Edit: Sơn Tra
Trần Tưởng đúng là không nghĩ tới, Cố Tùy sẽ cùng Hứa Khuynh xuất hiện ở chỗ này. Anh ta đang chuẩn bị chuồn lẹ, Trần Giai Dao bên cạnh lại đột nhiên mở miệng kêu: “Khuynh Khuynh.”
Bàn tay đánh người của Hứa Khuynh còn chút đau, nghe thấy Trần Giai Dao kêu tên mình, cô mỉm cười đáp: “Giai Dao, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Trần Giai Dao liếc mắt nhìn người đàn ông đang dựa bên cạnh bàn, trong ấn tượng của cô, Cố Hành là người nho nhã, lễ độ, nhưng người ngồi đây lại có bộ dáng ngoan tuyệt thêm chút tà khí mà cô lần đầu tiên được thấy.
Trần Giai Dao là người ở thành phố khác, cách Lê Thành có chút xa.
“Năm nay chúng tôi đến Lê Thành ăn tết, cô của tôi gả qua Lê Thành bên này.”
Hứa Khuynh gật gật: “Thì ra là vậy.”
Trần Giai Dao nhìn Hứa Khuynh: “Tôi có chút nhớ mọi người đó nha.”
Hứa Khuynh sửng sốt.
Tiết mục 《 Chúng ta yêu nhau đi 》 này đối với diễn viên bọn họ mà nói, đều chỉ là một trải nghiệm hết sức bình thường, nhưng đối với những khách mời như Trần Giai Dao mà nói, quả thật sẽ lưu lại một ít hồi ức chân thực. Dĩ nhiên, sau khi tiết mục chiếu xong, sinh hoạt của bọn họ cũng có một ít thay đổi, tỷ như tài khoản Weibo của Trần Giai Dao tăng mười mấy vạn fan, thay đổi như vậy cũng dễ thấy.
Hứa Khuynh mỉm cười: “Tôi cũng rất nhớ mọi người.”
Trần Giai Dao: “Mấy hôm nay cô có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi!?”
Hứa Khuynh suy nghĩ một chút: “Được đó.”
“Không được.” Một âm thanh trầm thấp đột nhiên cắt ngang, những người khác nhất trí mà nhìn qua, Cố Tùy cúi đầu lau mắt kính, nói: “Cô ấy còn không có ăn cơm cùng tôi, lại đi ăn cơm cùng cô sao?”
Nói xong.
Anh mới đeo mắt kính lên, nhìn về phía Trần Giai Dao, thấu kính lạnh băng.
Trần Giai Dao hoảng hốt trong lòng.
Cô chỉ cảm thấy Cố Tùy thay đổi rất nhiều.
Trần Tưởng phát hiện bầu không khí không đúng, “khụ” một tiếng, mỉm cười, tiến lên: “Nếu như đêm nay đã có duyên, không bằng cùng nhau uống ly rượu đi, như vậy cũng không cần hẹn lần sau, mọi người đều bận rộn mà, ai biết lần sau là khi nào chứ!?”
Hứa Khuynh nhìn về phía Trần Tưởng.
Trần Tưởng là bạn thân của Cố Tùy cho nên cũng không phải lần đầu tiên gặp Hứa Khuynh, nhưng chính người phụ nữ này lại làm Cố Tùy để tâm đến như vậy.
Anh ta quả thật có chút tò mò.
Nhướng mày với Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cười nói: “Được đó, khó có dịp tụ tập, cùng uống một ly đi.”
Cô chuyển tầm nhìn về phía Cố Tùy.
Đuôi lông mày Cố Tùy nhếch lên: “Nghe em.”
Theo sau, anh xua xua tay, ý bảo vệ sĩ đem Lâm Mạn ra ngoài. Lâm Mạn cũng là người nổi tiếng đó nha, Trần Giai Dao vẫn luôn tò mò nhìn về phía Lâm Mạn.
Lâm Mạn cúi thấp đầu, vẻ mặt khó coi.
Trần Tưởng thì một chút hứng thú hay hiếu kì cũng không có, bị vòng tư bản vứt bỏ, cơ bản thành đồ bỏ đi, huống chi Lâm Mạn làm không ít việc xấu, sau khi rời khỏi Tiêu Trọng, leo lên giường gã đàn ông trung niên cũng không phải thứ tốt lành gì, còn đang bị tư bản xử lý.
Cửa phòng bao đóng lại.
Hứa Khuynh kéo tay Trần Giai Dao.
