Ẩn Hôn

Chương 51: Chương 51: Em một bữa cũng không chịu ăn cùng anh!




Edit: Sơn Tra

Phòng bao dư lại hai người, hôn đến khó khăn tách ra, Hứa Khuynh cuối cùng có thể hưởng thụ sắc đẹp của người đàn ông này. Váy hơi vén lên, hai tay Hứa Khuynh dời cổ anh qua một bên.

Thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Cố Tùy nhìn cô, chạm lên trán cô: “Nhịn được?”

Hứa Khuynh cười khẽ, cắn lên môi mỏng của anh.

“Ừ, sợ anh nhịn không nổi.”

Cố Tùy: “Đúng là có một chút.”

Nhưng anh vẫn buông cô ra, sau đó ôm người xuống khỏi bàn. Hứa Khuynh sửa sang lại cổ tay áo, Cố Tùy xoay người trở về, cầm lấy di động trên mặt bàn, cùng với túi xách và áo khoác dài của cô. Quay trở lại giúp Hứa Khuynh mặc áo khoác, hai người thu xếp xong xuôi thì cùng nhau rời khỏi phòng bao.

Thời điểm này.

Lại là 30 tết.

Thật ra quạnh quẽ hơn so với bình thường nhiều.

Thang máy “tích” một tiếng.

Hai người ra khỏi thang máy, đi về hướng cổng lớn. Kết quả là phát hiện một bóng người ngồi xổm trước cửa, là Trần Giai Dao, cô ta ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo, Trần Tưởng thì đang ngồi hút thuốc trong xe.

Nhìn thấy hai người bọn họ đi tới.

Phản ứng đầu tiên của Trần Tưởng là muốn khởi động xe.

Hứa Khuynh tiến lên, vỗ vỗ lên bả vai Trần Giai Dao, nói: “Cô không sao chứ? Sao còn chưa đi nữa?”

Trần Giai Dao phỏng chừng là đã say.

Ôm thùng rác không trả lời Hứa Khuynh, chỉ liên tục nôn ọe.

Trần Tưởng không dám nhìn Hứa Khuynh.

Anh ta chỉ đành nhìn về hướng Cố Tùy giải thích: “Tài xế lái xe còn đang ở trên đường, cô ta đột nhiên nói muốn nôn, hết nôn ọe lại hôn mê, còn khóc la om sòm, tớ cũng lười quan tâm.”

Hứa Khuynh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tưởng: “Sao cô ấy lại khóc?”

Trần Tưởng vội vàng liếc nhìn Hứa Khuynh một cái, kết quả lại nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô. Trần Tưởng trố mắt mấy giây, lại thu hồi tầm mắt rồi nhìn sang Cố Tùy, cố ý nói: “Còn không phải do Cố Tùy sao, cả buổi tối cũng không nhìn lấy đại mỹ nữ người ta một lần.”

Hứa Khuynh sửng sốt.

Cô quay đầu nhìn về phía Cố Tùy.

Cố Tùy siết chặt cằm.

Nói: “Liên quan gì đến anh?”

Tiếp theo, anh cúi người bắt lấy cánh Hứa Khuynh, kéo người tới, nói: “Anh đêm nay chỉ chuyên tâm nhìn em, làm sao có thời gian nhìn người khác?!”

“Đi thôi.”

Nói xong, anh dùng sức kéo cánh tay Hứa Khuynh bị Trần Giai Dao nắm lấy ra.

Trực tiếp chặn ngang bế Hứa Khuynh lên, sải bước đi về phía xe hơi màu đen đằng kia. Trần Giai Dao bị lôi kéo như vậy, ngã trên mặt đất.

Trần Tưởng xoa xoa trán.

Cắn điếu thuốc, mắt nhìn Trần Giai Dao trên mặt đất.

“Đừng khóc nữa, lên xe đi, còn ngại không đủ mất mặt sao?”

Trần Giai Dao lảo đảo ngẩng đầu nhìn Trần Tưởng: “Anh thì không mất mặt sao?”

Sắc mặt Trần Tưởng đen xuống.

Từ cửa kính nhìn xe hơi màu đen bên kia, Hứa Khuynh bị nhét vào trong xe, Cố Tùy vòng qua phía sau, mở cửa, ngồi vào trong.

