Ẩn Hôn

Chương 39: Chương 39: Thức tỉnh




Edit: Sơn Tra

Đến sân bay, lần này cũng gặp phải một ít fan, có điều những fan này đều thật ngoan ngoãn mà đi theo Hứa Khuynh, trong số đó cũng không thiếu một ít fan CP.

“Hứa Khuynh, chị đi chậm một chút.”

Hứa Khuynh lại cười nói: “Chị không còn nhiều thời gian đâu.”

Fan: “Phải phải, đúng nhỉ, thời gian quả thực là không còn kịp rồi.”

Mười mấy fan tiễn Hứa Khuynh đến cửa kiểm tra an ninh, Hứa Khuynh mang kính râm lên, vẫy tay chào tạm biệt với các fan rồi mới cùng đám người Tô Tuyết đi vào.

Tô Tuyết nhìn máy tính bảng trong tay, vẫn luôn thông báo công tác cho Hứa Khuynh.

Nhãn hiệu bên kia đột nhiên muốn thêm hai sản phẩm.

Hợp đồng phải làm lại lần nữa.

Vào đến khoang máy bay, Hứa Khuynh gỡ kính râm, kéo bịt mắt xuống bắt đầu ngủ. Thẳng một giấc đến khi máy bay đáp xuống, Hứa Khuynh nhận được Wechat của Văn Diệu gửi đến.

Văn Diệu: Lần này đến đây, gặp nhau hay không đây?

Hứa Khuynh: Xem tình huống đi.

Văn Diệu: Được.

Vừa xuống máy bay, Hứa Khuynh đi thẳng đến chỗ nhãn hiệu, bận rộn một lúc đến tận 9 giờ rưỡi tối. Đi ra khỏi cao ốc, Tô Tuyết đề nghị đến quán ăn bên đường ăn tối thả lỏng một chút.

Hứa Khuynh gật đầu đồng ý.

Mấy người đi bộ qua đó, cũng không xa. Sau khi ngồi xuống, Tô Tuyết gọi thức ăn, cả đám người hiếm khi được thư giãn, Tô Tuyết còn chụp hình mấy món ăn trông ngon mắt đăng lên vòng bạn bè.

Lúc này.

Tiểu Lan “a” một tiếng.

Cô nàng tới gần Hứa Khuynh, chỉ vào bóng người bên kia đường: “Chị nhìn thử xem đó có phải là Lâm Mạn không?”

Hứa Khuynh ngẩng đầu nhìn qua, quả thật thấy được Lâm Mạn.

Tô Tuyết suy nghĩ một chút: “Hình như lần này Lâm Mạn cũng có công tác ở đây.”

Tiểu Lan: “Lần này gặp phải cô ta ở chỗ này cũng không có gì là lạ, em sớm đã nghe người trong công ty nói trước kia Lâm Mạn có qua lại với Tiêu tổng, sau lại ở cùng với cùng một lão già.”

Tô Tuyết liếc nhìn Tiểu Lan một cái: “Có chứng cứ hẳn nói, không nên nói năng lung tung.”

Tiểu Lan: “Dạ.”

Đoàn người không thèm chú ý đến bên kia nữa, Hứa Khuynh lười biếng mà dựa vào ghế, uống cà phê, nói chuyện phiếm cùng mấy cô gái. Lúc này, Tô Tuyết “chậc” một tiếng, nhìn di động, nói: “Trợ lý của Cố tổng cũng thật rảnh rỗi, lại còn bấm like cho chị.”

Hứa Khuynh tùy tiện liếc nhìn một chút.

Liền thấy được trợ lý Trần bấm like cho Tô Tuyết. Giây tiếp theo, Wechat của cô vang lên, cô nhấn vào xem, là tin nhắn của Cố Tùy, lại còn là gửi voice chat.

Hứa Khuynh click mở.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Đang ở kinh đô sao?”

Hứa Khuynh mím môi, liếc nhìn Tô Tuyết một cái.

Tô Tuyết le lưỡi.

Hứa Khuynh ấn giọng nói, trả lời: “Ừ.”

Cố Tùy: “Tính ở đó bao lâu?”

Hứa Khuynh: “Hai ngày.”

