Edit: Sơn Tra
La Tố nghe được đáp án xong liền nhắm mắt lại, giống như chỉ là mở mắt ra nhìn xem con gái có đến không, bà không cô đơn. Hứa Khuynh nhất thời hốt hoảng, bắt lấy tay La Tố.
La Tố cũng dùng sức lực nhỏ bé bắt lấy tay Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh lúc này mới thả lỏng một chút.
Chủ nhiệm Khương đứng một bên ghi chép lại nói với Hứa Khuynh: “La nữ sĩ nhận biết tình huống tương đối tốt, nhưng mà mới vừa tỉnh lại, cần phải có thời gian giảm xóc, tiếp theo ắt cũng không thể thiếu vật lý trị liệu phục hồi, để hoàn toàn khôi phục thì cần thời gian rất dài, cô cần chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Hứa Khuynh gật gật đầu.
Cô có thể cảm nhận được lực đạo của mấy ngón tay bà. Mẹ một mực nắm lấy tay cô không buông, đến một lúc sau mới lần nữa mở mắt, bà chỉ nhìn Hứa Khuynh và Cố Tùy, giống như bọn họ chính là động lực lớn nhất để bà thức tỉnh. Hiện tại trừ mở mắt ra, chỉ có dùng lực đạo của đầu ngón tay bắt lấy Hứa Khuynh, bà ngay cả nói chuyện cũng không được.
Tất cả các bộ phận cơ thể đều đang chậm rãi khôi phục.
Số tiền Hứa Khuynh bỏ ra trong ba năm này là hoàn toàn xứng đáng, sẵn sàng dùng thiết bị chữa bệnh hiện đại nhất, giai đoạn trước bác sĩ chủ trị còn là chủ nhiệm khoa thần kinh.
Mới có thể làm cho tình huống của La Tố tốt đẹp được như vậy.
Hứa Khuynh biết lúc này không thể gấp gáp, mẹ cô có thể mở mắt tỉnh lại đã là kỳ tích rồi.
Cô gật gật đầu nói: “Tốt quá rồi.”
Cố Tùy nghe chủ nhiệm Khương nói như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay anh khảy nhẹ tóc trên trán, móc áo khoác lên giá, lại cầm khăn giấy lau bọt nước.
Hứa Khuynh liếc mắt nhìn anh, từ một bên cầm lấy khăn lông sạch, hỏi: “Anh đến đây lúc nào vậy?”
Cố Tùy nhận lấy khăn lông, nói: “Mới vừa xuống máy bay.”
Ngoài cửa sổ tí ta tí tách, tất cả đều là nước mưa. Mùa đông trời mưa rất lạnh lẽo, Hứa Khuynh liếc mắt nhìn ra cửa sổ, lại nhìn bả vai người đàn ông đang bị ướt, liền nhờ hộ lý đi pha trà nóng để mời Cố Tùy còn có mấy người chủ nhiệm Khương uống. Cố Tùy buông khăn lông, đi đến hỏi thăm chủ nhiệm Khương chút tình hình của La Tố.
Tiếng nói trầm thấp, vững vàng.
“Có cần chuyển đến bệnh viện liên hợp Giang thị không?”
Chủ nhiệm Khương: “Không cần.”
“Vậy thì còn cần làm cái gì nữa? Vật lý trị liệu phục hồi bên này không bằng bên bệnh viện liên hợp Giang thị.”
Chủ nhiệm Khương: “Tôi sẽ cử một nhóm đoàn đội qua đây.”
Cố Tùy gật đầu: “Được, làm phiền ngài rồi.”
Chủ nhiệm Khương buông bút, nhìn Cố Tùy: “Những thứ này còn cần cậu hỏi chắc? Tôi sẽ không tự mình an bài sao?”
Cố Tùy mở nút áo trên cổ tay, cười cười: “Tôi quan tâm mà thôi.”
