Tiền Mạt vừa về đến nhà thì trông thấy con mình đang nổi trận lôi đình mà nạt nộ Mạnh Ân: “Tôi đã nói gì với cậu? Tôi bảo cậu phải nghe lời tôi cơ mà! Bây giờ vết thương của cậu còn chưa lành, ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi hoặc là đọc sách đi! Đừng có suốt ngày làm mấy việc lung tung trong phòng!”
“Tiểu Viễn, giọng điệu con thế này là sao?” Tiền Mạt vừa bước đến thì trông thấy Mạnh Ân đang cầm giẻ lau và con trai đang gắt gỏng.
“Mẹ không cần phải lo!” Hàn Trọng Viễn lạnh lùng nhìn Tiền Mạt một cái, lát sau mới hỏi, “Mẹ không sao chứ?”
Tính tình con trai biến đổi lớn, thật ra Tiền Mạt cũng chưa tiếp thu được nhiều lắm. Nhưng lúc này đối diện với ánh mắt mang theo quan tâm của Hàn Trọng Viễn, rốt cuộc lại yên tâm mỉm cười: “Mẹ không sao, chỉ cần làm phẫu thuật là được. Ở đây điều kiện chữa trị đã là hàng đầu cả nước, họ cũng từng thực hiện rất nhiều phẫu thuật tương tự như vậy, nên mẹ định sẽ làm phẫu thuật ở đây luôn.”
Tuy chuyện dây chuyền sản xuất cũ của Hoa Viễn quan trọng, nhưng vẫn không sánh được với sức khoẻ của mình. Tiền Mạt quyết định làm phẫu thuật trước, sau đó mới tính đến chuyện khác.
“Cũng được.” Hàn Trọng Viễn gật gù, sau đó đoạt lấy giẻ lau trong tay Mạnh Ân ném đi, nói với cậu, “Ở đây ngày nào cũng sẽ có người đến quét dọn, cậu không cần phải lo, nếu mà rảnh quá thì quay về học thêm mấy thứ khác đi!”
Thật ra bên cạnh phòng ngủ của Hàn Trọng Viễn có phòng sách, nhưng Hàn Trọng Viễn lại không để Mạnh Ân đi sang, đổi lại dẫn cậu về phòng mình, sau đó đưa cho cậu một tập tài liệu học tập tiếng Anh mà trước đây mình từng dùng: “Tiếng Anh nhất định phải nói nhiều mới giỏi được, cậu nói nhiều vào, lớn tiếng chút cũng được!”
“Vâng.” Mạnh Ân gật gật, lại cảm kích nhìn Hàn Trọng Viễn một cái.
Ánh mắt của Mạnh Ân khiến Hàn Trọng Viễn vô cùng hài lòng. Thấy Mạnh Ânh bắt đầu học, hắn cầm cặp ra ngoài ban công, kéo rèm lại để ngăn cách, rồi giở nhật kí của Mạnh Ân ra.
Tất nhiên hắn biết tự tiện đọc trộm nhật kí của người khác là không hay, nhưng hắn muốn biết những chuyện thuộc về, cùng những chuyện có liên quan đến Mạnh Ân.
Nhật kí của Mạnh Ân là một cuốn sổ tay, trang đầu còn có một dòng chữ rồng bay phượng múa“Chúc bạn học Mạnh Ân thi đỗ Trung học Hồng Tài”,hình như là phần thưởng mà giáo viên tặng cho cậu.
Mà trang đầu tiên của nhật kí, chính là viết về hắn.
Hàn Trọng Viễn đã không còn nhớ việc mình từng cho một học sinh năm nhất vay tiền, nhưng có thể đoán được tình hình khi đó.
Một trăm đồng với hắn chẳng có gì to tát, khi đó quá nửa là thấy Mạnh Ân đáng thương, tiện tay bèn cho vay, về phần quà vặt sau này… Thời buổi nàyđang thịnh hành tiểu thuyết ngôn tình của xứ sở kim chi, trong đó thường hay miêu tả các loại tình tiết tặng nhau quà vặt, rồi thì hoàng tử nhận được sô cô la. Nữ sinh trong lớp họ thậm chí cả lớp khác nữa, bèn bắt đầu để đủ các loại quà vặt trong ngăn bàn của hắn. Hắn không ăn mấy thứ kia, cũng sẽ chẳng vứt đi, bình thường đều đem cho người khác…
Tất cả những việc này với hắn đều chỉ là tiện tay mà thôi, Mạnh Ân rõ ràng lại nhớ rất kĩ.
Hàn Trọng Viễn trong lòng chẳng chút liêm sỉ đọc qua nhật kí của Mạnh Ân một lần, cực kì hài lòng với tần số xuất hiện của tên mình trong đó.
Mạnh Ân không có can đảm tìm hắn tỏ tình hoặc là tặng đồ giống như mấy học sinh trong trường, ngay cả đến gần lớp hắn nhìn hắn một cái cũng không dám. Nhưng chỉ cần trông thấy hắn lên sân khấu phát biểu, hoặc là thấy hắn đạt được giải thưởng gì, đều sẽ vô cùng phấn khởi, sau đó sẽ viết một đoạn dài ngoằng.
Hắn, về sau có thể đối tốt với cậu hơn chút…
Kẹp mấy tờ bị xé lúc trước vào cuốn nhật kí của Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn đi đến phòng sách của mình, sau đó tìm ra một chiếc hộp bằng gỗ điều nhuộm trong két bảo hiểm, cẩn cẩn thận thận cất cuốn nhật kí vào.