Vệ sĩ lập tức khởi đầu xe, quay đầu xe.

Chỉ chốc lát sau liền chạy ra đường lớn.

Hứa Khuynh chống lên trán, nghiêng đầu nhìn Cố Tùy.

Cố Tùy cúi đầu bóp thuốc lá, suy nghĩ, lại lười nhác nói: “Anh đêm nay thật sự chỉ thấy mỗi em.”

Hứa Khuynh: “À.”

Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Cố Tùy nhìn về cửa sổ phía bên kia, ngậm điếu thuốc không có châm lửa vào trong miệng, bên ngoài lóe lên ánh đèn trang trí ngày tết, anh hồi phục tinh thần lại mới phát hiện, thì ra bây giờ trong mắt anh chỉ có thể chứa một mình cô.

Trong xe an tĩnh.

Không ai nói chuyện.

Cố Tùy không phải nghĩ muốn chứng minh với Hứa Khuynh cái gì, nhưng chờ tới khi phản ứng lại, anh đã làm như thế.

Hứa Khuynh không biết nghĩ cái gì, trong đầu cô hiện lên nhiều hình ảnh, có hình ảnh trong 《 Chúng ta yêu nhau đi 》, cũng có hình ảnh đêm nay, chúng nó từng giọt từng giọt mà ăn mòn đỉnh núi mang tên “không tín nhiệm” kia.

Rất nhanh.

Xe lại là chạy đến biệt thự Giang Loan.

Hứa Khuynh sửng sốt giây lát.

Xe chạy đến nhà để xe dưới tầng ngầm thì dừng lại, vệ sĩ cũng rời đi. Cửa nhà để xe đóng lại, trong xe chỉ còn lại ánh đèn mỏng manh, Hứa Khuynh nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tùy.

Cố Tùy ngửa đầu, dựa vào lưng ghế, trong miệng ngậm điếu thuốc, không có châm lửa, dáng vẻ mang vài phần tà khí.

Đầu ngón tay Hứa Khuynh kéo bả vai áo.

“Cố Tùy.”

Cô nhẹ nhàng mà kêu anh một tiếng.

Cố Tùy nghiêng đầu.

Nhìn cô.

Đôi mắt như mực.

Vài giây sau, anh để thuốc lá xuống, duỗi tay nắm lấy cánh tay Hứa Khuynh, dùng sức một cái. Hứa Khuynh mỉm cười, cất bước ngồi lên đùi anh, cô cúi đầu nhìn anh.

Cố Tùy “hừ” lạnh.

“Em đúng là biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn mấy chữ 'hưởng thụ thân thể' tôi.”

Hứa Khuynh cười, hôn lên môi mỏng của anh.

“Cũng không phải là như thế sao? Anh không thích sao?”

Cố Tùy lại “hừ” lạnh một tiếng, chỉ chốc lát sau, trong xe truyền ra tiếng động, móng tay Hứa Khuynh cào xuống lưng ghế, Cố Tùy cúi người hôn lên môi cô, chống tay lên đỉnh đầu cô, miễn cho cô đụng phải cửa xe. Nhưng đáng tiếc, cửa xe vẫn là bị Hứa Khuynh dùng sức bật mở.

Cửa xe mở ra.

Hình ảnh trong xe hiện lên.

May mà biệt thự không có ai.

An tĩnh, sạch sẽ.

Tùy ý để hai người kia lăn lộn.

Hứa Khuynh cắn lỗ tai anh: “Không có đem.”

Cố Tùy: “Anh ôm em vào nhà.”

Trong xe không thứ đó, nói xong, any trực tiếp bế người lên, duy trì tư thế. Thang máy một đường đi lên, hai người ở trong thang máy, hành lang là một mảng hỗn loạn.

Cố Tùy ngẫu nhiên “khụ” vài tiếng.

Hứa Khuynh mỉm cười, hôn anh: “Anh xong đòi rồi, ho thành như vậy.”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Anh khẽ cười nói.

*

Hơn bốn giờ sáng.

Hứa Khuynh mặc lại bộ máy có hơi xộc xệch đi ra. Cố Tùy lấy áo khoác dài xuống mặc vào cho cô, sau đó ôm cô lên một chiếc xe khác, cũng gọi vệ sĩ đến, đưa Hứa Khuynh về bệnh viện.

