Ẩn Hôn

Chương 33: Chương 33: Nhưng tôi không bỏ xuống được




Edit: Sơn Tra

Đêm nay, Hứa Khuynh có phần buông thả, uống không ít rượu trắng, cuối cùng có hơi choáng váng. Tô Tuyết ở bên cạnh lải nhải: “Đã bảo đừng uống quá nhiều, còn uống nhiều như vậy.”

Hứa Khuynh cười cười, bám vào người Tô Tuyết đứng lên.

Mà xung quanh trừ nhân viên công tác ra còn có fan hâm mộ. Những fan hâm mộ này là đi theo bọn họ đến đây, Trương Thuần thấy thế, theo bản năng muốn đỡ lấy Hứa Khuynh.

Tô Tuyết lập tức ngăn chặn cánh tay Trương Thuần. Anh ta sửng sốt, cười gương thu hồi tay. Hứa Khuynh đứng vững vàng, ôm cánh tay Tô Tuyết, nói: “Đi thôi.”

Tô Tuyết “ừ” một tiếng, đỡ Hứa Khuynh đi đến chỗ xe bảo mẫu.

“Vừa nãy Trương Thuần muốn đỡ nhưng bị chị cự tuyệt.”

Hứa Khuynh gật đầu nói: “Đã biết, cự tuyệt là đúng rồi.”

Tô Tuyết đỡ Hứa Khuynh vào trong xe, nhóm trợ lý cũng đi theo, nhà tạo mẫu cũng uống một ít nên có hơi say. Tô Tuyết đóng cửa xe xong, rót cho Hứa Khuynh một ly nước ấm. Hứa Khuynh uống xong, Tô Tuyết lại tiếp tục lải nhải: “Xào CP thì cứ xào, nhưng mà đối với mấy nam diễn viên này, bình thường vẫn là không nên có liên hệ.”

Hứa Khuynh cười nói: “Em cơ bản không có liên hệ với bọn họ.”

Tô Tuyết: “Ừ, có điều nếu em thực sự có người thích, cứ việc nói với chị.”

Hứa Khuynh: “Đã biết.”

Tô Tuyết suy nghĩ, nhìn Hứa Khuynh, thấp giọng hỏi: “Quan hệ của em với Cố Tùy bây giờ còn tốt, không tính dựa hơi anh ta sao? Không thích anh ta cũng không sao, dù sao người cũng đã ngủ qua, dựa hơi xong rồi, thành đỉnh lưu lại nói.”

*đỉnh lưu: những người có độ nổi tiếng vượt bậc, đạt đỉnh trong một khoảng thời gian nhất định

Hứa Khuynh xoa xoa trán, tựa lưng vào ghế, lắc đầu.

“Không cần, em chỉ muốn hưởng lợi từ thân thể anh ta.”

Tô Tuyết: “..... Thôi được.”

Xe bảo mẫu rất nhanh đã đến khách sạn, đoàn người dắt díu nhau lên lầu.

Wechat của Tô Tuyết vang lên, cô lấy di động ra xem, lại là trợ lý của Cố Tùy, Trần Thuận, gửi tin nhắn đến.

Trần Thuận: Ông chủ nhà tôi có cái nút áo hình như bị rơi trong phòng Hứa Khuynh, nhờ cô tìm giúp.

Tô Tuyết: Ông chủ nhà cậu đã làm gì vào trong phòng Hứa Khuynh nhà tôi đâu, lần trước chỉ đến đưa bữa sáng có một lần.

Trần Thuận: À, đúng vậy, tôi quên mất. Mọi người về đến khách sạn rồi sao?

Tô Tuyết: Về rồi.

Gửi xong tin này, Tô Tuyết mới kinh ngạc phát hiện hình như bản thân vừa rơi vào bẫy rập, đã trễ thế này Trần Thuận hỏi như vậy để làm gì chứ?! Tô Tuyết lập tức đưa điện thoại cho Hứa Khuynh xem.

“Em cảm thấy anh ta có ý gì?”

Hứa Khuynh có hơi đau đầu, cô nhìn về phía màn hình di động.

Lát sau.

“Cậu ta là đang thăm dò, xem chúng ta có ở khách sạn không.”

Tô Tuyết: “Mẹ nó.”

Quá là thâm độc.

Một lúc sau, Hứa Khuynh cảm thấy thoải mái hơn một ít liền đi tắm rửa. Tô Tuyết cũng không ở lại quấy rầy cô, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi.

Hứa Khuynh tắm xong cũng hơn hai giờ sáng, cô nhịn xuống từng cơn váng đầu nằm xuống nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Khuynh nhận được tin nhắn của Ngô Thiến gửi đến.