“Đi thôi, chúng ta qua bên kia ngồi.”
Trần Giai Dao “ừ” một tiếng, phía sau bàn bida là một cái ghế sô pha lớn cùng với bàn trà, còn có cả ti vi, hoàn cảnh bên này rất cao cấp, một chút cũng không giống địa điểm chơi bời.
Hai người bọn họ ngồi xuống cạnh nhau.
Trần Tưởng cầm lấy cốc lắc xúc xắc, đi đến, ngồi bên cạnh Trần Giai Dao.
Cố Tùy khom lưng bóp tắt thuốc lá, đi đến quầy rượu bên kia, cầm một chai Whiskey. Đêm nay anh mặc áo sơ mi đen cùng quần dài, trên sống mũi là mắt kính gọng vàng, cả người thoạt nhìn văn nhã, lại cấm dục nhưng xa cách. Anh đi đến bàn trà, khui nắp, tiếp đó dịch ly rượu qua.
Thong thả, ung dung mà rót cho mỗi người nửa ly.
Trần Giai Dao liếc anh một cái, gương mặt như cũ có chút đỏ.
Hứa Khuynh nhìn người đàn ông này, lại nổi lên một chút sắc tâm.
Rót rượu xong, Cố Tùy ngồi xuống bên cạnh Hứa Khuynh, bàn tay to nắm lấy eo cô, nghiêng đầu nói: “Hai chúng ta uống trước một ly.”
Hứa Khuynh nghe ra giọng nói của anh có chút khàn khàn, nói: “Anh uống ít một chút thôi, chờ chút trở về ông nội sẽ trách tôi.”
Cố Tùy nhìn cô.
Thấu kính lóe lên, anh mỉm cười, nói: “Ông không trách được em đâu, ông làm sao nỡ trách em.”
Hứa Khuynh: “Anh vẫn nên uống ít.”
Cố Tùy nhướng mày: “Được.”
Ly rượu của anh chạm vào ly của Hứa Khuynh, Hứa Khuynh lắc lắc ly rượu, chuẩn bị muốn uống.
Cố Tùy nói: “Rượu giao bôi.”
Hứa Khuynh giật mình.
Trần Tưởng bên cạnh “chậc” một tiếng, thò đầu qua nói: “Ui chao, lần trước cậu thấy khó chịu lắm chứ gì, vì sao lại không chịu ngăn cản?”
Lời này vừa nói ra.
Mười đầu ngón tay Cố Tùy đều căng thẳng.
Anh nhìn hứa khuynh.
Hứa Khuynh nhàn nhạt mà liếc anh một cái, dựa ra phía sau, nửa dựa vào trong lòng ngực anh. Cố Tùy cũng không rõ tâm tình lúc này của Hứa Khuynh, ngồi yên không dám nhúc nhích, rượu giao bôi này tự nhiên cũng không uống được.
Anh ngửa đầu, một hơi uống cạn, gân xanh trên cổ nổi lên.
Liếc mắt nhìn Trần
Văn nhã ngoài mặt, tất cả đều là dao nhỏ muốn giết chết Trần Tưởng. Trần Tưởng che nửa bên mặt, nghĩ thầm may mắn mà hai người họ có giao tình, nếu không có khả năng đã bị Cố Tùy đá ra ngoài.
Nhưng những lời anh ta nói đều là thật đó nha!
Trần Giai Dao bên cạnh như người vô hình.
Cô muốn mượn việc lôi kéo Hứa Khuynh làm quen mà dung nhập với bọn họ, kết quả phát hiện, Cố Tùy cùng Hứa Khuynh giống như phân cao thấp.
Cố Tùy một ly rượu giao bôi cũng không uống được.
Anh ta làm sao có thời gian quan tâm đến cô.
“Tới đây, chơi xúc xắc đi.” Hứa Khuynh nhảy ra khỏi lồng ngực Cố Tùy, cầm lấy cốc lắc xúc xắc trên bàn, hỏi Trần Giai Dao: “Cô biết chơi không?”
Trần Giai Dao lập tức tỉnh táo lại, nói: “Biết chứ, kêu đếm số đúng không!?”
Hứa Khuynh cười nói: “Phải.”
Trần Tưởng: “Tới tới tới, vừa lúc ngứa tay, cũng lâu rồi không chơi.”
Hứa Khuynh kéo tay Cố Tùy đến chơi cùng.
Cố Tùy buông chén rượu, một tay cầm lấy cốc lắc.