Cất xong nhật kí, hắn khẽ nhăn mày, sau đó lấy tất cả chỗ bưu tiếp và thư từ bên trong ra, ném thẳng vào sọt rác.
Chỗ bưu thiếp và thư từ kia, đều là của Lịch Tiếu Tiếu.
Nhà họ Lịch mấy đời thân thiết với nhà họ Hàn, mặc dù hắn sống ở thành phố S, nhưng những lúc năm mới hoặc nghỉ hè đều có thể gặp được cô gái ngọt ngào và đáng yêu kia.
Khác với những cô gái ở thành phố S mà hắn từng gặp, Lịch Tiếu Tiếu lớn lên trong gia tộc lớn có một loại khí chất đặc biệt, vô cùng hấp dẫn người khác, khiến hắn chẳng thể tránh được mà ôm chút nhớ nhung. Thỉnh thoảng cả hai còn gửi quà cho nhau nữa.
Có điều, người từng được hắn coi như báu vật, lúc này trong mắt hắn ngay cả phân cũng không bằng.
Làm xong tất cả, Hàn Trọng Viễn nhanh chóng về phòng mình, vừa lúc nghe được Mạnh Ân đang nói tiếng Anh.
Chàng trai đang độ dậy thì chất giọng hơi khàn, nhưng so với thanh âm bị khói đặc huỷ đi đời trước, lại có thể nói là vô cùng vô cùng dễ nghe…
“Bỏ sách xuống, chúng ta đi ăn cơm tối!”
“Vâng.” Mạnh Ân vội vàng đứng lên.
Lúc Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân xuống dưới nhà, cơm tối đã làm xong tương đối, mà Tiền Mạt thì đang nói chuyện với Tiền Tùng ở phòng khách.
Hàn Trọng Viễn nghe vài câu, liền biết là Tiền Tùng nghe nói chuyện Tiền Mạt đi viện nên mới tới.
So với Lịch Tiếu Tiếu và Hàn Hành Diểu thì chẳng qua, Tiền Tùng chỉ chôm đi ít tiền ở Hoa Viễn mà thôi, thậm chí gã chôm tiền xong lại kiếm tiền về, đối xử với mình cũng coi như khá tốt, ít nhất chưa từng hại mình… Hàn Trọng Viễn quyết định để người này lại cho mẹ mình xử lí, lúc này bèn lựa chọn không thèm đếm xỉa.
“Tiểu Viễn như vậy là sao?” Tiền Tùng khó hiểu nhìn chị mình, hôm nay cháu trai gã lại không thèm chào hỏi gã… Rõ ràng mới đây thôi còn thường hay nhao nhao là thích cậu đến chơi nhất cơ mà.
“Nói chung là đến thời kì phản nghịch rồi.” Tiền Mạt bất đắc dĩ kiếm cớ.
“Cháu nó đang yên lại phản nghịch? Chị, Tiểu Viễn không phải cũng… thích nam giới đấy chứ?” Tiền Tùng lo lắng hỏi.
Mình mà biết thì đã tốt… Tiền Mạt khẽ nhíu mày: “Cậu đừng lo, hôm nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện, cậu về trước đi.”
Tiền Tùng vẫn luôn sợ Tiền Mạt, lúc này cũng không dám để ý nữa: “Chị, vậy em đi trước, sáng mai em lại đến.”
“Cậu đi mau đi.” Tiền Mạt đáp, bây giờ cô có quá nhiều chuyện bận rộn, thật sự không rảnh để nghĩ đến người em này.
Tiền Tùng nhanh chóng rời đi, bấy giờ Tiền Mạt mới nhìn về phía con mình: “Cậu của con thì không nói, ngày mai bố con đến, con cũng không thể tỏ thái độ thế này được.”
“Dù sao con cũng không thể thân thiết gọi bố được.” Hàn Trọng Viễn nói. Sau khi hắn bị hoả thiêu, bố hắn cũng chưa qua đời, vậy mà nhiều năm như thế bố hắn chẳng hề tìm hắn, đổi lại lúc dẫn con trai của Lịch Tiếu Tiếu đi chơi công viên còn bị phóng viên chụp được ảnh…
“Con…”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao chưa chắc ông ấy đã có thể đến được đây.” Hàn Trọng Viễn buông tiếng cười mỉa mai, sau đó trực tiếp vào bếp.
Cơm tối được chuẩn bị thanh đạm như trước, hơn nữa đồ chay chiếm đa số, nhưng thế này với Mạnh Ân, đã có thể coi là rất phong phú rồi.
Cậu mang cảm kích ăn sạch thức ăn mà Hàn Trọng Viễn gắp vào bát mình, sau đó lại bị Hàn Trọng Viễn kéo lên tầng. Lần này Hàn Trọng Viễn không cho cậu học tiếp, mà lại trực tiếp kéo cậu lên giường để… xem TV.
Bỏ một chiếc CD vào trong đầu đĩa, rất nhanh, biểu tượng của hãng hoạt hình Disney bèn xuất hiện…
Hoạt hình toàn là tiếng Anh còn không có phụ đề, điều duy nhất may mắn, là xem phim một cách đơn thuần, cũng có thể đoán được nội dung tổng thể.
Mạnh Ân rất ít khi có cơ hội xem hoạt hình, mặc dù nghe không hiểu, nhưng cũng chẳng rời mắt. Hàn Trọng Viễn nhìn cậu một cái, cầm một quyển vở bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Hôm nay hắn đã làm rất nhiều việc, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.