Ánh mắt anh quét tới, lại đối diện với ánh mắt của La Tố, bà vẫn một mực nhìn anh. Cố Tùy sửng sốt, xoay người đi đến bên cạnh Hứa Khuynh.
Anh thấp giọng hỏi: “Dì có chuyện gì muốn nói sao?”
Giọng nói trầm thấp, lại mang theo vài phần ôn nhu.
La Tố không có cách nào gật đầu chỉ dành lắc đầu, đầu ngón tay câu lấy ngón tay Hứa Khuynh dùng chút sức lực đẩy đến bên cạnh Cố Tùy làm cho đầu ngón tay hai người dán vào nhau. Cố Tùy nhướng mày, rũ mắt, trực tiếp nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của Hứa Khuynh, nhẹ nhàng mà thưởng thức.
Hứa Khuynh nghiêng đầu, tim đập có chút nhanh.
Cô nhìn mẹ mình.
La Tố lúc này không để lộ biểu tình gì, chỉ có đôi mắt là chuyển động, không biết có phải là do hôn mê trọng thời gian dài hay không, ánh mắt thật trong trẻo. Hứa Khuynh phảng phất nhìn ra ý cười trong đáy mắt mẹ mình.
Cố Tùy chơi đùa với đầu ngón tay Hứa Khuynh một lúc, cũng phát hiện ra La Tố có chỗ không thích hợp.
La Tố đối với chàng trai chưa từng gặp mặt này phá lệ thân thiết. Cố Tùy nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Hứa Khuynh: “Em vừa trao đổi cái gì với dì vậy? Bà ấy đối với anh như thế thật tốt.”
Bên tai Hứa Khuynh hơi nóng lên.
“Anh đoán xem.”
Cố Tùy nhướng mày.
Ngay sau đó, anh giơ tay, dắt lấy tay Hứa Khuynh, ở trước mặt La Tố lắc lư mấy cái. Ánh mắt La Tố lập tức có biến hóa, xem ra là sáng hơi một chút.
Cố Tùy nhất thời có chút suy đoán.
Anh rũ mắt, ở bên tai Hứa Khuynh hỏi: “Em thừa nhận chúng ta có quan hệ vợ chồng rồi sao?”
Người đàn ông này quả thật thông minh, không tiếng động đối diện cũng có thể nhìn ra. Hứa Khuynh rũ mắt, giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe: “Không phải.”
“Đó chính là đáp ứng để tôi theo đuổi.”
Đáp ứng anh theo đuổi, liền trở thành bạn trai bạn gái, cũng là một tầng quan hệ mới. Lúc này, không đợi Hứa Khuynh trả lời tiếp, Cố Tùy bình tĩnh nhìn cô vài giây, tiếp theo, khóe môi anh nâng lên tới, sát lại gần cô, đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.
Những người khác ở hiện trường nhìn thấy cảnh tượng này.
Đều cảm thấy bị lú tới rồi.
Chủ nhiệm Khương đang nói chuyện cùng mấy học trò, yên lặng đứng bên kia nhìn Cố Tùy. Quen biết Cố Tùy nhiều năm như vậy, người này ổn trọng lại thành thục, ở trong giới tư bản chém giết một đường. Nội liễm, khiêm tốn nhưng không thiếu phần tàn nhẫn. Đây là lần đầu tiên mình thấy cậu ta tràn đầy ý cười mà hôn một người phụ nữ.
Chủ nhiệm Khương cuối cùng cũng biết cậu ta vì sao lại chịu kết hôn.
Đây là người phụ nữ mà cậu ta thích sao?
*
Mưa ở bên ngoài còn chưa dứt, chủ nhiệm Khương còn phải cùng đoàn đội trở về họp để đưa ra phương án trị liệu cho La Tố sau khi tỉnh lại đồng thời viết báo cáo.
Hứa Khuynh cùng Cố Tùy tiễn đám người chủ nhiệm Khương xong thì quay trở lại phòng bệnh. Hứa Khuynh nghe thấy di động của Cố Tùy không ngừng vang, cô nói: “Anh về trước đi, tôi ở lại đây được rồi.”
