Edit: Sơn Tra
Hứa Khuynh tức khắc ấn sáng di động, người phụ nữ trên màn hình nằm sấp trên giường, đang ngủ say, phía sau toàn là dấu hôn, dưới ánh đèn mờ ảo có thể nhìn thấy bông tai của cô ấy.
Là một viên hắc diệu thạch.
Trên bả vai còn có một nốt ruồi son, đặc biệt nhỏ, nhưng nằm trên làn da trắng nõn thì hiện lên vô cùng rõ ràng. Bông tai hắc diệu thạch là của cô, nốt ruồi son đó cũng là của cô, người phụ nữ trong ảnh chụp quả thật đúng là cô. Hứa Khuynh ngẩng đầu: “Anh chụp lúc nào vậy? Muốn bị người khác phát hiện sao? Đây là màn hình di động đó.”
Cố Tùy lấy di động lại: “Em đoán thử xem?”
Hứa Khuynh: “Xóa đi.”
Cố Tùy “hừ” lạnh, thả điện thoại trở lại trong túi, vừa vặn cửa thang máy mở. Hứa Khuynh lập tức đứng thẳng thân mình, cô liếc mắt nhìn Cố Tùy một cái, sau đó lôi kéo Tô Tuyết đi ra ngoài.
Cố Tùy khẽ cười, sửa sang lại cổ áo sơ mi, cũng đi theo ra ngoài.
Phòng ăn rộng rãi, khắp nơi bày đầy buffet. Từ hải sản đến cháo hải sản… cái gì cũng có, đối với đoàn phim ăn mấy ngày cơm hộp nghèo khó mà nói, chính là bữa tiệc mỹ vị lớn. Hứa Khuynh cùng Tô Tuyết đi tới bàn ăn bên kia, Tô Tuyết lúc này mới che miệng, nói: “Thật không nghĩ tới, người như Cố Tùy sẽ lưu ảnh chụp của em, hơn nữa còn là kiểu ảnh riêng tư như vậy.”
Hứa Khuynh một bên gắp sushi lên ăn, một bên nói: “Đó là di động riêng tư.”
Cô từng thấy qua một chiếc di động khác của Cố Tùy, chiếc di động kia đặc biệt đơn giản, màn hình nền cũng là sẵn có. Tô Tuyết gắp một miếng sushi cá hồi, nói: “Vậy lúc nãy em còn yêu cầu anh ta xóa.”
Hứa Khuynh: “Đúng vậy.”
Tô Tuyết liếc mắt nhìn Hứa Khuynh: “Em cũng không kiên quyết một chút.”
Hứa Khuynh lại gắp một miếng sushi lên ăn, uống một ngụm nước trái cây, rũ mắt không nói chuyện. Cô quả thật không kiên quyết, dù sao thì ảnh chụp kia cũng chỉ có thể nhìn thấy sau lưng.
Nơi này ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Hứa Khuynh cởi áo khoác, đưa cho người phục vụ đi treo.
Bên trong là váy trơn bó sát người để lộ bả vai, nốt ruồi son trên vai Hứa Khuynh cũng lộ ra, bên cạnh còn có mấy vết xanh tím do luyện tập đánh cận chiến.
Cô đã dùng kem che khuyết điểm che một ít, nhưng cũng không hoàn toàn che khuất.
Cố Tùy đang uống rượu ở, đôi mắt nhìn qua đây, yên lặng nhìn bả vai cô.
*
Cơm quá ba tuần, đêm đã khuya.
Tiêu Chính Minh bưng rượu muốn tìm Cố Tùy, kết quả nhìn tới nhìn lui, kéo người phục vụ hỏi: “Có nhìn thấy Cố tiên sinh không?”
Người phục vụ lắc đầu: “Không có.”
Tiêu Chính Minh sửng sốt, nói: “Kỳ quái, vừa mới ở đây mà.”
Theo sau, dạo qua một vòng, lại nghe thấy thầy huấn luyện tìm Hứa Khuynh. Đầu ngón tay gõ gõ, nói: “Hứa Khuynh không phải vừa mới ở đây sao? Vậy người đại diện của cô ấy đâu?”
“Hình như cũng đi rồi.” Thầy huấn luyện cầm một miếng chuối tiêu lên ăn.
“Hai cái người này, đi trước sao lại không chịu nói một tiếng chứ.”
Khách sạn Vĩnh Gia chợ phía đông.
Sau khi vào cửa.
Cố Tùy cởi cà vạt ném lên sô pha, nhìn Hứa Khuynh nói: “Cởi quần áo đi, anh nhìn xem trên người em có bao nhiêu vết thương.”
Hứa Khuynh đưa áo khoác cho anh.
“Anh là muốn ngủ, hay chỉ đơn giản là muốn nhìn?”
