Edit: Sơn Tra
Hôn môi thôi mà, ai thèm quan tâm đến cái mùi kia chứ, môi lưỡi Hứa Khuynh vẫn ngọt ngào là được. Chỉ là yết hầu Cố Tùy có chút ngứa, anh gỡ mắt kính xuống, thong thả, ung dung mà xoa xoa.
Nghiêng đầu hôn môi cô.
Bộ dáng có chút hư hỏng, cà lơ phất phơ. Hôn xong, Cố Tùy che miệng tận lực ho khan. Hứa Khuynh ngồi trong lồng ngực anh, híp mắt nhìn anh.
“Anh đã thành ra như vậy mà còn hút thuốc?”
Đầu lưỡi anh có vị bạc hà, mùi hương bạc hà thơm mát.
Cố Tùy lại “khụ” thêm mấy tiếng.
Mang mắt kính lên, đầu ngón tay cầm lấy lá cải đã ngả vàng trên bả vai cô.
Nói: “Không có hút.”
Hứa Khuynh cười lạnh: “Không có?”
Nhìn thấy lá cải đó, sắc mặt cô trở nên khó coi. Lúc này, xe cuối cùng cũng đến cục cảnh sát, đêm 30 tết, cục cảnh sát vẫn có người trực ban, còn đang xem xuân vãn.
Thấy mấy cảnh sát phối hợp với vệ sĩ đè áp đám thiếu niên nam nữ đi vào, mấy cảnh sát trực ban thoáng chốc đứng lên. Cố Tùy xuống xe, dắt tay Hứa Khuynh xuống, một đường đi thẳng vào cục cảnh sát.
Kế tiếp.
Từng người bị thẩm vấn.
Hứa Khuynh là người báo án nên cũng đến ghi lời khai.
Cố Tùy mang mắt kính, ngồi ở trên ghế, chân dài bắt chéo, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm đám thiếu nam thiếu nữ kia. Bọn họ có xem qua tống nghệ 《 Chúng ta yêu nhau đi 》, mơ hồ nhận ra Cố Tùy.
Ngơ ngác nhìn nhau mấy lần.
Trong đám, một thiếu nữ đột nhiên chỉ vào Cố Tùy: “Cố Hành, anh vậy mà lại ở cùng Hứa Khuynh!”
“Thế mà Hứa Khuynh còn xào CP, cùng Trình Tầm ái muội như vậy.”
Cố Tùy sửng sốt.
Anh buông thõng chân dài, hai tay đáp lên đầu gối, cúi người, nhìn thiếu nữ kia: “Cô biết tôi?”
“Tôi đương nhiên biết, tôi là fan Trình Tầm, cũng là fan CP của Trình Tầm và Hứa Khuynh.”
Cố Tùy nghe xong.
Tức khắc hiểu rõ.
Anh gật gật đầu: “À, tôi đây là chồng của Hứa Khuynh.”
Thiếu nữ kia ngây ngẩn cả người.
Lúc này, cảnh sát dẫn Hứa Khuynh ra tới. Hứa Khuynh đưa mắt nhìn đám thiếu niên nam nữ kia, cảnh sát nói với Hứa Khuynh và Cố Tùy: “Là mấy đứa trẻ vị thành niên, không có đứa nào lớn hơn 16 tuổi.”
Hứa Khuynh lại quét mắt qua những nam nữ sinh bên đó.
Bọn họ vẫn còn rất ngoan cường mà nhìn cô.
Cố Tùy đứng lên, ôm lấy eo Hứa Khuynh, hỏi vị cảnh sát nọ: “Có hỏi ra được gì không?”
“Không có, mấy đứa nó chính là fan CP của Hứa Khuynh và Trình Tầm, sau đó đêm nay thấy Hứa Khuynh tham gia tiết mục xuân vãn lại xào CP cùng người khác, liền nhất thời xúc động muốn cho Hứa Khuynh một bài học.”
Hứa Khuynh híp mắt.
Cố Tùy cười lạnh: “Đơn giản như thế sao?”
Cảnh sát gật đầu: “Chỉ đơn giản như thế, tôi vừa kiểm tra tài khoản Weibo của bọn trẻ, đều quan tâm đến siêu thoại Tầm Khuynh, Tầm Khuynh là tên CP của hai người phải không?”
Anh ta nhìn về phía Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh gật đầu.
Cố Tùy nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Hứa Khuynh một cái, thấu kính lóe lên, cười giễu: “Lật xe rồi.”
Hứa Khuynh cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Môi mỏng của Cố Tùy mím chặt, anh thu tầm mắt.
Lại quay sang nhìn vị cảnh sát nọ: “Phương án giải quyết hiện tại là gì?”
Cảnh sát đưa mắt nhìn một đám trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, lại nhìn sang Hứa Khuynh và Cố Tùy, nói: “Xem hai người có đồng ý hòa giải hay không, rốt cuộc thì hiện tại cũng là đêm 30 tết, ba mẹ bọn trẻ khẳng định cũng ở nhà chờ bọn chúng. Nếu hai người không chịu hòa giải, mấy đứa nó sẽ bị tạm giữ mười lăm ngày, nhưng mà bọn trẻ quả thật còn nhỏ, làm chút giáo dục tư tưởng thôi được không?”