Cố Tùy: “Được.”

Ngay sau đó, di động của Hứa Khuynh lại nhận được tin nhắn, vẫn là của Cố Tùy. Hứa Khuynh nghĩ ngợi, sau đó đứng lên, đi đến bên kia ngồi xuống ghế mây.

Trên đầu là ánh đèn trang trí cực kỳ lung linh.

Cố Tùy cất tiếng nói trầm thấp: “Tôi phải ra nước ngoài một chuyến, lần trị liệu cuối cùng của dì tôi sẽ thu xếp quay về.”

Xem ra Cố Tùy rất hiểu rõ việc trị liệu của mẹ cô, Hứa Khuynh lấy làm cảm kích, nói: “Cái này cũng thật phiền toái anh rồi, anh không cần gấp gáp chạy về đâu.”

Cố Tùy ở đầu bên kia trầm mặc vài giây.

Ngay sau đó nói: “Tôi tìm được giấy hôn phú rồi, của em thì sao?”

Hứa Khuynh sửng sốt.

Cô nói: “Không còn.”

Giọng nói của Cố Tùy vừa trầm lại vừa thấp: “Tìm thử đi.”

Hứa Khuynh cười một cái, nói: “Ném cũng đã ném…”

Cố Tùy: “Nếu muốn ly hôn thì cũng còn cần đến.”

Hứa Khuynh khựng lại vài giây, trả lời: “Được rồi, tôi sẽ tìm thử.”

Đầu bên kia, Cố Tùy trầm mặc hồi lâu, sau lại cười lạnh một tiếng. Im lặng dài đằng đẵng một lúc, Hứa Khuynh gãi gãi cằm, nói: “Cúp máy đây.”

Nói xong không đợi anh đáp lại.

Cô tắt điện thoại.

Cố Tùy ở đầu bên kia đứng trước cửa sổ sát đất, buông di động, gương mặt lạnh lùng. Anh liếc nhìn di động, thuận tay ném lên bàn, cũng không biết từ lúc nào, trong cuộc săn đuổi này, anh vẫn luôn ở thế bị động.

Anh cũng thật muốn biết lí do.

*

Kinh đô hai ngôn quay chụp thực mau hoàn thành, hứa khuynh cũng cùng văn diệu thấy một mặt, văn diệu là mỗ internet công ty sản phẩm giám đốc, cũng phi thường vội.

Hứa khuynh này hai vẫn luôn đều có fans đi theo, vì không cho văn diệu mang đến phiền toái, lần này liền gặp mặt. 《 cổ thần 》 còn muốn tiếp tục quay chụp. Hứa khuynh chạy về Hải Thành thị.

Kế tiếp hơn một tháng, hứa khuynh vẫn luôn ngốc tại Hải Thành thị chụp 《 cổ thần 》, Cố Tùy bên kia tựa hồ quốc cũng thật lâu, thực mau, sắp nghênh đón tân niên.

Hứa khuynh thu được Lê Thành đài truyền hình tiết mục mời. 《 cổ thần 》 đoàn phim bởi vì tiến độ xinh đẹp, lâm đ*o cho đại gia phóng một cái nghỉ đông, hứa khuynh mang theo Tô Tuyết đám người lại một lần đạp hồi Lê Thành phi cơ.

Ăn tết có thể có điểm kỳ nghỉ hảo.

Nàng có thể bồi bồi mẫu thân.

Đến Lê Thành, trước nghỉ ngơi, tiếp theo đệ nhị liền chạy tới Lê Thành đài truyền hình, tham gia tiết mục lưu trình cùng diễn tập, hứa khuynh tuyển một chi vũ đạo.

Sau lại đài truyền hình biên đạo nói: “Đại học thời điểm không phải nhảy qua hai người vũ sao? Ta đi kéo cái bạn nhảy cấp.”

Nói.

Biên đạo khiến cho người đi kéo.

Trong chốc lát, hứa khuynh nhìn đến

Hứa khuynh: “Hai.”

Cố Tùy: Hảo.

Ngay sau đó, hứa khuynh di động có cái điện báo, vẫn là Cố Tùy. Hứa khuynh nghĩ nghĩ tiếp, theo sau đứng lên, đi đến bên kia ghế mây ngồi xuống.