“Đều muốn.”
Cố Tùy đáp trả đến đúng lý hợp tình.
“Em có bôi thuốc không?” Anh đứng lên, vừa cởi nút áo sơ mi vừa đi lại đây.
Hứa Khuynh lui ra sau một bước: “Không có.”
Cố Tùy nắm lấy cánh tay của cô, xoay lưng về phía mình.
Một phen kéo khóa kéo.
“Xoẹt” một tiếng.
Phía sau lưng Hứa Khuynh lộ ra ngoài, từ bả vai trở xuống đều là vết thương bị quăng ngã, da thịt trắng nõn trưng ra một loại mỹ cảm bệnh trạng.
Cố Tùy nghiến răng nói: “Thầy huấn luyện của các người không thể nhẹ tay một chút sao?!”
Hứa Khuynh xoay người nhìn anh.
“Cũng không phải chuyện to tát gì.”
Cô kéo ống tay áo, đột nhiên ôm lấy eo Cố Tùy, ngửa đầu nói: “Hôn hay không hôn?”
Cố Tùy rũ mắt nhìn cô.
Híp mắt.
Đầu ngón tay lôi kéo cánh tay của cô: “Em chỉ biết có hôn, để anh giúp em bôi thuốc.”
“Hôn xong rồi bôi.”
Hứa Khuynh nhón chân, hôn lên môi mỏng của anh.
Cố Tùy không nghĩ đáp lại, Hứa Khuynh chụp lên mặt anh. Cố Tùy nháy mắt bế cô lên, ném người lên sô pha, chống người qua, đảo khách thành chủ, lấp kín môi cô, Hứa Khuynh duỗi tay kéo áo khỏi bả vai, eo cong lên một chút, mũi chân chống ở trên bàn trà.
Chỉ chốc lát.
Thanh âm tinh tế trong phòng khách vang lên.
Hai tiếng sau.
Hứa Khuynh nằm sấp trên giường, Cố Tùy cầm dược cao ngồi ở mép giường, xoa lên bả vai trắng nõn của cô, bên trên đầy những dấu vết xanh tím, sau khi tắm xong càng hiện lên rõ ràng. Cố Tùy xoa ấm lòng bàn tay, lại xoa lên bả vai Hứa Khuynh, Hứa Khuynh vẫn không dám kêu thành tiếng, chính cô cũng biết mấy vết máu bầm này lớn tới cỡ nào.
Cố Tùy xoa xoa.
Đột nhiên ném dược cao trong tay, đứng lên.
Hứa Khuynh giật mình, quay đầu nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy hung hăng mà nới lỏng cổ áo, nhìn tròng mắt cô vì đau đớn mà lóng lánh ánh nước, nóng giận đến công tâm.
Hứa Khuynh: “Anh làm sao đấy?”
“Ba ngày, bị quăng ngã thành như vậy, sao em lại không biết bôi thuốc chứ, diễn cái gì mà diễn, đừng làm nữa.”
Hứa Khuynh ngây dại ra.
Vài giây sau.
“Anh nói cái gì đâu không.”
Cố Tùy tiến lên, cúi người, hôn lên trán cô: “Anh đau lòng.”
Hứa Khuynh hoảng hốt.
“Đau lòng muốn chết.”
Hứa Khuynh mím môi không nói.
Đột nhiên, cô duỗi tay: “Ôm một chút.”
Cố Tùy cũng sửng sốt, giơ tay bế cô lên, còn phải đem chăn lên theo. Hứa Khuynh dựa trong lòng ngực người nọ, ôm cổ anh, thấp giọng nói: “Anh như vậy, chắc là không muốn tôi an ủi nữa đâu.”
Cố Tùy rũ mắt.
Vài giây sau, duỗi tay cầm dược cao, đẩy ra, một lần nữa xoa lên bả vai cô.
Hứa Khuynh cũng cảm thấy đau, lúc này ấy mà, máu bầm tích tụ bị xoa tan khẳng định là đau, cô chôn mặt trong cổ anh, một mực hô hấp. Cố Tùy cũng im lặng không lên tiếng mà xoa mấy chỗ máu bầm, vết thương trên bả vai cô. Thỉnh thoảng lại hôn lên trán cô, không có lại phát hỏa, chỉ là lẳng lặng thoa cho cô.
Lúc này.
Càng hiểu rõ.
Người phụ nữ quật cường lại tỉnh táo này, giống như dây leo, quấn quanh, dính chặt vào tim anh.
Hồi lâu.
Cố Tùy nói: “Nằm sấp xuống, chân của em cũng có.”
Hứa Khuynh “à” một tiếng rồi nằm bò lên giường.