Cố Tùy nhận điện thoại, che microphone lại, nhìn cô, nói: “Cùng em ăn xong cơm chiều rồi tôi sẽ đi.”
Vừa dứt lời.
Cửa phòng bệnh liền bị gõ vang.
Hứa Khuynh nhìn qua, trợ lý Trần xách theo hai túi thức ăn lớn tiến vào.Túi cũng bị dính nước mưa, hộ lý lập tức đi lên nhận túi thức ăn, đi đến bàn lớn bên cạnh, mở ra. Hộ lý nhìn logo phía trên, cảm thán: “Ôi, mưa lớn như thế còn đến khách sạn xa như vậy mua đồ ăn.”
Trợ lý Trần: “Ông chủ của chúng tôi đặt.”
Cố Tùy một bên nghe điện thoại, một bên đi qua, tách hai chiếc đũa, sau đó nhìn Hứa Khuynh: “Đến đây, ăn xong lại nói.”
Hứa Khuynh còn đang nắm tay La Tố.
La Tố dường như nghe Cố Tùy nói, buông lỏng tay Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh mím môi, chỉ có thể làm theo, bước tới, Cố Tùy đưa đũa cho cô, lại mở nắp chung hầm, bên trong là vi cá.
“Em ăn đi.”
Hứa Khuynh cũng không làm ra vẻ, kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn anh nói: “Anh cũng ăn đi.”
Cố Tùy gật gật đầu, ngồi xuống cạnh ghế dựa, anh tắt điện thoại, đặt điện thoại lên mặt bàn. Trợ lý Trần cũng tự mình lấy đũa, bốn người vây quanh bàn ăn cơm.
Cố Tùy ngẫu nhiên sẽ gắp thức ăn cho Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh ăn rất nhanh, cô muốn quay lại chỗ mẹ.
Cố Tùy đẩy chung hầm đến cho Hứa Khuynh: “Em uống cái này đi.”
Hứa Khuynh cũng không cự tuyệt, ăn thì ăn.
Lát sau, cơm nước xong xuôi, hộ lý thu dọn đồ đạc trên bàn. Cố Tùy lại có cuộc gọi đến, anh ngồi trên sô pha, vừa nói chuyện vừa dùng bút ghi chép lại. Hứa Khuynh bưng một chậu nước nóng lại đây, giúp La Tố chà lau cánh tay cùng ngón tay.
Cố Tùy tắt điện thoại, cầm lấy áo khoác trên giá treo, mặc vào.
Anh đi đến, vuốt ve tóc Hứa Khuynh, nói: “Tôi trở về công ty một chuyến.”
Hứa Khuynh nâng mắt nhìn anh: “Ừ.”
Cố Tùy nhìn cô vài giây.
Muốn hôn, nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng câu lấy mấy sợi tóc sau vành tai cô, nói: “Khi nào em trở về, tôi đến đón em.”
Hứa Khuynh: “Khả năng đêm nay tôi sẽ không quay về.”
“Tôi về nhà lấy quần áo cho em.”
Cố Tùy cũng có thể lý giải tâm tình này của cô, mất mà tìm lại, quả thật một giây cũng không muốn rời khỏi. Hứa Khuynh vốn tính nói cô sẽ để Tô Tuyết đi lấy, ngẫm nghĩ, lại nói với Cố Tùy: “Được, tôi đưa chìa khóa cho anh.”
“Được.”
Tâm tình Cố Tùy có chút vui sướng.
“Anh đi đi.” Hứa Khuynh nói xong, cúi đầu tiếp tục chà lau ngón tay cho La Tố. Cố Tùy buông tay, vòng qua bên kia giường, cúi người tạm biệt với La Tố.
“Dì à, con còn có công việc, trễ một chút sẽ lại đến đây thăm dì.”