Hứa Khuynh quả thật là lén lén lút lút đi vào. Cũng may, La Tố còn ngủ, chị Tiêu nằm trên giường nhỏ mở mắt, Hứa Khuynh thở dài một tiếng, lấy áo ngủ mới đi vào phòng tắm thay.

Xong xuôi.

Chị Tiêu thấp giọng hỏi: “Sao lại trễ như vậy?”

Hứa Khuynh “khụ” một tiếng, đi đến sô pha, nằm xuống, nói: “Cùng bạn bè uống chút rượu.”

Chị Tiêu gật gật đầu, cũng có thể hiểu được những người trẻ tuổi bọn họ, xuống giường kéo chăn cho Hứa Khuynh, nói: “Tranh thủ ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”

Hứa Khuynh: “Được.”

Cô kéo cao chăn.

Dưới lầu.

Nhìn đèn trong phòng bệnh tắt hẳn, Cố Tùy mới khép cửa sổ, phân phó vệ sĩ lái xe. Xe hơi màu đen rời khỏi bệnh viện, ra tới đường lớn, Cố Tùy lại che miệng ho khan vài tiếng.

Một đường về tới Lệ Loan Kim Vực.

Xe dừng ở cửa nhà.

Cố Tùy đẩy cửa xe ra, xuống xe. Anh xoa xoa khóe môi, tay cắm trong túi quần, đi vào trong nhà. Vừa vào cửa, Cố lão gia tử mặc một thân quần áo luyện võ, tay cầm gậy, đang tập trung tinh thần nhìn anh.

Cố Tùy sửng sốt.

“Ông nội, buổi sáng tốt lành.”

Nói xong, anh tiếp tục “khụ” một tiếng.

Lão gia “hừ” lạnh: “Chào buổi sáng, cả đêm không về ngủ, thân thể đã thành ta như vậy còn không chịu về.”

Cố Tùy cởi nút áo sơ mi, xắn ống tay áo.

Đi đến bàn bên kia, rót một ly nước ấm, uống xong, nói: “Sự tình của Hứa Khuynh đã được giải quyết.”

Cố lão gia tử: “Đó là vợ cháu, nếu như cháu không có cách giải quyết thì miễn bàn mà theo đuổi người ta.”

Cố Tùy gật gật đầu, khiêm tốn đồng ý.

Anh có chút nóng.

Liền nới rộng cổ áo.

Cố lão gia tử chuẩn bị muốn đẩy cửa nhỏ đi ra ngoài, đột nhiên, ông nội quay đầu lại nhìn cháu trai nhà mình.

Cố Tùy dựa vào bàn, lại uống một ngụm nước ấm.

Cổ thon dài.

Chỉ là bên trên có rất nhiều dấu đỏ.

Cố lão gia tử đột nhiên nói: “Cháu lại tự mình đưa tới cửa?”

Cố Tùy tức khắc giật mình.

Đầu ngón tay khép cổ áo, dựng cổ áo lên, che khuất những cái dấu đỏ kia.

“Cháu đi ngủ một lát.”

Nói xong thì đi về hướng thang máy.

Cố lão gia tử nhìn thằng cháu mình như vậy, lắc đầu.

Vừa tốt lên được một chút, liền làm bậy.

Bị người ta ngủ không phụ trách còn tự mình đưa đến cửa cho người ta ngủ.

Chậc.

Liếm cẩu.

Ông khẽ kéo cửa một cái, mở cửa, đi ra hậu viện luyện võ.

*

Tối hôm qua phát sinh nhiều sự tình như vậy, đều đồng thời lên hot search, trừ việc Hứa Khuynh bị ném lá cải ra, cái tin tức này là Cố Tùy cho người ép xuống.

Một năm mới bắt đầu.

Hứa Khuynh không thể lấy tình huống như vậy đối mặt với mọi người.

Có điều là, màn biểu diễn nóng bỏng của Hứa Khuynh cùng Trương Thuần, leo lên top 10 hot search.