Cố Tùy lấy dược cao, xoa lên bắp chân cô, một bên sát một bên nói: “Thời điểm đóng phim phải càng thêm chú ý, phim điện ảnh này của các người có rất nhiều lửa đạn, súng cũng cơ hồ là có súng bắn lửa, em có học qua cái này chưa?”
Hứa Khuynh lắc đầu, nhưng lập tức nói: “Đạo diễn Tiêu có sắp xếp cho chúng tôi làm quen.”
Cố Tùy: “Nếu em lại làm chính mình bị thương, vậy thì đừng diễn nữa.”
Hứa Khuynh: “Tôi sẽ không.”
Cố Tùy: “.....”
Anh cầm lấy di động trên tủ đầu giường, nhìn một cái, đã hơn mười một giờ. Hiện tại mang cô đi học tập đã quá muộn, Cố Tùy lúc này mới nhận ra, bản thân theo đuổi cô nhưng lại không tìm hiểu hết thảy mọi thứ của cô, thậm chí không có mang cô đi tìm hiểu mấy thứ này trước khi đóng phim. Mời thầy hướng dẫn cho đoàn phim, chẳng thà anh tự mình tới.
Cố Tùy nghĩ nghĩ.
Cúi đầu hôn lên cổ cô.
Hứa Khuynh sửng sốt: “Anh còn muốn làm?”
Cố Tùy: “.....”
Anh bóp cằm cô, lại rũ mắt nhìn cô.
“Em chỉ biết làm.”
Hứa Khuynh: “.....”
Lúc này, di động của Hứa Khuynh vang lên, cô nhìn thoáng qua, là Tô Tuyết gửi Wechat đến.
Tô Tuyết: Hứa Khuynh, mau tới xem hot search đi, em cùng Trần Tưởng lại lên Weibo rồi.
Gì đây?
Hứa Khuynh lập tức click mở Weibo thì nhìn thấy.
# Trần Tưởng tặng Hứa Khuynh hắc diệu thạch # treo ở hot search thứ năm.
# Trần Tưởng tặng Hứa Khuynh hắc diệu thạch # mấy chị em, nhóm fan hâm mộ, mọi người làm fan của Hứa Khuynh bao nhiêu lâu nay, hẳn là biết Hứa Khuynh rất thích một đôi bông tay hắc diệu thạch phải không, cách mấy ngày cô ấy sẽ đeo đôi bông tai ấy một lần, tôi vẫn luôn cảm thấy thật xinh đẹp, sau đó hôm nay có fan ở Hải Thành tình cờ gặp được Trần Tưởng, ui, đó cũng là một đại soái ca nha, tiếp đó, ngón tay út của anh ta vậy mà đeo một viên hắc diệu thạch, tôi đoán chắc mọi người nhất định không thể tin được, a a a a, mọi người nhìn xem, có phải giống cái của Hứa Khuynh hay không, có phải là một đôi hay không???
*ảnh chụp / ảnh chụp / ảnh chụp +3
【 Đệt, cho nên đại lão truy thê toàn thành kia là Trần Tưởng sao? 】
【 Thật sự giống nhau như đúc, cái kia của Hứa Khuynh có thể là của Trần Tưởng đưa hay không? 】
【 Hai người mau chóng công khai yêu đương luôn đi, tụi tui đoán tới đoán lui muốn điên rồi. 】
【 Tôi cảm thấy nếu bạn trai của Hứa Khuynh là Trần Tưởng, tôi có thể tiếp thu được. 】
【 Ngày đó, khi Hứa Khuynh lên máy bay, trên tai đeo chính là hắc diệu thạch, thật xinh đẹp. 】
【 @Dung Sang Trần Tưởng, trả lời chút đi. 】
【 @Hứa Khuynh, trả lời chút đi. 】
【 Hứa Khuynh cái người này, suốt ngày chỉ biết xào CP, nam diễn viên trong vòng xào xong rồi, liền nhìn chằm chằm vòng tư bản, Trần Tưởng cũng thật là, nhanh như vậy đã sập bẫy, chậc chậc. 】
Lúc này, Trần Tưởng đột nhiên đăng Weibo, làm nhấc lên một làn sóng sôi sục mới.
Dung Sang Trần Tưởng V: @Hứa Khuynh antifan, cút đi, ta đặc biệt mua hắc diệu thạch vì Hứa Khuynh, liên quan méo gì đến mi.
Sau khi đăng tải, mới hai giây đã có hơn hai ngàn lượt chuyển phát, ngay sau đó nhanh chóng bị xóa.
Quần chúng ăn dưa ngây ngẩn cả người.
Hứa Khuynh cũng ngây ngẩn cả người.
Cố Tùy cắn răng nhìn máy tính bảng, cầm lấy di động, gọi điện cho Trần Tưởng.
Vang lên một giây.
Tút tút tút.
Đối phương đã cắt đứt.