Thời niên thiếu của Mạnh Ân trôi qua thật sự không tốt đẹp lắm, điều ấy Hàn Trọng Viễn đã biết từ lâu, dù sao thì trên người Mạnh Ân cũng có rất nhiều thói quen tạo thành do nghèo khó. Nhưng, hắn không ngờ hàng ngày Mạnh Ân lại sống như vậy.
Mạnh Ân ít hơn hắn một tuổi, sinh nhật vào cuối tháng mười hai, bây giờ cậu còn chưa tròn mười sáu.
Học sinh Trung học năm nhất chưa tròn mười sáu, nhà cũng không gần trường, lại chẳng thể trọ ở trường, phải đi đi về về suốt. Thậm chí sau khi về nhà còn phải nấu cơm, đồng thời nghĩ cách kiếm tiền…
Trước đây, Hàn Trọng Viễn từng nghe tới chuyện thành tích của Mạnh Ân không tốt, giờ ngẫm nghĩ, cậu như vậy thành tích còn có thể tốt được mới là lạ!
Ngoảnh lại, Hàn Trọng Viễn liền trông thấy bộ dáng say ngủ của Mạnh Ân, còn cả cuốn“Bá tước Monte Cristo”được cậu đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bên cạnh kia nữa.
Đời trước, có một lần trong lúc vô tình hắn từng nhắc đến, nói mình muốn làm Bá tước Monte Cristo chậm rãi trả thù. Kết quả Mạnh Ân hỏi hắn bá tước Monte Cristo là ai… Lúc ấy, hắn vì Mạnh Ân quá thiếu hiểu biết mà nói Mạnh Ân vài câu, sau đó bảo cậu đi mua sách về đọc. Kết quả Mạnh Ân thích cuốn sách này một cách khủng khiếp…
Khi đó hắn còn chê Mạnh Ân thiếu hiểu biết, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng mình.
Bố của Mạnh Ân, ngay từ đầu hắn đã rất ghét, bây giờ biết được những tư liệu kia, cũng chỉ có cảm giác “lão cặn bã này quả nhiên là hạng cặn bã”. Nhưng mẹ của Mạnh Ân thì khác.
Trước đây hắn cũng từng nghe Mạnh Ân kể sơ qua về mẹ của cậu, còn tưởng rằng đó là một người phụ nữ đối xử khá tốt với Mạnh Ân. Mặc dù hắn không thích đối phương, nhưng vẫn cho là mình đoạt đi Mạnh Ân, thì cũng nên đền bù cho bà ta đôi chút. Mà lúc này đây… Hắn không tìm người này tính sổ, người này nên cảm ơn trời đất rồi!
Mở điện thoại, chẳng bao lâu sau thì Hàn Trọng Viễn nhận được cuộc gọi lại của Tề An An – cô đã đến nhà họ Hàn.
Một ít hồ sơ của Mạnh Ân và cả nhật kí của Mạnh Ân, Tề An An đều giao tận tay Hàn Trọng Viễn, lại kể thêm ít chuyện của Mạnh Ân, sau đó rời đi trước ánh nhìn đầy lạnh lẽo của Hàn Trọng Viễn. Vừa ra ngoài, bèn không nhịn được thở phào, có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn vậy.
Sao Hàn Trọng Viễn lại thành ra thế này? Đừng bảo là bỗng nhiên phát hiện mình thích đàn ông, nên tính tình mới hoàn toàn biến đổi đấy nhé? Tề An An suy ngẫm, sau đó chẳng hề nghỉ ngơi chạy đến trường học – Hàn Trọng Viễn đã bảo cô là phải tìm cho Mạnh Ân ngôi trường khác tốt hơn chút.
Hàn Trọng Viễn siết chặt cuốn nhật kí trên tay, nhìn Tề An An rời đi, ánh mắt lẩn khuất tăm tối.