Khớp xương rõ ràng, ở nơi tối tăm, thiếu ánh sáng, lại càng đẹp mắt. Người theo đảng “tay khống” khẳng định là chịu không nổi, Trần Giai Dao liên tiếp nhìn về phía hai bàn tay Cố Tùy.
Hứa Khuynh hơi nghiêng người ra phía sau, cho Trần Giai Dao cơ hội ngắm nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy tùy ý mà chuyển cốc, có hơi lười biếng, nhìn Hứa Khuynh, nói: “Em trước?”
Hứa Khuynh: “Được thôi.”
Cô tiến lên phía trước một chút, cầm lấy cốc, bắt đầu lắc.
Đêm nay cô mặc một cái váy đỏ trễ vai, động tác lưu loát, dứt khoát, xương quai xanh ẩn hiện, thời điểm lắc xúc xắc rất chuyên tâm.
Trên cổ tay đeo lắc tay màu bạc.
Cả người tỏ ra một loại hấp dẫn.
Dáng vẻ hăng hái này.
Trần Tưởng cũng nhìn Hứa Khuynh, anh nhìn chăm chú một lúc thì nheo mắt, đột nhiên có chút hiểu rõ tại sao Cố Tùy lại để tâm đến người phụ nữ này như vậy, còn đến mức không bỏ xuống được.
Hứa Khuynh quá hăng hái.
Cạch.
Cốc xúc xắc rơi xuống mặt bàn.
Hứa Khuynh quay đầu nhìn Trần Giai Dao, cười nói: “Tám sáu.”
Người chơi đầu tiên đã lớn như vậy, Trần Giai Dao sửng sốt, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Hứa Khuynh bắt được tầm mắt, cô thu hồi ánh mắt trên người Cố Tùy, cúi đầu nhìn chính mình.
Cô cũng có một một, không biết Hứa Khuynh lấy đâu ra dũng khí nói tám sáu nữa.
Trần Tưởng phấn khởi, anh ta cười cười nhìn Hứa Khuynh thăm dò, lại nói với Trần Giai Dao: “Không bằng mở của cô ấy?!”
Trần Giai Dao lại nhìn về phía Cố Tùy.
Cũng không biết là lần thứ mấy nhìn Cố Tùy.
Hứa Khuynh cũng quay đầu nhìn Cố Tùy, Cố Tùy lại chỉ nhìn Hứa Khuynh, bắt chéo hai chân, bàn tay to đè trên eo cô, nói: “Lá gan của em cũng lớn đó.”
Hứa Khuynh mỉm cười.
Nhìn về phía Trần Giai Dao: “Như thế nào đây? Mở hay không mở?”
Trần Giai Dao suy nghĩ một chút, cảm giác Hứa Khuynh rất tự tin, nếu Hứa Khuynh đúng là tám sao thì sao, Trần Giai Dao nói: “Chín sáu.”
Trần Tưởng “chậc” một tiếng, cười rộ lên.
“Không phải chứ, cô như vậy cũng dám kêu?” Trần Tưởng nhìn của chính mình, cuối cùng ném vấn đề khó giải quyết này qua cho Cố Tùy: “Mười sáu.”
Đến lượt Cố Tùy.
Cố Tùy kéo cổ áo, suy nghĩ một chút, nhìn Hứa Khuynh, nói: “Mười một sáu.”
Hứa Khuynh giật mình trong lòng.
Cô là đang bẫy bọn họ.
Hứa Khuynh cũng nhìn Cố Tùy, nói: “Mở của anh.”
Nói xong, cô cầm lấy cốc xúc xắc của chính mình.
Trên mặt bàn, tổng cộng chỉ có tám sáu.
Cố Tùy nhìn Hứa Khuynh một cái.
Đột nhiên cười rộ lên.
Môi mỏng dán lên gò má Hứa Khuynh: “Em thật giỏi.”
Một cái cũng không có, vậy mà lại dám kêu, chơi bọn họ đến xoay vòng vòng.
Hứa Khuynh: “Nhưng anh đã nhượng bộ.”
Cố Tùy cầm lấy chai rượu, rót cho mình nửa ly rượu, bưng lên, ngửa đầu uống cạn, đôi mắt vẫn luôn dán lên người Hứa Khuynh.
Trần Tưởng vỗ tay, “đốp đốp đốp”: “Hứa Khuynh, chiêu này của cô được đó.”