# Vũ đạo nóng bỏng của Thuần Khuynh # thành thật mà nói, chưa bao giờ biết Hứa Khuynh khiêu vũ đẹp mắt như thế, hấp dẫn như thế, hơn nữa, Trương Thuần cũng rất đẹp trai, ánh mắt anh ấy nhìn Hứa Khuynh tuyệt đối có tình, đường của bọn họ thật sự chất lượng nha.

Theo sau.

# Tài khoản Weibo của Lâm Mạn bị xóa #

Cái này lên hot search, đứng vị trí thứ hai, phía sau còn có một chữ « bạo » màu đỏ. Rất nhiều người đều cảm thấy mông lung, làm sao chỉ mới ngủ dậy, Weibo của Lâm Mạn liền bị xóa, cô ấy sao rồi, đã xảy ra chuyện gì?! Fan của Lâm Mạn muốn điên rồi, đi khắp nơi hỏi thăm, rốt cuộc Lâm Mạn xảy ra chuyện gì, Lâm Mạn đâu, cô ấy vì cái gì mà muốn xóa tài khoản Weibo?!

Nhưng cho dù gan của cô ta có thét chói tai, lại kêu gào điên tiết như thế nào.

Vẫn như cũ không có người tới cho bọn họ lấy một lời giải đáp, có fan còn tìm tới Weibo chính thức của công ty Hoan Nhan, chỉ nhận được một câu: Lâm Mạn làm trái với điều lệ công ty, phá hủy quy tắc trong vòng, chủ động xóa bỏ tài khoản Weibo.

Các fan đều bị chấn động.

【 Cô ấy phạm vào quy tắc, điều lệ gì chứ, mấy người nói cho rõ ràng đi, các người không phải nói tận lực nâng đỡ Lâm Mạn sao? 】

【 A a a a mặc kệ, các người đến cho chúng tôi một lời giải thích đi, xóa bỏ tài khoản Weibo, vậy cô ấy cũng không tham gia hoạt động nữa sao?! 】

【 A a a a nhìn đi kìa, tài khoản video ngắn của cô ấy cũng không còn, đây là xảy ra chuyện gì, muốn chúng tôi từ nay về sau không tìm được người này nữa sao? Cái này cũng thật là đáng sợ mà! 】

【 Thế quái nào tôi lại có cảm giác cô ấy đắc tội với người ta nên bị phong sát? 】

Bình luận phía dưới làm các fan sởn tóc gáy, ngay sau đó Weibo chính thức của 《 Sau bức màn 》cũng phát thông cáo.

Sau bức màn V: @Giang Lâm Nhã, hợp tác vui vẻ.

《 Sau bức màn 》 đã bắt đầu quay được một đoạn, lúc này đột nhiên @tag tiểu hoa mới Giang Lâm Nhã, đây là chuyện như thế nào. Có phải muốn đổi vai của Lâm Mạn hay không?

Fan của Lâm Mạn càng ngày thêm điên tiết.

Còn có fan muốn tự mình tìm đến Hoan Nhan yêu cầu một lời giải thích, Weibo chính thức của công ty Hoan Nhan liền đăng một bản thanh minh có chữ ký của Lâm Mạn.

Lâm Mạn tuyên bố từ nay chính thức rời khỏi giới giải trí, bởi vì bản thân bất chính, làm điều sai lệch, không có làm gương sáng cho fan hâm mộ, cô muốn đi tu hành.

Fan của Lâm Mạn khóc không thành tiếng.

【 Lâm Mạn không cần đi mà. 】

【 Chúng em chờ chị trở về. 】

【 Nói thật nha, Lâm Mạn thì có cái gì tốt chứ, tính tình cô ta kiêu ngạo, trong giới đã sớm đắc tội một đống người. 】

【 Nhìn cô ấy lui vòng, tôi đột nhiên cảm thấy, người đi bên bờ sông, nào có chuyện không bị ướt giày. 】

【 Có người nói lời công đạo rồi, tính cách của Lâm Mạn xác thật kiêu ngạo lại ương ngạnh, lần trước, lúc chụp tạp chí còn cho trợ lý của tôi một cái tát, tôi lúc đó đã giận điên lên. 】

【 Có nhớ lúc cô ta cọ nhiệt độ của tổng tài Đầu tư Lăng Thịnh không? Liền bị thiên kim tiểu thư nhà người ta âm thầm cảnh cáo, bảo cô ta cách xa Cố Tùy một chút, tôi bây giờ cũng chỉ có thể nói là đáng đời. 】