Cố Tùy nhướng mày.
“Quá lợi cho bọn chúng, 15 - 16 tuổi, cũng nên hiểu chuyện rồi.”
Hứa Khuynh lại nói: “Hòa giải đi, để bọn chúng trở về đón tết.”
Cố Tùy liếc mắt nhìn Hứa Khuynh một cái.
Hồi lâu.
Anh nâng mắt kính, thấp giọng nói: “Em đối xử với người khác đều khoan dung như vậy, còn anh thì sao?”
Hứa Khuynh cắm tay trong túi áo khoác, nâng mắt nhìn anh.
“Vậy anh muốn như thế nào?”
Cố Tùy cắn chặt khớp hàm.
Nghiêng đầu ho khan một tiếng, xua xua tay.
Tỏ vẻ việc này anh đây không để ý tới.
Cảnh sát lúc này mới thở phào một hơi, anh ta đương nhiên biết Cố Tùy, người này quả thật sẽ không buông tha cho bọn trẻ, có khi còn làm kinh động đến phụ huynh của bọn chúng. Anh ta gật đầu với Hứa Khuynh, nói: “Qua bên này ký tên, lăn dấu tay.”
Hứa Khuynh tiến lên.
Ký xuống cái tên, lại lăn dấu tay.
Theo sau, cảnh sát cũng cho mấy thiếu niên nam nữ đằng kia ký tên.
Một trận náo loạn liền cứ như thế hạ màn. Cảnh sát còn phải đưa từng thiếu nam thiếu nữ trở về, Hứa Khuynh cũng lên xe của Cố Tùy, Tô Tuyết dẫn theo Tiểu Lan cũng theo sát lên một chiếc xe khác.
Xe khởi động.
Hứa Khuynh nói với Cố Tùy: “Tôi phải đi xem mẹ, anh đưa tôi trở về tiểu khu Hinh Nguyệt tắm rửa trước đã.”
Cố Tùy đưa cổ áo lên ngửi một cái.
Anh nhíu mày, sau đó mới nói: “Ừ.”
Hai người cứ như thế mà hôn môi, trên người anh cũng bị ám mùi dưa chua kia.
Khóe môi Hứa Khuynh ẩn ẩn mang theo ý cười.
Cố Tùy nghiêng đầu nhìn: “Buồn cười sao?”
Hứa Khuynh dựa người ra sau, ôm cánh tay.
“Cũng được.”
Cố Tùy lôi kéo tay cô, kéo người qua tới, từ phía sau ôm lấy.
“Sự việc đêm nay tuyệt đối không đơn giản như vậy, khẳng định là có người đứng phía sau sai khiến.”
Hứa Khuynh: “Ừ.”
“Anh sẽ tra rõ rồi quay lại cho em câu trả lời.”
Hứa Khuynh: “Được.”
Cố Tùy ôm trong chốc lát, đột nhiên nói: “Đúng là có mùi.”
Hứa Khuynh “hừ” lạnh.
Cúi đầu nhìn bộ dạng của chính mình, váy nhảy xinh đẹp bị biến dạng đến đáng thương. Cũng may, rất nhanh đã đến tiểu khu Hinh Nguyệt, Hứa Khuynh mở cửa xe, nói: “Đi đây.”
Nói xong liền trực tiếp xuống xe.
Cố Tùy cũng phân phó trợ lý Trần lái xe về Lệ Loan Kim Vực, lão gia tử còn đang chờ.
*
Lên lầu, Hứa Khuynh nhanh chóng tắm rửa rồi thay cho mình một bộ quần áo sạch sẽ, có điều áo khoác kia là mượn của nhãn hiệu, Hứa Khuynh không muốn phải đền tiền, dứt khoát đưa đến tiệm giặt ủi dưới lầu để giặt sạch.
Xong xuôi mọi thứ thì cũng đã trễ.
Hơn 12 giờ đêm.
Hứa Khuynh chạy đến bệnh viện, vừa vào cửa, La Tố đã thay áo ngủ, nằm ở trên giường, có chút buồn ngủ mà nhìn qua bàn cơm chưa hề động đũa.
Hốc mắt Hứa Khuynh ngay lập tức ửng đỏ.
Cô tiến lên, hỏi: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”
Chị Tiêu mở nắp nồi canh, nói: “Bà ấy chỉ uống một chút canh rồi chờ cô tới bây giờ, cũng quá trễ rồi đó.”
Hứa Khuynh lập tức nói xin lỗi với La Tố: “Mẹ, thật xin lỗi, đài truyền hình bên này một hai phải mời khách ở lại ăn cơm, con đành phải tùy tiện ăn một chút.”
La Tố nhìn Hứa Khuynh cười, gật gật đầu.
Hứa Khuynh nhận lấy tô cháo nóng chị Tiêu bưng tới, bắt đầu đút cho La Tố ăn. La Tố vì chờ con gái, đói bụng rất lâu, kỳ thật cũng không có khẩu vị, nhưng mà Hứa Khuynh muốn đút, bà ít nhiều cũng ăn.