Đỉnh đầu là trang trí đến phi thường xinh đẹp ánh đèn.

Cố Tùy tiếng nói trầm thấp, nói: “Ta phải quốc một chuyến, a di cuối cùng trị liệu ta sẽ gấp trở về.”

Xem ra Cố Tùy đối nàng mẫu thân trị liệu tình huống rất rõ ràng, hứa khuynh tâm rất cảm kích, nàng nói: “Này đã thực phiền toái, không cần đặc gấp trở về.”

Cố Tùy ở bên kia trầm mặc vài giây.

Ngay sau đó nói: “Giấy hôn thú ta đã tìm được rồi, đâu.”

Hứa khuynh sửng sốt.

Nàng nói: “Còn.”

Cố Tùy tiếng nói lại thấp lại trầm, “Tìm xem đi.”

Hứa khuynh cười một cái, “Ném đều ném...”

Cố Tùy: “Nếu là tưởng ly hôn còn cần đâu.”

Hứa khuynh đốn vài giây, trả lời, “Hành đi, ta tìm xem.”

Kia đầu, Cố Tùy trầm mặc, nửa ngày, hắn cười lạnh một. Dài dòng trầm mặc lúc sau, hứa khuynh cào cào cằm, nói: “Treo đi.”

Nói xong không đợi hắn đáp lại.

Nàng treo điện thoại.

Kia đầu, Cố Tùy đứng ở cửa sổ sát đất trước, buông di động, mặt mày lạnh lùng. Hắn nhìn mắt di động, thuận tay ném ở một bên cái bàn, không biết cái gì thời điểm, hắn tại đây tràng săn thú trung, vẫn luôn ở vào hạ phong.

Hắn đảo cũng muốn biết vì cái gì.

*

Hai đại ngôn quay chụp ở kinh đô rất nhanh đã hoàn thành, Hứa Khuynh không kịp gặp mặt Văn Diệu, Văn Diệu là giám đốc một công ty sản phẩm truyền thông nên cũng vô cùng bận rộn.

Hai ngày này luôn có fan đi theo Hứa Khuynh, vì muốn không mang lại phiền toái cho Văn Diệu, lần này liền không gặp mặt. 《 Cổ thần 》 còn phải tiếp tục quay chụp, Hứa Khuynh quay về Hải Thành.

Hơn một tháng tiếp theo, Hứa Khuynh vẫn luôn ngây ngốc ở thành phố Hải Thành quay 《 Cổ thần 》, Cố Tùy bên kia dường như cũng ở nước ngoài rất lâu rồi.

Rất nhanh đã sắp chào đón năm mới.

Hứa Khuynh nhận được lời mời tham gia tiết mục của đài truyền hình Lê Thành. Bởi vì tiến độ của đoàn phim 《 Cổ thần 》 vô cùng tốt nên đạo diễn Lâm hào phóng cho cả đoàn một kì nghỉ đông, Hứa Khuynh cùng đám người Tô Tuyết lại một lần nữa lên máy bay quay về Lê Thành.

Ăn tết vừa vặn có thể có chút thời gian nghỉ.

Cô có thể ở cùng mẹ.

Đến Lê Thành, ngày đầu tiên là nghỉ ngơi, đến ngày thứ hai liền trực tiếp chạy đến đài truyền hình Lê Thành tham gia diễn tập tiết mục, Hứa Khuynh chọn phần vũ đạo.

Sau lại nghe biên đạo đài truyền hình nói: “Thời đại học không phải cô đã nhảy chung với hai vũ công rồi sao? Tôi đi tìm bạn nhảy cho cô.”

Nói xong.

Biên đạo liền cho người đi tìm.

Chỉ trong chốc lát, Hứa Khuynh nhìn thấy bóng dáng của Trương Thuần, nở nụ cười.

Trương Thuần buông tay nói: “Đài truyền hình cũng mời tôi, nhưng cũng không biết cho tôi biểu diễn tiết mục gì, cuối cùng nhìn thấy cô đang luyện tập mới nhớ ra.”

Hứa Khuynh cười nói: “Vậy cũng tốt.”