【 Nhân sinh chính là một quãng đường tu hành, muốn thành công thì không thể quên. Lâm Mạn không phải người như vậy, cô ta còn chưa tới đạt đỉnh núi liền cho rằng chính mình có được thế giới, hiện giờ đắc tội với người bị phong sát thì cũng bình thường. 】

【 Tổng kết lại để nói, làm người không nên quá kiêu ngạo, nếu không sẽ có kết cục như Lâm Mạn. 】

【 Thật đúng là đắc tội với người ta, có điều Lâm Mạn cũng thật là trâu bò, nhiều người như vậy chạy tới cười nhạo cô ta, chứng tỏ cô ta ngày thường thật sự không được, thật sự kiêu ngạo, nếu không làm sao “tường đảo mọi người cùng đẩy”, chậc chậc. 】

【 Cô ấy vừa mới sa sút một chút, mấy người liền chạy tới cắn xé, mấy người có còn là con người không? Truy tinh quá đau khổ, về sau không làm nữa! 】

【 Hu hu hu tôi cũng muốn rời khỏi cái giới giải trí chướng khí mù mịt này. Mạn Mạn, em vĩnh viễn ủng hộ chị. 】

【 Một đám ngu ngốc. 】

Tô Tuyết gọi điện thoại cho Hứa Khuynh: “Thấy được chưa? Lần này cũng xác định, tuyết tàn không phải nói giỡn.”

Hứa Khuynh mới vừa tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra.

“Thấy được.”

Tô Tuyết: “Nhưng mà 《 Sau bức màn 》 thế mà lại đổi thành Giang Lâm Nhã, thật có chút ngoài ý muốn.

Hứa Khuynh dựa ra phía sau, nói: “Có cái gì ngoài ý muốn chứ, Giang Lâm Nhã xác thật có thực lực.”

Tô Tuyết: “Vậy cũng đúng.”

Hai bộ điện ảnh đề tài không sai biệt lắm, đến lúc đó ganh đua chính là kỹ thuật diễn cùng chế tác, lúc trước Hứa Khuynh có đối diễn cùng Giang Lâm Nhã một đoạn ngắn ngủi, Giang Lâm Nhã xác thật lợi hại.

Hứa Khuynh bên này đã quay chụp xong phần lớn cốt truyện 《 Cổ thần 》, Giang Lâm Nhã lại chỉ vừa mới bắt đầu. Hứa Khuynh ngược lại không có nhiều cảm giác nguy cơ, Tô Tuyết thì ít nhiều cũng có.

Tô Tuyết: “Kế tiếp chính là quay chụp 《 Long sơn 》, những người khác đã quay được một ít, chỉ còn chờ mỗi em.”

Hứa Khuynh: “Ừ.”

Hai người hàn huyên trong chốc lát rồi tắt điện thoại. Hứa Khuynh còn có hai ngày nghỉ, hai ngày này vẫn không hoàn toàn có thể nghỉ ngơi, cô còn có một cái nhãn hiệu sân ga, cùng với một buổi phát sóng trực tiếp.

La Tố đã tỉnh.

Hứa Khuynh buông di động, cười tủm tỉm mà đi lên phía trước: “Mẹ, hôm nay mẹ thấy như thế nào?”

La Tố gật gật đầu.

Hứa Khuynh cười nói: “Đánh răng xong, sau đó ăn bữa sáng, hôm nay là mùng một, dựa theo phong tục của quê nhà chúng ta bên kia, hôm nay không được ăn thịt nha.”

La Tố nghe ngữ khí của con gái lúc dỗ dành mình thì mỉm cười.

Bà lại gật gật đầu.

Hứa Khuynh nhìn mẹ mình tươi cười, nghĩ thầm lúc nào bà mới có thể nói chuyện. Ăn bữa sáng xong xuôi, Hứa Khuynh ngồi ở mép giường cùng La Tố nói chuyện phiếm.

Lúc này.

Di động vang lên.

Hứa Khuynh cầm lên xem.

Điện báo là Lê Thành cái kia dãy số, là cố lão gia tạc gọi điện thoại cho nàng cái kia.