Trần Giai Dao lại lần nữa trở nên vô hình, cô cũng dần dần phát hiện ra, ánh mắt của Trần Tưởng vẫn luôn dừng ở chỗ Hứa Khuynh, Cố Tùy thì càng không cần phải nói.
Chưa từng nhìn cô lấy một lần.
Cái loại tính tình dám kêu, dám lừa, dám bẫy này của Hứa Khuynh, sợ là cô kham không nổi.
Trần Tưởng lúc sau thường xuyên mở của Hứa Khuynh, là vì muốn nhìn Hứa Khuynh uống rượu, còn thích trêu chọc Hứa Khuynh uống rượu.
Kỳ thật, loại trò chơi này, nếu Cố Tùy nghiêm túc chơi, anh cơ bản không cần uống đến một giọt rượu.
Nhưng mà thân thể anh còn không quá thoải mái, lại cảm thấy Hứa Khuynh rất thông minh, không cần suy nghĩ đã chơi, lại còn chơi rất hăng say.
Trần Giai Dao mở của Cố Tùy rất nhiều lần.
Hứa Khuynh liền lui về sau, khoanh tay nhìn bọn họ.
Trần Giai Dao nhìn ánh mắt nghiêm túc, chuyên chú kia của Cố Tùy.
Cố Tùy cơ bản không để Trần Giai Dao vào mắt, phải uống liền uống, chỉ có lúc Hứa Khuynh mở của anh, đáy mắt anh sẽ mang theo ý cười như không cười.
Hứa Khuynh nghĩ trong đầu.
Người đàn ông này thay đổi? Hay là đang cố ý ngụy trang?
Cô nhướng mày.
Thưởng thức ly rượu.
Thời điểm quay 《 Chúng ta yêu nhau đi 》 lúc trước, Cố Tùy đối diện với Trần Giai Dao ngẫu nhiên sẽ mang theo ý cười, khiến cho người khác hiểu lầm.
Hứa Khuynh cảm thấy có chút nhàm chán, trò chơi cuối cùng cũng kết thúc. Trần Giai Dao đi đến nhà vệ sinh, Trần Tưởng đột nhiên nhớ tới một ít công việc nên tìm Cố Tùy hàn huyên mấy câu.
Hứa Khuynh xen giữa không hay lắm, cô đứng dậy, dẫm lên giày cao gót, nhìn bàn bida.
Hai phút sau.
Hứa Khuynh cầm lấy cây cơ, đứng ở đó tùy tiện mà đụng bi. Cô cột tóc lên, chừa lại một ít tóc mái, dáng vẻ lười biếng mà cầm cơ.
Hơn nữa dáng người lại rất tốt, toàn thân đều mang theo hấp dẫn cùng quyến rũ.
Trần Giai Dao ra khỏi nhà vệ sinh, cầm lấy khăn giấy lau tay, lại nhìn hai người đàn ông trên sô pha, bọn họ thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Hứa Khuynh.
Trần Giai Dao chợt dừng bước.
Cố Tùy nhìn Hứa Khuynh mấy lần, đang muốn đẩy đi đề tài của Trần Tưởng, lại đột nhiên phát hiện ánh mắt của Trần Tưởng có gì đó không đúng.
Anh đột nhiên duỗi tay, bắt lấy cổ áo của Trần Tưởng.
Trần Giai Dao thấy thế hét lên một tiếng.
Hứa Khuynh nghe thấy âm thanh, không do dự ném cơ đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy.
Hai người đàn ông trên sô pha nháy mắt đã giương cung bạt kiếm đứng dậy, không tiếng động nhưng đầy khói thuốc súng.
Cố Tùy đưa ánh mắt nặng nề mà cảnh cáo Trần Tưởng.
Trần Tưởng tự giác chột dạ.
“Khụ” một tiếng, nói: “Tớ sai tớ sai.”
Hứa Khuynh: “Hai người các người làm gì vậy?!”
Cố Tùy siết chặt cổ áo Trần Tưởng, ra sức đến nổi có thể nhìn thấy cơ bắp. Ngay sau đó, đầu ngón tay anh buông lỏng, nâng chân lên, hung hăng mà đạp lên đầu gối Trần Tưởng.
Trần Tưởng ngã trên sô pha, che cổ họng ho khan mấy cái, nhìn dáng vẻ có chút chật vật.
Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Đã trễ thế này, tớ cũng phải trở về rồi. Trần Giai Dao, cùng tôi lên xe đi.”
Nói xong.