Ngô Thiến: *hình ảnh*

Ngô Thiến: Tôi về Lê Thành đây.

Ảnh chụp cô nàng ngồi trong khoang hạng nhất, bên cạnh loáng thoáng bóng dáng một người đàn ông. Hứa Khuynh nhìn hình ảnh một lát mới soạn tin nhắn trả lời.

Hứa Khuynh: Ừ.

Sau đó liền buông di động, đi rửa mặt.

Kế tiếp một đoạn gian, tiến độ quay chụp 《 Cổ thần 》 cũng nhanh hơn rõ rệt, ba người Giang Khiêm, Trương Thuần và Hứa Khuynh diễn cảnh tình cảm đặc biệt biệt xuất sắc, mặt khác, cốt truyện về nguy cơ tài chính cũng được quay chụp rất khá. Lúc trước khi Hứa Khuynh quay phim truyền hình hoàn toàn không thể đem đến cho cô cảm giác nhập tâm như lúc này.

Có một khoảng thời gian dài, cô nhìn Trương Thuần đều thấy anh ta đang mỉm cười.

Trương Thuần nhìn thấy Hứa Khuynh cũng đang cười, rất nhiều fan hâm mộ đến thăm ban, còn quay phim chụp ảnh không ít nên fan CP của hai người càng ngày càng nhiều.

Tô Tuyết lau mồ hôi cho Hứa Khuynh, nói: “Lần đầu tiên thấy em đóng phim mà có trạng thái như vậy, quả nhiên là nên hợp tác với đạo diễn tốt cùng kịch bản tốt.”

Hứa Khuynh cười nói: “Cốt truyện của bộ điện ảnh này quá xuất sắc.”

Hứa Khuynh: “Không lãng phí cuộc đời này.”

Mặc kệ bộ này cuối cùng có đem đến cho cô bất cứ thành tựu nào hay không, nó vẫn là một bộ điện ảnh tốt.

Tô Tuyết xem laptop, nói: “Thu xếp thời gian về Lê Thành một chuyến, chúng ta còn cần chụp hai cái đại ngôn.”

Hứa Khuynh: “Ừ.”

Tô Tuyết đóng laptop, chần chờ một lúc, nói: “Hình như đã lâu rồi em không gặp mặt Cố Tùy?”

Hứa Khuynh tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ sát mặt đất, dừng một chút, lại nói: “Có lẽ đã rất lâu rồi.”

Tô Tuyết liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

“Một tháng, bắt đầu từ mùa đông.”

Lần cuối cùng gặp mặt đó chính là lúc Ngô Thiến đến chỗ Hứa Khuynh thăm ban, lúc sau Hứa Khuynh bận tối mặt mũi, Cố Tùy cũng không có qua đây nữa.

Tô Tuyết: “Không lẽ hai người chia tay rồi sao?”

Hứa Khuynh liếc Tô Tuyết một cái, nói: “Cũng chưa có nói gì, làm sao mà chia tay?”

Tô Tuyết: “Cũng đúng.”

“Có điều nghe nói gần đây Lăng Thịnh có rất nhiều động thái, bọn họ thu mua cổ phiếu của Đồng Dịch, ông chủ bên Đồng Dịch còn nói muốn đạp đổ Lăng Thịnh.”

Tin tức này hôm qua vừa được công bố, dường như còn lên cả hot search, có người hình dung Cố Tùy chính là một con sói cắn người.

*

Cách mấy ngày, Hứa Khuynh xin đạo diễn Lâm nghỉ một tuần, sau đó cùng với Tô Tuyết về Lê Thành quay chụp đại ngôn.

Lê Thành so sánh với Hải Thành thì ấm áp hơn một chút. Vừa xuống máy bay Hứa Khuynh liền chạy đến công ty nhãn hiệu đại ngôn, quay chụp xong, mới vừa trở lại xe đã nghe Tô Tuyết nói: “Tiêu tổng tìm em, nói đêm nay công ty có tổ chức liên hoan, muốn em tham gia.”

Hứa Khuynh nhướng mày: “Liên hoan công ty?”

Tô Tuyết: “Đúng vậy, chị có cảm giác anh ta có lời muốn nói với em.”

Hứa Khuynh: “À, được.”

“Vậy bây giờ lên đường đi.” Tô Tuyết bảo tài xế lái xe, đến địa chỉ Tiêu Trọng đưa.

