Hai mươi phút sau, Cố Vy Vy đã nấu xong mì, tới gõ cửa phòng làm việc, “ tổng giám đốc Phó có cơm tối rồi “.
Phó Hàn Tranh mở cửa đi ra, vào phong ăn, mùi mì thơm phức xông lên mũi khiến người ta them ăn. Anh ngồi xuống ăn vài miếng, vị chua ngọt vừa phải, trứng gà non mền, nước dung thơm phức. Tuy không đẹp như đầu bếp làm nhưng lại có mùi vị ấm áp gia đình.
Dưới ánh đèn nhu hòa, cô gái ngồi đối diện lại xinh đẹp lạ thường, vậy mà trước kia anh chưa bao giờ phát hiện ra.
Cố Vy Vy vừa ăn vài miếng đã không động đũa, kinh ngạc ngước mắt, “ không ngon sao?”
“ không, rất ngon “
Phó Hàn Tranh cúi đầu tiếp tục ăn mì, ngay cả nước cũng không bỏ sót.
Sau khi ăn xong không tiếp tục trở về phòng làm việc xử lí đống văn kiện chất chồng như núi mà ngồi đó quan sát cô gái ở phía đối diện.
Cố Vy Vy cảm nhận được ánh mắt của anh, chợt thấy không thèm ăn nữa.
“ Sau này cô không cần phải sợ tôi như vậy “. Phó Hàn Tranh nói.
“….” Cố Vy vy nghi hoặc nhìn người đàn ông đang nói chuyện.
Người đàn ông này có khí thế quá mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã khiến cô cảm thấy không khí trong phòng làm việc đầy cảm giác áp bách, làm cô muốn rời đi ngay.
“ Chờ một chút”. Phó Hàn Tranh nói xong liền túm eo thon của cô, đặt cô ngồi lên trên bàn làm việc. “ tôi có chuyện muốn xác nhận, mong cô phối hợp một chút.”
Cố Vy Vy ngửa mặt ra sau để ngước nhìn, đồng thời để kéo dài khoảng cách với anh.
Phó Hàn Tranh hơi cúi người, hai tay chống hai bên người cô, ngăn không cho cô né xuống.
“ Có chuyện, chúng ta có thể đổi một…”
Còn chưa nói hết câu, một bàn tay anh đã nắm lấy cằm cô, buộc cô ngẩng lên đối mặt với anh. Ngay sau đó, đôi môi mang theo hơi thở đậm mùi đàn ông chiếm lấy cặp đôi không chút phòng bị của cô…