Chàng trai này nho nhã, lễ độ lại được giáo dưỡng hoàn hảo. Đáy mắt La Tố hàm chứa ý cười, thiếu chút nữa liền gật đầu. Hứa Khuynh nhìn mẹ mình như vậy, khóe môi hơi cong lên, lúc Cố Tùy nhìn đến thì lại thu hồi ý cười.
Cố Tùy nhìn sâu trong mắt cô, xoay người đi ra ngoài.
Trợ lý Trần xách theo laptop cũng lập tức đuổi theo.
Phòng bệnh thiếu đi hai người đàn ông liền có vẻ trống trải hơn rất nhiều. Hộ lý đi lấy nước, nói: “Đêm nay chúng ta lau phần thân dưới cho dì La đi.”
Hứa Khuynh ngồi thẳng dậy, nói: “Được.”
Vì thế, cửa phòng bệnh bị đóng lại, rèm cửa cũng buông xuống. Hứa Khuynh cùng với hộ lý thay phiên chà lau thân thể cho La Tố.
Mấy năm nay La Tố được chiếu cố rất khá.
Thân thể trừ có hơi gầy ra, làn da chỗ nào cũng sạch sẽ, hồng nhuận.
Nhưng kỳ thật cũng từng có thời điểm không tốt, chính là nửa năm sau tai nạn xe cộ kia, Hứa Khuynh thuê không phải là hộ lý hiện tại, là một người khác, cô ta làm việc có chỗ sơ suất. Không chăm sóc cho đôi chân của La Tố, dẫn tới làn da dưới chân bị thối rữa, khi đó Hứa Khuynh đã có suy nghĩ muốn giết người. Sau này, cô đưa giá cao thuê hộ lý hiện tại, trả tiền lương càng cao hơn người khác để giữ lại vị hộ lý này.
Cho nên La Tố mới có thể được hộ lý chăm sóc tốt đến như vậy.
*
21 giờ rưỡi tối.
La Tố được nhẹ nhàng, thoải mái lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, Hứa Khuynh ở lại gác đêm nên để cho hộ lý trở về nghỉ ngơi một đêm. Hộ lý không chịu trở về, cô ấy đã ly hôn rồi, con trai được giao cho chồng trước, mấy năm nay đã có thói quen ở bệnh viện với La Tố. Hơn nữa, Hứa Khuynh trả tiền lương rất cao, phụ nữ đã ly hôn chỉ nghĩ đến làm ra tiền, đối với nhiều chuyện cũng đếu rõ ràng.
Hứa Khuynh ngồi ở sô pha đọc sách, nói: “Vậy cô đến gian phòng nhỏ nghỉ ngơi đi.”
Hộ lý ngẫm nghĩ, gật đầu: “Có việc gì cứ gọi tôi.”
Cũng chỉ có lúc Hứa Khuynh ở đây, cô ấy mới trở về gian phòng nhỏ nghỉ ngơi.
“Được.”
Cửa phòng nhỏ đóng lại, chỉ còn lại Hứa Khuynh cùng La Tố đang ngủ say. Hứa Khuynh chống cằm lật sách, Mạnh Oánh gửi tin nhắn đến, Hứa Khuynh lấy tới xem.
Mạnh Oánh: Ngày mai tớ sẽ đến thăm dì.
Hứa Khuynh: Trong khoảng thời gian này cậu còn bận rộn không?
Mạnh Oánh: Cũng được, có bộ phim cần quay, lại là điện ảnh bên rìa.
Hứa Khuynh: Khi nào khai máy?
Mạnh Oánh: Hai ngày nữa, tớ năm nay cũng không nghĩ sẽ trở về ăn tết.
Hứa Khuynh: Ừ.
Hứa Khuynh: Cậu và người nọ không có liên hệ sao?
Mạnh Oánh: Không biết, tớ vẫn đang đợi.
Hứa Khuynh: Cậu chờ hắn ta liên hệ cậu?
