Edit: Sơn Tra
Trợ lý Trần đem cà phê tiến vào, liền trông thấy ông chủ nhà mình đang nhìn chằm chằm di động không nhúc nhích, cậu ta đặt cà phê xuống. Cố Tùy gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn mấy cái, nói: “Gọi điện thoại cho đạo diễn Thành, hỏi một chút kịch bản 《 Xuân đến 》kết quả ra sao?”
Trợ lý Trần nhìn thời gian, trả lời một tiếng.
Theo sau đi ra ngoài.
Cố Tùy dịch chuyển ánh mắt trở về màn hình di động, tâm tình ít nhiều cũng có chút thấp thỏm, chứng minh đạo diễn Thành đã gọi cho Hứa Khuynh, như vậy cô ấy đã cho đáp án gì?
Trước khi chờ được đáp án này.
Cố Tùy tùy ý mở trò chơi Sudoku.
Còn chưa kết thúc.
Cửa bị đẩy ra, trợ lý Trần tiến vào. Cố Tùy buông di động, lẳng lặng nhìn trợ lý Trần, trợ lý Trần đương nhiên là biết ông chủ nhà mình muốn để ý cái gì, hơn nữa biểu tình trên khuôn mặt Cố Tùy lúc nãy cho thấy anh đang có chút khẩn trương.
Nếu Hứa Khuynh thật sự muốn để kịch bản trở lại như ban đầu, muốn tham gia diễn xuất phần lớn cảnh thân mật.
Ông chủ chắc sẽ phát điên mất.
Cố Tùy híp mắt: “Nói chuyện.”
Trợ lý Trần “khụ” một tiếng, nói: “Hứa Khuynh chọn kịch bản đã sửa.”
Cố Tùy vừa nghe.
Cả người dựa ra phía sau.
Đầu ngón tay nới lỏng cổ áo, khóe môi cong lên một cái: “Tốt.”
“Cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Trợ lý Trần gật gật đầu: “Vâng.”
Nói xong.
Cậu xoay người đi ra ngoài, kéo cửa được một nửa, cậu ta lại quay đầu xem chừng Cố Tùy rồi nói: “Ông chủ, không cần lo lắng.”
Cố Tùy: “Cút.”
Cạch.
Cửa bị đóng lại.
Cố Tùy cầm lấy di động, tiếp tục biên tập tin nhắn.
*
Chỉ chốc lát sau, Hứa Khuynh vừa chuẩn bị đi ngủ thì di động vang, cô cầm lấy lên xem.
Cố Tùy: Còn chưa ngủ, ăn khuya không?
Không dám theo đề tài nói tiếp, Cố Tùy vội đánh trống lảng, Hứa Khuynh xoay người, cầm di động, gửi voice chat qua: “Không ăn, tôi đã nằm xuống rồi.”
Cố Tùy: “Vậy đi ngủ sớm một chút.”
Hứa Khuynh: “Ừ.”
Cố Tùy: “Ngủ ngon.”
Thanh âm trầm thấp, nói “ngủ ngon” nghe thật êm tai.
Hứa Khuynh ấn di động, cũng phản hồi lại một câu: “Ngủ ngon.”
Gửi xong, cô buông di động, xoay người đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Hứa Khuynh ăn xong bữa sáng liền chạy đến thành điện ảnh, hôm nay quả nhiên có tuyết rơi.
Tuyết không lớn, mặt đất dính tuyết trở nên ướt át.
Gió Bắc thổi qua, thật lạnh.
Sau khi đến phim trường, đạo diễn Tiêu Chính Minh mặc một thân quần áo quân đội đang cầm kịch bản nói chuyện, thấy Hứa Khuynh đến, ông ta lập tức chỉ vào thầy huấn luyện chiến đấu, nói: “Thời gian là ba ngày, cô nhanh chóng tiến vào trạng thái, tập luyện cùng anh ta.”
Nói xong, Tiêu Chính Minh kéo Trình Tầm qua một bên.
Hứa Khuynh nhìn thấy Trình Tầm thì kinh ngạc.
Trình Tầm nhìn Hứa Khuynh, dịu dàng mỉm cười. Hứa Khuynh đã lâu chưa gặp lại Trình Tầm, Trình Tầm đã cắt tóc ngắn hơn một chút, thoạt nhìn có vẻ nam tính hơn.
Hứa Khuynh cười nói: “Không nghĩ tới chúng ta lại hợp tác rồi.”