Hứa Khuynh mặc một chiếc váy dài màu đen, là của nhãn hiệu tài trợ, cô khoác thêm áo ngoài bước xuống xe, đi lên bậc thang.

Tiêu Trọng đặt một phòng bao.

Hứa Khuynh đẩy cửa đi vào, bên trong có mấy nữ diễn viên của công ty. Tiêu Trọng ngồi ở bên trong cùng, Hứa Khuynh nhìn thoáng qua, không thấy Lâm Mạn.

Trợ lý của Tiêu Trọng đi tới dẫn Hứa Khuynh đến chỗ ngồi, cũng chính là bên cạnh Tiêu Trọng.

Hứa Khuynh nhướng mày, dẫm lên giày cao gót đi qua, trợ lý kéo ghế dựa ra cho Hứa Khuynh.

Tiêu Trọng thưởng thức ly trong tay xong, lại liếc nhìn cô một cái.

Đập vào mắt là dáng người cao gầy của cô, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, diễm lệ lại phóng khoáng.

“Ngồi đi.”

Hứa Khuynh ngồi xuống, nói: “Tiêu tổng đêm nay thật có hứng thú.”

“Cũng được thôi, rót rượu cho cô ấy đi.” Tiêu Trọng ra hiệu cho trợ lý, trợ lý khom lưng rót cho Hứa Khuynh nửa ly rượu.

Hứa Khuynh ngửi mùi rượu, cười nói: “Tiêu tổng, ngày mai tôi còn phải chụp đại ngôn, không thể uống say được.”

Tiêu Trọng cười cười.

“Không có việc gì, tửu lượng của cô không phải khá tốt sao?!”

Hứa Khuynh híp mắt.

Tiêu Trọng đã nâng ly rượu lên muốn kính Hứa Khuynh.

Đầu ngón tay Hứa Khuynh nắm chặt ly rượu, sau đó cùng Tiêu Trọng chạm ly, lại nghe anh ta nói: “Uống cạn đi, tôi muốn nhìn xem thực lực của cô tới đâu.”

Hứa Khuynh kề môi lên rượu.

Giây tiếp theo, một ngụm uống cạn.

Uống xong, cô buông ly rượu nhưng trợ lý lại thuận thế rót thêm. Hứa Khuynh lẳng lặng lấy di động ra, muốn gửi tin nhắn cho Tô Tuyết, lại đột nhiên bị Tiêu Trọng phát hiện giật mất.

Hứa Khuynh tựa lưng vào ghế dựa, đối diện với Tiêu Trọng.

Tiêu Trọng cười, nói: “Tôi đã cho là cô có chút quan hệ với Cố Tùy, nhưng mà một tháng qua tôi đã hỏi thăm một ít tin tức, cũng không thấy anh ta có hành động gì, tỉ như công bố quan hệ của hai người trong vòng…”

Hứa Khuynh cười cười: “Tôi chưa từng nói qua mình có bất cứ quan hệ gì với Cố Tùy.”

“Không có? Vậy anh ta vì cái gì mà giúp cô bắt được vai diễn trong 《 Long sơn 》hả?” Tiêu Trọng cười hỏi lại, anh ta tiến đến gần Hứa Khuynh, muốn đưa tay sờ lên mấy sợi tóc của cô, nhưng tay chỉ dừng lại giữa không trung hai giây thì buông, nói đến cùng, chừng nào mà chưa làm rõ ràng mọi chuyện, anh ta vẫn có chút sợ.

Hứa Khuynh: “Đại khái là có duyên gặp qua thôi.”

Tiêu Trọng cười lạnh, nói: “Mau nói thật đi, rốt cuộc cô và Cố Tùy có quan hệ gì?”

Hứa Khuynh cười cười, lắc lắc đầu.

Tiêu Trọng gõ lên mặt bàn: “Uống.”

Dạ dày Hứa Khuynh lúc này không quá thoải mái.

Cô đẩy ra, nói: “Không uống.”

“Tôi nói cô uống thì cô phải uống.”

Hứa Khuynh híp mắt, cuối cùng cầm ly lên uống hơn một nửa.

*

Câu lạc bộ Tinh Không.

Giang Úc đưa một túi văn kiện cho Cố Tùy, tựa lưng vào ghế, cười nói: “Đây là tư liệu anh cần. Người Cố tổng đây sao lại giống trống khua chiêng đi tìm kiếm những người đàn ông có liên quan đến cô diễn viên Hứa Khuynh này, anh là muốn làm gì đây?”

“Cảm ơn.” Cố Tùy cắn điếu thuốc trên môi, nhận lấy túi văn kiện liền mở ra.