Mạnh Oánh: Phải.
Hứa Khuynh nhất thời không biết nên nói cái gì, chờ đợi đàn ông đến tìm mình, đây là cái cảm giác gì chứ? Cô tưởng tượng không ra, trong đầu lại bất giác hiện lên bóng dáng của Cố Tùy.
Hứa Khuynh lập tức loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Mạnh Oánh: Cậu và Cố Tùy thì sao? Tớ nghe nói lần này dì có thể tỉnh lại, trong đó cũng có không ít công lao của anh ta.
Hứa Khuynh: Tớ tính cho lẫn nhau cơ hội.
Đầu bên kia, Mạnh Oánh bỗng nhiên bật dậy khỏi sô pha, gõ chữ.
Mạnh Oánh: Muốn công khai tin tức hai người đã kết hôn sao?
Hứa Khuynh: Trước đó không cần, xem xét tình huống đã.
Mạnh Oánh: Cũng được, vẫn là để cho cả hai có thời gian giảm xóc.
Rốt cuộc thì Hứa Khuynh có thân phận đặc biệt, Cố Tùy càng có thân phận đặc biệt hơn, Cố gia bên kia lại là tình huống gì, hiện giờ Hứa Khuynh cũng không rõ ràng lắm. Việc này cũng cần có thời gian va chạm qua, ở chung qua, lúc sau muốn công khai như thế nào thì công khai.
Mạnh Oánh quả thật là cao hứng thay Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh kỳ thật cũng cảm thấy hứng thú đối với người nọ của Mạnh Oánh, nhưng mà Mạnh Oánh lại không muốn đề cập nhiều đến chuyện này. Hứa Khuynh tạm thời cũng không miễn cưỡng.
Trò chuyện một lúc, hai người bất tri bất giác đã nói rất nhiều chuyện. Sách của Hứa Khuynh vẫn còn dừng ở một trang đó, cô có chút mệt mỏi, ôm gối ghé vào tay vịn mơ màng mà ngủ quên.
*
Mưa ở bên ngoài vũ vẫn tiếp tục không ngừng, trời vẫn lạnh lẽo như cũ. Từ trong công ty ra tới, Cố Tùy quay về nhà tắm rửa xong, lại bảo lái xe chạy đến nhà Hứa Khuynh. Lát sau, anh cầm theo túi hành lí đựng đồ trang điểm, quần áo cùng với áo ngủ, còn có một vài đồ dùng hằng ngày, sau đó lên xe đi đến bệnh viện.
Mưa rất lớn.
Cố Tùy cầm ô màu đen che mưa, xách túi hành lí, thân hình cao lớn đi vào sảnh chính bệnh viện, mất một lúc lâu. Một tay cầm ô màu đen, bọt nước từ trên mặt ô uốn lượn mà trượt xuống.
Anh thuận tay để ô ở thùng nhỏ trước cửa
Theo sau đẩy cửa phòng bệnh.
Đôi mắt liền nhìn đến cô gái nằm dựa trên sô pha.
Cố Tùy liếc nhìn La Tố đang ngủ say, nhẹ nhàng đặt túi hành lí xuống, duỗi tay, đỡ cánh tay cùng thân người Hứa Khuynh: “Hứa Khuynh…”
Thanh âm của người đàn ông rất thấp.
Hứa Khuynh mơ mơ màng màng mà mở mắt, đối diện khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, cô theo phản xạ mà duỗi tay ôm lấy cổ anh.
Cố Tùy sửng sốt vài giây.
Ngay sau đó nghiêng đầu, môi mỏng đè nặng lên sợi tóc bên tai cô, nói: “Em cho tôi một lời khẳng định đi, có phải đáp ứng tôi rồi hay không?”
Hứa Khuynh chôn mặt trong cổ anh.
Gật gật đầu.
Đuôi lông mày khẽ Cố Tùy giương lên, anh nhẹ nhàng hôn vào bên tai cô.