắn chửi bới, nhiều đến nổi chất thành núi; mắng công ty không quan tâm đến tiền đồ của nghệ sĩ, còn bức bách nghệ sĩ dưới trướng đi quay mấy thứ quảng cáo vô đạo đức, lừa dối khách hàng như vậy.

Ôn Hinh Nhu đập bàn thật mạnh, vừa phẫn nộ, vừa lo lắng: “Lạc Trạch, anh nhanh chóng đi giải thích với phía truyền thông đi, nếu không thì danh tiếng công ty sẽ bị hủy hoại trong tay con tiện nhân kia mất…”

Thẩm Lạc Trạch sầm mặt, liên tục cắn răng suy nghĩ, hận không thể xả thịt phanh thây con ả Kiều Cảnh Hi kia.

“Đừng lo lắng, anh đã gửi thông cáo báo chí rồi... những tin đồn và những lời lời chửi bới này sẽ biến mất trong vài phút thôi.”

Ôn Hinh Nhu tỏ ra nghi ngờ: “Thông cáo anh sắp xếp như thế nào? Có ổn không?”

Thẩm Lạc Trạch cười nói: “Em đợi một lúc sau rồi biết?”

Khoảng chừng nửa giờ sau, công ty tư nhân nhà họ Thẩm đăng một bài viết thanh minh trên trang cá nhân: “Liên quan đến nghệ sĩ Kiều Cảnh Hi dưới quyền quản lý của chúng tôi, vì hành vi tự tiện nhận quảng cáo mà không báo cáo với công ty, dẫn đến danh dự của công ty bị hao tổn, chúng tôi chân thành gửi lời xin lỗi đến mọi người. Đồng thời, chúng tôi cũng sẽ trừng phạt nghiêm khắc nhất đối với hành vi của tiểu thư Kiều Cảnh Hi!”

Ngay sau khi thông cáo được đăng lên, lập tức có mấy người tự xưng là nhân viên của công ty áo vô bình luận: “Ngày thường Kiều Cảnh Hi ở công ty đều không coi ai ra gì, cứ tự cho mình là minh tinh nổi tiếng, coi quy định của công ty như không có, hơn nữa còn tỏ ra gay gắt đối với cấp dưới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.