Nhóm dịch: Mèo Đen
Kiều Cảnh Hi sững sờ, suýt nữa không dời mắt nổi, cô hiểu rõ, chính mình đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi.
Nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, Lục Đình Thâm mở miệng: “Lên xe!”
Kiều Cảnh Hi vội vã tỉnh táo lại, vẻ mặt có chút lúng túng, cô gật đầu, sau đó bước lên xe.
Cô cố giữ tâm trí bình thản, nhẹ giọng nói với Lục Đình Thâm: “Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh, giám đốc Lục! Không biết anh kêu tôi có chuyện gì?”
Lục Đình Thâm không trả lời cô lập tức, bằng ánh mắt cao thâm khó dò, anh nhìn sang Kiều Cảnh Hi, ánh mắt này như muốn nhìn thấu toàn bộ tâm trí và cơ thể của cô, làm cô rất không tự nhiên.
Không nhận được hồi đáp, Lục Đình Thâm nghĩ, hẳn là cô gái này đã quên mất chuyện xảy ra ở khách sạn đêm hôm đó, nhưng anh không ngờ, cô lại hoàn toàn quên mất anh như vậy.
Anh không từ chối lời cảm ơn của cô, anh cười: “Không cần khách khí, việc nhỏ như trở bàn tay mà thôi, nhưng với điều kiện của tiểu thư Kiều, đáng nhẽ không nên nhận quảng bá cho thứ công ty rác rưởi kia chứ, cô có chuyện khó xử sao?”
Kiều Cảnh Hi cười trừ, không phải ai cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng cô, nhìn ánh mắt ấy của nam thần, hẳn là anh đang nghĩ cô là loại con giá bất chấp mọi thứ vì tiền, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà của cô, cũng không thể tự do nói cho người ngoài được. Cô không thể làm gì khác là đáp lại lạnh nhạt: “Tôi cũng là bị ép buộc, không còn cách nào khác…”
Lục Đình Thâm cũng biết một chút về tình cảnh của Kiều Cành Hi, anh liền đưa laptop của mình sang cho cô.
“Xem những tin tức này đi…”
Kiều Cảnh Hi nhận lấy, nhìn vào màn hình, cô lập tức ngây người ra, vô số tin tức trên mọi báo đài đều đang nói về cô, cô đã chìm trong dĩ vãng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cô nghĩ rằng chỉ vì một câu nói như vậy mà lại nổi tiếng.
Lục Đình Thâm trêu cô một câu: “Những phóng viên kia vốn dĩ có ý gây chuyện, cho nên ngay từ khi bắt đầu phát trực tiếp trên mạng liền đã gây bão, chỉ là kế hoạch bêu xấu cô của bọn họ cũng không thành công, ngược lại, nhờ thái độ kiên quyết đó cho nên cô mới cứu được chính mình…”
Trong lòng Kiều Cảnh Hi không thể bình tĩnh được nữa, không ngờ Ôn Hinh Nhu lại độc ác đến tận xương tủy như vậy, lòng cô chợt lạnh.
Lục Đình Thâm thấy Kiều Cảnh Hi có vẻ đang tức giận, liền nói: “Bây giờ cô cũng khá nổi rồi, nhưng khi trở về công ty, sợ cô gặp rắc rối lớn rồi ...”
Chỉ nghĩ đến khi phải trở lại công ty, rồi bị Thẩm Lạc Trạch gây khó dễ, Kiều Cảnh Hi đã muốn tức nổ não.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô tự nhủ mình không cần phải sợ, cô cũng đâu có làm sai điều gì, dù gì bây giờ cũng đã đắc tội bọn họ rồi, vậy thì cô cũng không cần phải chịu đựng cái cặp đê tiện kia nữa.
Lục Đình Thâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của Kiều Cảnh Hi, biết tình cảnh của cô rất khó xử, anh liền hỏi: “Tiểu thư Kiều, nếu như cô cần trợ giúp thì có thể nói cho tôi biết.”
Nghe thấy Lục Đình Thâm nói như thế, cô cũng có hơi kinh ngạc, đường đường là tổng giám đốc của công ty Hoàng Đình, một nhân vật lớn như vậy.
Lại muốn giúp một cô gái xa lạ như mình, vừa rồi còn ra tay giải vây cho cô khỏi công ty Thiên Mã, vậy cũng đã đủ bất ngờ rồi, không ngờ lại tới nước này, Kiều Cảnh Hi thật sự rất khó hiểu.
Cô nhíu mày, tỏ ra nghi hoặc: “Giám đốc Lục có quen tôi sao?”