Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt

Chương 37: Chương 37: Cầm thú được giải trừ phong ấn




Cố Vy Vy bị hôn tới mức ngẩn người, chờ tới lúc kịp phản kháng thì chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông đã quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh thơm tho của cô, hô hấp đều là hơi thở đặc trưng của người đàn ông.

Cô ngửa người về sau muốn né tránh nhưngngười đàn ông nghiêng người đuổi theo, cuối cùng cả người cô không khống chế được ngã lên bàn. Trong lúc ngã xuống một, một cái tay đặt sau gáy cô, đặt đầu cô nhẹ nhàng lên bàn, miễn cho cô đập đầu xuống, nhưng, nụ hôn xâm lượt của người đàn ông vẫn chưa kết thúc.

Cố Vy Vy đẩy khuân ngực của người đàn ông đang đè lên ngực mình, nhưng người không đẩy được mà chỉ đẩy được phần áo choàng mà thôi, bàn tay chạm ngay vào khuôn ngực rắn chắc của người nào đó. Cô tức giận, cắn mạnh lên môi anh một cái, mùi tanh ngọt của máu nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng và đầu lưỡi của hai người. Truyện Điền Văn

Phó Hàn Tranh bị đau, lúc này mới thả môi cô, dơ tay lau máu trên môi, mặt lộ vài phần vui sướng, sau đó kéo cô ngồi dậy, nhưng cunhx không nhường đường để cô rời đi

Cố Vy Vy tức giận trơn mắtnhìnanh, thở hổn hển từng ngum, “ anh làm vậy là muốn xác nhận cái gì?”

Đôi môi mỏng của người đàn ông nhiễm đỏ vì máu, môi khẽ cong lên, mặt đầy ý cười, thực sự không khác một yêu nghiệt tà mị, tùy tiện cũng có thể mê hoặc long người.

“ Xác nhận có phải tôi có hứng thú với cô hay không!”

Uhm, cô ngon miệng vợt quá tưởng tưởng của anh.

Cố Vy Vy hít một hơi thật sâu, ép mình tỉnh tóa lại, nghiêm túc nói, “ tổng giám đốc Phó, trước kia là tôi tuổi trẻ non dạ, mạo phạm anh, tôi xin lỗi anh, Bây giờ tôi không có chút hứng thú với anh nữa, một chút cũng không có!”

Phó Hàn Tranh dung đầu ngón vén mấy rợi tóc vương bên mặt thiếu nữ ra sau tai, khóe môi cong lên, “ nếu vì đêm hôm đó tôi không đủ ôn nhu, thì cho tôi thêm một cơ hội nữa, cô sẽ hài long”.

Cố Vy Vy lặng băng quyết tuyệt nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, “ cùng lắm thì anh giết chết tôi đi, dù sao tôi cũng đã mất nhiều lắm rồi, mất thêm cái mạng này cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”

Phó Hàn Tranh ôm cô từ trên bàn xuống, đưa tay sờ đầu cô tỏ vẻ trấn an, “ đi ngủ đi, ngủ ngon “.

Cô Vy Vy chạy thẳng về phòng, không chỉ khóa cửa, mà còn lôi tất cả bàn, ghế, tủ gỗ,… chèn cửa lại.

Mộ Vy Vy thực sự muốn hại chết cô mà, sao lại đi trêu chọc Phó Hàn Tranh chứ?

Bây giờ, sau khi bị ngủ, Phó Hàn Tranh như con thú như mọt con thú được giải trừ phong ấn, mà khổ nỗi con thú này tới thì kì động đực mới chết chứ.

Thật là đau đầu mà, Vy Vy bị dọa không nhẹ, hiện tại đang vô lực vò đầu bứt tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.