Trần Tưởng đứng dậy, nhặt di động cùng chìa khóa xe trên mặt bàn, kêu Trần Giai Dao. Trần Giai Dao thu hồi vẻ kinh hoàng, lập tức đáp lại một tiếng, vội vàng túm lấy túi xách của chính mình đuổi theo.
Lúc đi ngang qua người Hứa Khuynh.
Trần Tưởng càng muốn chạy nhanh hơn, anh ta gãi gãi tóc, một phen kéo cửa ra.
Rầm.
Cửa đóng lại.
Trong phòng bao là một mảng an tĩnh, Hứa Khuynh có chút không rõ nguyên do, cô nhìn về phía Cố Tùy, buông tay hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Cố Tùy cởi cổ áo sơ mi, bưng ly rượu lên uống một hớp, yết hầu lên xuống hình như có âm thanh, vừa vặn có viên nước đá rơi vào trong khoang miệng, anh cắn viên nước đá đứng dậy, đầu ngón tay nâng mắt kính.
Đi đến chỗ Hứa Khuynh, tiếng nói trầm thấp: “Không có gì, cậu ta có việc gấp phải về nhà.”
Hứa Khuynh liếc mắt nhìn thời gian.
Thời điểm này? Gấp như vậy sao, gấp còn chưa tính, không phải do anh đánh người ta sao?
Nhưng mà cô cũng lười hỏi nhiều, rốt cuộc cô cũng không thân với Trần Tưởng là mấy, Trần Tưởng lại là anh em tốt của Cố Tùy, chuyện của bọn họ cô cũng lười quản.
Cố Tùy đi vào bên cạnh bàn, cầm lấy cây cơ kia của cô nói: “Anh dạy em chơi được không?”
Hứa Khuynh xoay người đi đến bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm một bàn bi.
Cô che miệng ngáp.
“Trước kia tôi có từng chơi qua.”
“Cho anh xem.”
Nói xong, Cố Tùy từ phía sau ôm lấy eo cô, nhét cơ vào trong tay cô, ngón tay khớp xương rõ ràng của anh nhập vào tay cô, anh hơi cúi người, khép Hứa Khuynh vào trong ngực mình.
Hứa Khuynh nghiêng đầu qua một bên liền nhìn thấy sườn mặt mang mắt kính của anh.
Hứa Khuynh: “Anh bị cận thị sao?”
“Kính phẳng, ngẫu nhiên mang một chút.”
“Tới đi, đánh mấy cái anh nhìn xem.”
Anh ấn eo cô, làm cô cong người xuống. Hứa Khuynh chỉ có thể cong người, cô nhìn bi cách đó không xa, đụng phải một chút, “lạch cạch”, không có gì xảy ra, bi đều bất động.
Cố Tùy cười nhạo một tiếng.
“Trình độ không tồi.”
Hứa Khuynh dùng khuỷu tay chọc anh một cái.
Kết quả không biết chọc trúng chỗ nào, anh bắt đầu ho khan. Hứa Khuynh đột nhiên buông cơ, quay đầu nhìn anh, Cố Tùy nghiêng đầu “khụ” một cái, Hứa Khuynh nhìn đồng hồ, nói: “Trở về thôi, đêm nay anh cũng uống không ít rượu rồi.”
Nói xong.
Cô đang muốn đi.
Cố Tùy đột nhiên nắm lấy cánh tay Hứa Khuynh, bắt cô trở về, ôm lấy người, để ở trên bàn bida.
Anh tháo mắt kính xuống, lấp kín môi cô.
Đầu lưỡi hai người đều là mùi rượu, đặc biệt thơm ngọt. Hứa Khuynh bị ôm lên bàn bida, cô ôm lấy cổ anh, nụ hôn nóng bỏng, cả hai người đều nóng lên. . Truyện Huyền Huyễn
Cố Tùy nghiêng đầu, hôn từ cổ đến bả vai cô.
Đầu ngón tay Hứa Khuynh câu lấy cổ áo anh.
Cố Tùy nâng mắt, liếc nhìn cô một cái, một khắc kia tim đập thật nhanh, anh lấp kín môi cô, hàm hồ mà hỏi: “Em có cảm thấy Trần Tưởng đẹp trai không?”
Hứa Khuynh lấy lại bình tĩnh, cô nhìn về phía Cố Tùy: “Anh nói Trần Tưởng?”
Cố Tùy ấn sau cổ cô.
Trực tiếp đưa lưỡi đi vào thăm dò.
Nói: “Không có gì.”