Chỉ ăn nửa chén.
La Tố liền ăn không vô, cảm thấy mệt nhọc.
Hứa Khuynh cũng không miễn cưỡng, đỡ La Tố nằm xuống, nói: “Mẹ ngủ đi, con ở đây cùng mẹ.”
La Tố duỗi tay, bắt lấy đầu ngón tay Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cứ như vậy nắm lấy tay bà, nhìn bà ngủ.
Giờ này phút này, Hứa Khuynh thật sự hy vọng những nam nữ sinh đó không phải do ai đứng phía sau sai khiến, nếu không sẽ hận chết người đó.
Nhìn đầu tóc mẹ, cô bắt gặp một sợi tóc bạc.
Hứa Khuynh cho nó nhẹ nhàng mà rơi xuống dưới.
Chị Tiêu nhìn La Tố ăn xong, cũng kêu Hứa Khuynh nhanh chóng đến ăn. Hứa Khuynh thật không có khẩu vị gì, nhưng đây là đồ ăn do chị Tiêu làm, cô cũng ăn một ít.
Ăn xong xuôi, dọn dẹp bàn ghế, thu dọn nhà cửa.
Cũng đã trễ lắm rồi.
Chị Tiêu bắt đầu gọi video với con trai đang ở cùng chồng trước. Hứa Khuynh ghé vào mép giường, bắt lấy tay mẹ, lúc này, di động vang lên, cô cầm tới xem.
Cố Tùy: Dì ngủ rồi sao?
Hứa Khuynh: Ngủ rồi.
Cố Tùy: Anh bảo Trần Thuận đến đón em qua đây gặp một người.
Hứa Khuynh: Có liên quan đến sự việc tối nay sao?
Cố Tùy: Ừ.
Vậy thì cô tất nhiên phải đi.
Hứa Khuynh đứng dậy, nói một tiếng với chị Tiêu, chị Tiêu gật đầu: “Cô đi đi, tôi ở đây trông bà ấy, trễ một chút mới trở về cũng không có việc gì.”
Hứa Khuynh: “Tôi xong việc sẽ về ngay.” Nói xong liền cầm lấy áo khoác trên giá, mặc vào, xoay người ra cửa.
Lần này, Trần Thuận lái một chiếc Volvo, Hứa Khuynh khom lưng lên xe, nói: “Vất vả cho cậu rồi, trợ lý Trần.”
“Hứa tiểu thư đừng khách sáo.”
Xe khởi động.
Một đường lái tới câu lạc bộ.
Rất nhanh.
Xe dừng ở câu lạc bộ Tinh Không.
Hứa Khuynh xuống xe.
Trần Thuận đưa cô lên lầu ba.
Cửa mở ra, nhìn thấy Cố Tùy mang mắt kính tựa vào bàn hút thuốc, Hứa Khuynh dẫm lên giày cao gót đi vào, liếc nhìn anh một cái.
Hứa Khuynh nhàn nhạt mà nhìn anh.
Cố Tùy khựng lại mấy giây.
Cầm lấy thuốc lá trong miệng, kẹp ở đầu ngón tay, tùy ý mà đáp tay trên đùi.
Cố Tùy: “Mang ra đây.”
Bên trong gian phòng nhỏ, cửa phòng bị đẩy ra, vệ sĩ đè ép Lâm Mạn ra ngoài.
Lâm Mạn mặc một thân váy đen xinh đẹp ôm sát cơ thể, tóc dài uốn xoăn, sắc mặt có chút tái nhợt. Hứa Khuynh chỉ vào Lâm Mạn, hỏi Cố Tùy: “Là cô ta sai khiến?”
Đầu ngón tay Cố Tùy giũ nhẹ tàn thuốc: “Ừ.”
Hứa Khuynh nghe thấy lời này, tiến lên phía trước, trực tiếp giơ lên tay lên.
Bốp.
Một cái tát vang dội rơi xuống trên khuôn mặt Lâm Mạn.
Lúc này.
Cửa phòng bao bị đẩy ra, một tràng tiếng cười nói vang lên: “Cố Tùy, tớ nghe nói cậu tới câu lạc bộ, chậc chậc, nhìn đi, tớ mang đến cho cậu một đại mỹ nữ đây!”
Hứa Khuynh lắc lắc tay, quay đầu nhìn lại.
Liền nhìn thấy Trần Tưởng dẫn theo vị đại mỹ nữ kia, là Trần Giai Dao. Hứa Khuynh xoa bóp bàn tay vừa đánh người, nhìn về phía Cố Tùy, hỏi: “Các người có hẹn sao?”
Cố Tùy: “... Không có.”
Hứa Khuynh không nói tiếp.
Cố Tùy nghiêng đầu, tay kẹp thuốc lá đáp bên cạnh bàn, đôi mắt mang theo mấy phần uy hiếp, cùng với hận không thể giết người ngay lập tức.
“Cậu có cút hay không đây?”
Trần Tưởng nuốt nước bọt: “... Cút thì cút.”