“Ừ, tôi cũng mới vừa biết.” Trình Tầm cắm tay trong túi quần, đi về phía đấu trường đằng sau, Hứa Khuynh ôm lò sưởi tay, cũng đi theo.
Mãi sau này Hứa Khuynh mới biết rằng, Trình Tầm là người thay thế cho một nam diễn viên khác của công ty bọn họ, nhân vật của anh ta chính là người cung cấp thông tin cho Hứa Khuynh.
Không có diễn cảnh tình cảm.
Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Học cách chiến đấu cũng không hề dễ dàng, đặc biệt là muốn hoàn thành cấp tốc trong ba ngày, Hứa Khuynh ngã đến cả người đều bị thương, Trình Tầm nhìn cô như vậy, ít nhiều cũng có chút đau lòng.
Nhưng lại không có tư cách quan tâm cô.
Hứa Khuynh dựa vào ghế, cầm di động, giảm bớt một thân đau đớn, nhìn lên không trung. Hôm nay không có tuyết, mặt đất vẫn ướt át, di động bất ngờ vang lên.
Lại video call.
Hứa Khuynh click mở.
Cố Tùy kéo cà vạt, nhìn cô hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Hứa Khuynh nhìn gương mặt của người đàn ông này, chợt nhớ đến cảm giác ấm áp khi được anh ôm vào trong ngực, cô mím môi: “Đang luyện cách đánh cận chiến.”
Cố Tùy nhíu mày.
“Vai diễn kia của em còn có yêu cầu này?”
Hứa Khuynh: “Ừ.”
“Có đau hay không?” Bản thân Cố Tùy chính là xuất thân từ võ thuật, biết rõ cái cảm giác đó.
Bốn chữ vừa nói ra.
Chóp mũi Hứa Khuynh có chút chua xót.
Cô lại đột nhiên nghẹn trở về, nói: “Vẫn ổn.”
Cố Tùy híp mắt nhìn cô.
Anh kéo kéo cổ áo, nói: “Anh muốn để em nghỉ ngơi, nhưng chắc không được đâu, Tiêu Chính Minh người này sẽ không cho làm loại chuyện đặc biệt này, mấy ngày này anh sẽ bớt chút thời gian đến thăm em.”
Hứa Khuynh lập tức nói: “Không cần đâu.”
Tại thời khắc này, Hứa Khuynh lại dâng lên sự mất mát đã lâu, thời điểm ba cô vẫn còn sống, cô luôn là con gái nhỏ được nâng niu, cái cảm giác quen thuộc khi được người ta quan tâm, còn có nuông chiều.
Mà đối tượng buông chiều lần này lại là Cố Tùy.
“Thật sự không cần nghỉ ngơi, tôi không yếu đuối đến như vậy.”
Cô rất tỉnh táo, bình tĩnh mà nói.
Cố Tùy ngồi trên tay vịn ghế sô pha, nắm chặt di động nhìn cô, không biết vì sao, anh thế nhưng lại có cảm giác cô cũng không kiên cường như vẻ bề ngoài. Anh cầm lấy điếu thuốc trên bàn, mồi lửa xong, lại nói: “Vậy em tiếp tục luyện tập đi.”
Hứa Khuynh nhìn sang Trình Tầm đã tiếp tục đứng lên tập luyện.
Lập tức cũng đứng lên, nói: “Tôi đi đây.”
“Ừ.”
Theo sau điện thoại bị cắt đứt.
Hứa Khuynh vỗ vỗ tay cánh tay, tiến lên tìm thầy huấn luyện.
*
Bên kia phim truyền hình, Tiêu Chính Minh ngồi ở phía sau ghế nhỏ, nhìn mấy diễn viên trong màn ảnh, bọn họ đều là những diễn viên gạo cội, tiến vào trạng thái rất nhanh, Tiêu Chính Minh thật chuyên chú mà quan sát.
Di động lúc này vang lên.
Tiêu Chính Minh: “Alo?”
Đầu bên kia, Cố Tùy cất giọng trầm thấp, cười nói: “Đạo diễn Tiêu, bắt đầu quay phim rồi à?”
“Đúng vậy.”
Cố Tùy: “Mấy ngày này tôi cũng ở chợ phía đông, vừa vặn có thời gian rảnh, muốn tổ chức cho mọi người một buổi liên hoan ấy mà, thời tiết ở chợ phía đông lạnh như vậy, đóng phim quả thật vất vả, nên thư giãn một chút.”
Tiêu Chính Minh vặn nắp bình nước ra uống một ngụm, vừa nghe liền cười: “Cố tổng quá có tâm, vậy cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Cố Tùy tắt điện thoại.
