Nhóm dịch: Mèo Đen
“Vì muốn một người mới nổi tiếng, bọn họ có cần phải tốn công bày ra một trận thế lớn như vậy không? chuyện này vừa nhìn đã biết là bị mắng thảm, cho nên mới bất đắc dĩ phải đưa ra lựa chọn.”
“Trong chuyện này, vừa nhìn đã biết là công ty không có ý tốt mà, đặt một người vô danh tiểu tốt là Kiều Cảnh Hi. Chung với nhân vật tai to mặt lớn như Ôn Hinh Nhu, hơn nữa còn đưa cho cô ấy diễn một vai phản diện, tất cả điều này đều là biến tướng của việc chèn ép không phải sao! Chỉ là thủ đoạn của bọn họ tương đối cao mà thôi.”
“Đối với thuyết âm mưu của một số người, tôi sẽ không đưa ra bình luận gì, nhưng mà dù sao thì Kiều Cảnh Hi cũng là nghệ sĩ dưới trướng của công ty, hoàn toàn xé rách mặt như vậy cũng không tốt, nếu như công ty đã xin lỗi rồi, vậy thì cô ấy nên tha thứ cho đối phương thôi, hy vọng trong tương lai Cảnh Hi có thể có một con đường tốt để phát triển.”
“Đồng ý, ủng hộ Cảnh Hi, những lời nói đó của cô ấy ở trong quảng cáo, thực sự là đẹp trai chết mất, tôi đã bị cô đưa vào vòng fan hâm mộ rồi.”
“Chờ mong phim mới của Cảnh Hi...”
Sau khi Cảnh Hi nhìn thấy những lơi bình luận này, ít nhiều gì thì trong lòng cô cũng có chút cảm giác xót xa.
Bảo cô đóng vai nữ số 2 là một nhân vật phản diện, hơn nữa còn đối diễn với Ôn Hinh Nhu, trong chuyện này, hiển nhiên là bọn họ đang chuẩn bị phủng sát* cô đây mà!
*Phủng sát (捧杀): theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.
Kiều Cảnh Hi chợt bật cười...
“Ôn Hinh Nhu à Ôn Hinh Nhu, đây là cô muốn dùng kỹ thuật diễn của cô ra để nghiền ép tôi sao? Đáng tiếc, tôi sẽ không cho cô cơ hội này đâu.”
Ân Hồng cũng bật cười, tuy rằng mấy năm nay Kiều Cảnh Hi không nhận được một vai diễn đứng đắn nào, nhưng mà cô vẫn luôn âm thầm tôi luyện kỹ thuật diễn, không hề chậm trễ một ngày nào, đối với việc khống chế nhân vật, biểu cảm, lời thoại và hoàn cảnh, cô đã vô cùng thành thạo rồi.
Hơn nữa Kiều Cảnh Hi là sinh viên có thiên phú về diễn xuất, cô xuất thân từ một trường lớp biểu diễn chính quy, với kỹ thuật diễn trước mắt của cô mà nói, nó có thể giết chết Ôn Hinh Nhu chỉ trong một giây, cho nên cô ấy không hề cảm thấy lo lắng cho Kiều Cảnh Hi một chút nào...
“Cảnh Hi à, người nào đó làm ra hành động tự cho là mình thông minh, đúng lúc cho em cơ hội để bộc lộ ra hết tài hoa của chính mình, em không nên buông tha cơ hội này, em nhất định phải làm cho thật tốt.”
“Chị yên tâm đi, chị Hồng, chắc chắn em sẽ không để chị phải thất vọng.”
...
Mà lúc này, trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, Lục Đình Thâm vẫn luôn chú ý đến tin tức của Kiều Cảnh Hi, khi anh nhìn thấy hai bài thông báo như vậy, khóe miệng của anh khẽ cong lên, anh cảm thấy trò hay sắp phải bắt đầu rồi.
Điện thoại nội tuyến ở trên bàn làm việc đột nhiên vang lên.
Lục Đình Thâm nhẹ nhàng nhấn xuống nút nghe máy: “Có chuyện gì, nói!”
Đầu dây điện thoại ở bên kia truyền đến âm thanh của trợ lý: “Tổng giám đốc Lục, điện thoại của nhà họ Ôn.”
“Chuyển tới đây...”
“Vâng.”
Theo như tiếng của trợ lý, điện thoại nội tuyến bị cắt đứt.