Cùng nhau đóng phim lâu như thế, hai người cũng khá quen thuộc lẫn nhau, tuy rằng trên mạng xã hội rất nhiều người đang gặm đường của bọn họ nhưng cả hai cũng chỉ giống như bạn tốt.

Trương Thuần đối với Hứa Khuynh luôn săn sóc, như gần như xa, xem ra Trương Thuần người này cũng là một tên cáo già, Hứa Khuynh ngược lại cảm thấy yên tâm với những người như vậy, kiểu người sẽ không nghiêm túc, lại càng tốt hơn một ít.

Trình Tầm người kia quá nghiêm túc, nghiêm túc dễ dàng trở thành gánh nặng.

Cả ngày nay, Hứa Khuynh ở lại diễn tập.

Lại nhận được điện thoại của hộ lý, nói: “Hứa Khuynh, cô mau tới đây đi, dì giống như sắp tỉnh rồi.”

Ầm ầm ầm, Hứa Khuynh cầm di động đứng ở tại chỗ, cả người cứng đờ, thẳng đến khi biên đạo hét lớn mắng một nhân viên công tác khác, Hứa Khuynh lúc này mới phản ứng lại.

Cô lập tức cầm áo khoác lên, nói: “Tôi tới ngay.”

Tiếp theo, cô chạy tới xin nghỉ với biên đạo, ngay sau đó xoay người chạy ra khỏi cửa, thật sự là không còn kịp rồi, ngay cả xa nhà mình cô cũng không kịp gọi, liền bắt taxi đi đến bệnh viện trước.

Lúc xuống xe, sắc trời bên ngoài đã chuyển sang màu đen, đường phố vừa mới lên đèn.

Hứa Khuynh chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, cô phóng nhanh vào thang máy, một đường đi thẳng đến phòng bệnh. Hộ lý nhìn thấy cô đến, lập tức bắt lấy tay cô, nói: “Mau đến đây, tôi thật sự đã nhìn thấy tay bà ấy cử động.”

Trong phòng bệnh, đoàn đội của chủ nhiệm Khương đã ở đó, hộ lý gọi rất đúng lúc, cũng may mắn là Khương Nhậm còn ở Lê Thành.

Hứa Khuynh bước lên phía trước.

Khương Nhậm vẫy nhẹ tay, ra hiệu cho Hứa Khuynh an tĩnh.

Hứa Khuynh gật gật đầu, nắm chặt nắm đấm.

Nửa tiếng sau đó, Hứa Khuynh giống như đã trải qua cả đời người, thẳng đến khi Khương Nhậm lui về phía sau một bước, ra hiệu cho Hứa Khuynh tiến lên, Hứa Khuynh mới đè xuống lồng ngực nặng nề mà đi lên.

Giường bệnh.

La Tố hồi phục rất khá, đã mở được hai mắt.

Hốc mắt Hứa Khuynh lập tức óng ánh nước.

Lúc này, phía bên kia giường bệnh, một bóng dáng cao lớn đi đến, mang theo khí lạnh ở bên ngoài, cũng đi đến mép giường của La Tố. La Tố trước nhìn con gái không chớp mắt, hốc mắt cũng dần ửng đỏ, sau lại chuyển tầm mắt sang trên khuôn mặt của người đàn ông nọ.

Đầu ngón tay bà khẽ nâng lên, chỉ vào Cố Tùy bên kia.

Hứa Khuynh ngẩng đầu.

Nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang tháo cà vạt, đuôi lông mày vẫn còn bọt nước đọng lại.

Anh giống như là vội vàng đến đây, ngoài trời đang đổ mưa, bả vai áo sơ mi đều bị ướt.

Cố Tùy liếc nhìn cô một cái, nói: “Dì tỉnh rồi.”

Hứa Khuynh há miệng thở dốc, hồi lâu, nói: “Ừ.”

Đầu ngón tay La Tố câu lấy ngón tay con gái, chỉ về phía sau.

Hứa Khuynh hoàn hồn, La Tố nhìn con gái, đáy mắt mang theo tia dò hỏi.

Một khắc đó.

Hứa Khuynh đột nhiên gật gật đầu.

Cô biết mẹ mình đang hỏi cái gì.

Bà hỏi, đây là bạn trai con sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.