Tiêu Chính Minh vỗ tay, bảo trợ lý thông báo cho mọi người việc nhà đầu tư muốn mời cơm. Tin tức rất nhanh đã truyền tới chỗ Hứa Khuynh, cô xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, cười nói: “Nhà đầu tư cũng quá là có tâm rồi.”
Trình Tầm: “Còn không phải sao.”
Thầy huấn luyện: “Bên này quả thật quá lạnh, mấy ngày nay ăn cơm hộp, ăn đến dạ dày cũng có chút khó chịu.”
Có mấy hộp cơm khi đưa đến tay đã trở nên nguội lạnh, còn phải cố gắng nuốt xuống, dạ dày có thể chịu nổi mới là lạ, nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều phải trải qua như thế nên không ai dám nói gì.
Quay bộ này vất vả hơn khi quay 《 Cổ thần 》 nhiều.
Ngay cả làn da của Hứa Khuynh cũng muốn trở nên thô ráp.
*
Liên hoan được tổ chức vào buổi tối sau khi Hứa Khuynh xong xuôi khóa huấn luyện cấp tốc, Hứa Khuynh trở về khách sạn đổi một bộ quần áo, mệt mỏi suốt ba ngày, cũng lười ăn mặc cho lộng lẫy.
Cô tùy ý chọn một chiếc váy trơn phối với áo khoác dài, liền đi ra ngoài. Tô Tuyết mấy ngày nay đã thích ứng với thời tiết bên này, cô chà xát hai bàn tay cho ấm áp xong thì lôi kéo Hứa Khuynh lên xe.
Liên hoan được tổ chức ở một nhà hàng của chợ phía đông.
Khoảng cách đến thành điện ảnh cũng không xa.
Thời điểm đến nơi, đèn đuốc trước cửa khách sạn đều sáng rực. Xe của Hứa Khuynh đang lái rất chậm, bên cạnh đột nhiên có một chiếc xe chạy đến, lao qua. Tôi Tô Tuyết khịt mũi: “Đó không phải xe của Giang Lâm Nhã sao?”
Hứa Khuynh nhìn thoáng qua: “Xe của cô ta chị cũng biết sao?”
“Ai da, xe của tiểu hoa đán trong giới chị đều biết.” Tô Tuyết nói xong, mở cửa xe, Hứa Khuynh đi phía sau cô xuống xe, khép áo khoác lại, mới vừa đứng thẳng người liền nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa khách sạn, là Cố Tùy, anh mặc một thân tây trang, đang hút thuốc.
Tô Tuyết cũng thấy được: “Nhà đầu tư mời khách sẽ không phải là Cố Tùy đâu nhỉ?” “
Lời mới vừa hỏi xong.
Liền nhìn thấy Giang Lâm Nhã dẫm lên giày cao gót vội vàng bước lên bậc thang, cô ta vừa nghe điện thoại vừa đi, tốc độ rất nhanh, trực tiếp đụng vào bả vai Cố Tùy.
Di động trong tay Cố Tùy rơi xuống mặt đất.
Cạch một tiếng.
Cố Tùy ngậm thuốc lá trong miệng, liếc nhìn di động rơi trên mặt đất, một giây sau, anh ngước mắt nhìn về phía Giang Lâm Nhã. Giang Lâm Nhã lập tức nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Cô ta nhìn vẻ mặt của Cố Tùy, tiếp theo khom lưng nhặt di động màu đen trên mặt đất lên.
Kính cường lực của di động bị vỡ.
Cô ta lại liếc mắt nhìn Cố Tùy.
“Tôi đền cho anh, điện thoại của anh giá bao nhiêu, tôi add Wechat của anh, quay về sẽ bảo trợ lý liên hệ với anh.”
Cố Tùy cầm di động, khóe miệng nghiêng nghiêng mà cắn thuốc lá.
“Không cần.”
“Xin lỗi.” Giang Lâm Nhã chần chờ một lát nhưng vẫn lấy di động của chính mình ra, click mở mã QR, đưa cho Cố Tùy quét. Cố Tùy nghiêng đầu nhìn sang hướng cô ta.
Cách đó không xa, Hứa Khuynh cũng đang nhìn Cố Tùy, Tô Tuyết ở một bên khẩn trương muốn chết, khẩn trương thay Cố Tùy, cũng khẩn trương thay Hứa Khuynh. Nếu Cố Tùy quét mã QR của Giang Lâm Nhã, bọn họ sẽ add nhau.
Vậy làm sao bây giờ.