Bên trong là tư liệu từ nhỏ đến lớn của Hứa Khuynh, ba mẹ, gia đình cô, còn có những người giới tính nam mà cô quen biết.

Trần Tưởng tiến lại sát bên Cố Tùy, thấp giọng hỏi: “Là để tìm người trong lòng cô ấy sao?”

Cố Tùy không lên tiếng.

Tùy ý mà lật xem.

Trần Tưởng tấm tắc hai tiếng, kỳ thật đã sớm đoán được. Giang Úc ngồi xuống, tò mò hỏi: “Cố tổng, anh theo đuổi nữ diễn viên kia tới đâu rồi?”

Trần Tưởng cười nói: “Xem chừng là không có tiến triển gì.”

Giang Úc cười rộ lên: “Chu Dương bọn họ cũng rất tò mò đó nha.”

Cố Tùy liếc nhìn Giang Úc.

“Cảm ơn đã quan tâm.”

Giang Úc lại được dịp cười tiếp.

Lúc này, trợ lý Trần từ bên ngoài tiến vào, kề sát vào sườn mặt Cố Tùy không biết là đang nói cái gì. Đầu ngón tay Cố Tùy dừng lại, sau đó đóng tư liệu lại, cất vào túi đựng văn kiện.

Tiếp đó, anh đứng lên, cầm lấy áo khoác, cắn điếu thuốc mặc vào, nói: “Tôi đi về trước, Giang Úc, có dịp sẽ mời cậu ăn cơm.”

Trần Tưởng sửng sốt: “Sao vậy? Mới đến liền đi rồi?”

Cố Tùy không phản ứng, sải bước ra hướng cửa.

Trợ lý Trần cầm theo túi văn kiện, chào hỏi cùng Trần Tưởng và Giang Úc xong thì nhanh chóng đuổi theo.

Thang máy đi thẳng xuống tầng.

Xe Porsche màu đen dừng trước cửa, Cố Tùy lên xe, trợ lý Trần ngồi ghế lái, khởi động xe, một đường quay đầu xe đi ra ngoài, không đến một lúc thì dừng trước cửa một nhà hàng cao cấp.

Vừa mới đến đã nhìn thấy người phụ nữ nọ cầm túi xách, loạng choạng chạy ra ngoài.

Cố Tùy nghiêng đầu, nhìn cô.

Hứa Khuynh là thừa dịp Tiêu Trọng được người khác kính rượu mà vội vàng cầm theo túi xách và áo khoác chạy đi mất. Cô uống rất nhiều rượu nên đầu choáng váng không thôi, may mắn vẫn còn chút lý trí, đi xuống bậc thang, mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó là âm thanh trợ lý của Tiêu Trọng truyền đến.

“Hứa Khuynh, Tiêu tổng gọi cô quay lại.”

Ngay sau đó chính là tiếng bước chân liên hồi, Hứa Khuynh nghe xong, chân mày căng thẳng, bước chân càng nhanh hơn.

Đang muốn lấy di động gọi điện cho Tô Tuyết, kết quả bước hụt chân, Hứa Khuynh choáng váng đến lợi hại hơn, trời đất giống như quay cuồng, đột nhiên, một bàn tay duỗi đến ôm lấy eo cô.

Bịch.

Di động rơi trên mặt đất.

Hứa Khuynh ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt cứng rắn của Cố Tùy.

Sau lưng lại có tiếng ồn ào, xôn xao, Hứa Khuynh theo phản xạ mà quay đầu lại.

Chỉ thấy trợ lý của Tiêu Trọng dẫn theo mấy người phục vụ ra tới, hiển nhiên là muốn ngăn cản cô. Nhưng mà lúc này, xoát xoát xoát, một đám vệ sĩ mặc đồ đen đi tới, chắn trước mặt trợ lý của Tiêu Trọng và người đi cùng anh ta. Dù không ai nói bất cứ cái gì, cẳng chân của tên trợ lý lúc này cũng đã mềm nhũn ra.

Ánh mắt Cố Tùy lộ ra vẻ hung ác, liếc nhìn tên trợ lý một cái.

Sau đó, anh thu hồi tầm mắt, ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng ngực, lại nắm lấy cằm cô, xoay gương mặt cô đối diện với anh, bốn mắt nhìn nhau, một hồi trầm mặc.

Tròng mắt Hứa Khuynh mang theo ánh nước, men say quá rõ ràng.

Cố Tùy nhìn chằm chằm cô một lúc, khó khăn nói ra mấy chữ: “Thật nhẫn tâm.”

“Nhưng tôi không bỏ xuống được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.