Hứa Khuynh bắt máy: “Năm mới vui vẻ, ông nội.”

“Năm mới vui vẻ. Hứa Khuynh, tối nay có rảnh không, ông nội mời cháu ăn cơm.” Thanh âm của Cố lão gia tử rõ ràng bên tai, Hứa Khuynh giật mình, ngay sau đó, Cố lão gia tử nói: “Không thuận tiện cứ nói, ông có thể đến nhà cháu, tâm sự cùng mẹ cháu?”

Hứa Khuynh: “... Không, sẽ không, rất thuận tiện, ông nội.”

Cô sợ Cố lão gia tử tới, La Tố sẽ biết càng nhiều chuyện.

Cố lão gia tử gật đầu: “Được, vậy tối nay ông phái xe đến đón cháu.”

Hứa Khuynh đáp ứng một tiếng.

Sau lại nói: “Cố Tùy đâu ạ? Thân thể anh ấy tốt hơn chút nào chưa ông?”

Cố lão gia: “Vừa nãy hơn 9 giờ liền đi ra ngoài, ăn mặc trông lịch sự, nhìn như là đi tham gia hội nghị gì đấy.”

“Vâng, vậy là tốt rồi.”

Theo sau, lão gia cúp điện thoại, Hứa Khuynh dựa trên vách tường, vò vò tóc, không biết lão gia tử tìm cô có việc gì. Nhớ tới phương thức lãnh chứng không đáng tin cậy của hai người, nếu đổi thành gia đình bình thường, hẳn là đã sớm thu xếp ly hôn rồi.

Rốt cuộc, Cố Tùy quý giá như vậy.

Hứa Khuynh đã chuẩn bị sẵn rất nhiều bản nháp trong lòng, đại khái sẽ phát sinh chuyện gì, tránh cho đến lúc đó không có chuẩn bị mà trở tay không kịp.

Cô rũ mắt nhìn di động.

Lại nhìn ghi chú cuộc trò chuyện.

Cái tên Cố Tùy.

Tiếp đó ấn tắt màn hình.

*

Sáu giờ chiều.

Hứa Khuynh trở về tiểu khu Hinh Nguyệt, thấy lão nhân gia ăn mặc tương đối đơn giản lại hào phóng, cô liền chọn mặc váy màu đen, phối với áo khoác dài màu lông lạc đà.

Cầm theo túi xách đi xuống tầng.

Cố lão gia tử phái Maybach đến đây.

Chiếc xe này quả là rất soái.

Hứa Khuynh khom lưng lên xe, không gian phía sau rất lớn.

Vệ sĩ khởi động xe, một đường chạy tới Lệ Loan Kim Vực. Hứa Khuynh nhìn thấy đến nơi, trong lòng an tĩnh hơn nhiều. Quả thật, Cố lão gia tử cho dù nhiều năm không hỏi chuyện bên ngoài, nhưng ông cũng từng là nhà kinh tế học nổi danh, vẫn sẽ có người nhìn chằm chằm.

Xuống xe.

Hứa Khuynh đi vào trong.

Cố lão gia tử mặc đường trang, từ trên sô pha đứng lên, nói: “Đã trễ như thế này, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Dì giúp việc tiếp nhận túi xách và áo khoác của Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh mặc bên trong là váy áo dài tay, quy quy củ củ, cô mỉm cười đuổi theo bước chân của lão gia tử tới phòng ăn. Trên bàn ăn bày biện chính là bò bít tết kiểu Tây.

Cố lão gia tử ngồi xuống ghế chủ vị bên kia.

Hứa Khuynh thì ngồi ở chỗ bên này.

Lúc này.

Cửa bị đẩy ra.

Hai người trong phòng ăn cùng lúc quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tuấn tú mang theo khí lạnh bên ngoài đi tới, cởi áo khoác ra ném lên sô pha, lại kéo cà vạt xuống, theo sau, anh nâng mắt nhìn Hứa Khuynh: “Hứa Khuynh, em được lắm, anh hẹn em ăn cơm nhiều lần như vậy, em một bữa cũng không chịu ăn cùng anh! Em hiện tại vậy mà lại đáp ứng ăn cơm tối cùng lão gia tử?!”

Cố lão gia tử: “.....”

Mi đang ăn giấm với ai vậy hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.