Cứ như vậy, tựa như cục diện trên sân khấu.
Có điều Tô Tuyết không biết, Hứa Khuynh đã từng thấy qua Cố Tùy quét mã QR của Trần Giai Dao. Hứa Khuynh quay đầu nói với Tô Tuyết: “Đi thôi.”
Nói xong, cô mang Tô Tuyết đi hướng bậc thang bên kia.
Giày cao gót mới vừa dẫm lên bậc thang.
Liền nghe Cố Tùy nói: “Trừ vợ mình, tôi sẽ không add người phụ nữ khác bên ngoài, tránh ra.”
Giang Lâm Nhã sửng sốt một giây, ngay sau đó vội vàng mà thu hồi di động: “Xin lỗi, vừa nãy tôi không phải cố ý, tôi là Giang Lâm Nhã, nếu anh…”
“Tôi cũng không thiếu chút tiền này.” Cố Tùy có chút không kiên nhẫn.
Giang Lâm Nhã rốt cuộc không nói thêm nổi lời nào, cô ta gật gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Hứa Khuynh bước đến bậc thang cuối cùng, đầu ngón tay Cố Tùy kẹp thuốc lá, vừa quay đầu đã nhìn thấy cô, anh lập tức tiến lên nắm lấy tay cô: “Em tới đây lúc nào?”
Hứa Khuynh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tùy: “Vừa tới.”
Tô Tuyết theo sát hỏi: “Cố tổng, ngài chính là nhà đầu tư đã mời khách sao?”
“Phải.”
Cố Tùy xoay người Hứa Khuynh lại, thuận tay bóp tắt thuốc lá. Hứa Khuynh nâng mắt, vẫn luôn nhìn anh, người đàn ông này thật sự đã thay đổi.
Khác xa lúc tham gia 《 Chúng ta yêu nhau đi 》, làm cho cô lúc này có chút mơ hồ.
Ba người vào thang máy.
Hứa Khuynh sửa sang cổ áo khoác, nói: “Vừa nãy tôi có nhìn thấy Giang Lâm Nhã.”
Cố Tùy rũ mắt nhìn cô, đang bận đánh giá vết tích cận chiến trên người cô mấy ngày nay, liệu có lưu lại dấu vết gì trên cổ hay không, vừa nghe thấy lời này liền giật mình.
Anh nhìn về phía Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cũng nghiêng đầu nhìn vào mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cố Tùy: “Vậy chắc em cũng tới lâu rồi.”
Hứa Khuynh cong khóe môi: “Đúng vậy, nhìn thấy cô ta đụng vào anh, di động của anh bị rơi xuống đất, cô ta muốn bồi thường, muốn add Wechat của anh, anh không chấp nhận.”
Thời điểm cô cong cong khóe môi, hơi có một chút kiều diễm.
Cố Tùy sửng sốt.
Đôi mắt thật sâu.
Đột nhiên, tại giờ phút này, anh lại có chút hiểu rõ, vì sao cho dù anh có quỳ xuống thì người phụ nữ này cũng không chịu cho anh cơ hội. Cố Tùy đưa tay vuốt ve tóc cô: “Ừ, từ nay về sau sẽ không có người phụ nữ nào được add Wechat của anh, chỉ trừ mẹ anh ra.”
Hứa Khuynh cười rộ lên.
“Di động anh bị rơi thành cái dạng nào rồi?”
Cố Tùy lấy di động ra đưa cho cô.
Hứa Khuynh nhận lấy, màn hình vừa sáng lên, bên trong là tấm lưng của một người phụ nữ đang nằm sấp, còn có mấy vệt đỏ. Hứa Khuynh có hơi sửng sờ.
Theo bản năng mà ấn tắt màn hình.
Cô nhắm mắt lại.
Chỉ cảm thấy chính mình vừa rồi tay nhanh hơn não.
Ảnh chụp của người phụ nữ nào đây, còn có thể lấy phương thức như vậy xuất hiện trên màn hình khóa của anh. Hứa Khuynh trả điện thoại cho anh, Cố Tùy không cầm, anh nhìn dáng vẻ cô như thế này.
Cười nhẹ một tiếng.
Anh cúi người: “Không nhớ nổi sao? Người này là em đó.”
Hứa Khuynh bị kinh sợ.
Cô nhìn về phía Cố Tùy.
Đáy mắt người đàn ông hàm chứa ý cười xấu xa: “Đây là di động riêng tư của anh, để ảnh người phụ nữ của anh lúc trên giường, có vấn đề gì sao?”