Bản thân hắn đã không định đi học, thật tình cũng chẳng muốn Mạnh Ân đến trường. Nhưng Mạnh Ân khác hắn, Mạnh Ân vẫn luôn mong muốn được học tập. Sau này khi bị hắn nhốt trong nhà không thể ra ngoài, bèn thường xuyên đọc đủ các tài liệu học tập trên mạng. Về sau, mặc dù cậu không nói, nhưng ngay cả sách gốc tiếng Anh cũng có thể đọc hiểu, còn tự học rất nhiều kiến thức y học, muốn tìm cách giúp bệnh nhân bại liệt phục hồi…
Mặc dù hắn rất muốn bẽ gãy đôi cánh của Mạnh Ân, giam Mạnh Ân lại bên mình, nhưng nhớ lại hình ảnh Mạnh Ân cõng hắn ra khỏi đám cháy, còn cả cảnh tượng bị Lịch Tiếu Tiếu đâm dao sau này, hắn lại nuối tiếc huỷ hoại cậu.
Tất nhiên, dù hắn sẽ để Mạnh Ân được tiếp tục đi học, thì cũng phải có điều kiện…
Thầm suy xét tương lai của Mạnh Ân một phen, Hàn Trọng Viễn xem đồng hồ, sau đó gọi cho Tiền Mạt một cuộc điện thoại.
Quả nhiên lúc này Tiền Mạt đã kiểm tra xong: “Trọng Viễn, ngực trái của mẹ có một khối u đường kính một centimet, còn chưa lan rộng ra chỗ khác, làm phẫu thuật có thể chữa khỏi.” Bấy giờ cô nói, vừa khiếp sợ lại vừa kinh hãi, đồng thời, cũng coi như hoàn toàn tin lời Hàn Trọng Viễn.
“Vậy hãy mau chóng làm phẫu thuật!” Hàn Trọng Viễn lập tức nói, lại siết chặt điện thoại lần nữa. Đời trước, Tiền Mạt cũng từng bảo rằng mình chỉ cần làm phẫu thuật là được, nhưng cuối cùng, mặc dù cô cắt bỏ cả vú, lại vẫn chẳng thể ngăn được ung thư di căn.
Lần này, Tiền Mạt phát hiện vấn đề của mình sớm hơn hai năm, chắc là sẽ không sao đúng không?
“Mẹ biết, mẹ đã hẹn lịch phẫu thuật rồi, với cả sẽ gọi điện cho bố con, bảo ông ấy về đây nữa.” Tiền Mạt đáp. Mặc dù cô đã tin lời của Hàn Trọng Viễn, nhưng vẫn chẳng thể hận được người chồng Hàn Thận của mình.
Tình cảm của cô và Hàn Thận vẫn rất khăng khít, cho dù mấy năm nay ở riêng, nhưng hàng ngày hai người đều sẽ liên lạc với nhau, bình thường đều nói mãi mà không hết chuyện… Không sai, Hàn Thận quan tâm đứa cháu kia của mình hơi nhiều, nhưng cũng chỉ là cảm thông đứa cháu kia thân thể yếu đuối, nhiều bệnh, lại không có cha mà thôi. Cô tin tưởng chồng mình nhất định sẽ càng quan tâm đến con trai của hai người hơn.
Mấy chuyện mà Hàn Trọng Viễn kể kia… Chồng cô hẳn là cũng chỉ bị che mắt.
Suy nghĩ của Tiền Mạt cũng là thường tình, Hàn Trọng Viễn nghe hết lời cô, lại trực tiếp tắt máy. Thật ra cũng không thể nói là bố đối xử với hắn không tốt, nhưng hắn vẫn rất hận cái người không tin tưởng con trai của chính mình mà lại đi tin cháu mình kia.
Tuổi của hắn sắp qua đuôi bốn gần tới đầu năm, hắn không cho là bây giờ, mình còn có thể bỏ đi những ý niệm đã ăn sâu vào tiềm thức, bèn dứt khoát không thay đổi.
Điện thoại bị ngắt. Tiền Mạt thở dài, nhìn sang thím Lưu bên cạnh: “Thím đi xem xem xét nghiệm của con đã có kết quả chưa.”
Thím Lưu nhanh chóng rời đi. Bấy giờ Tiền Mạt mới gọi điện cho chồng của mình: “Hàn Thận, ngực của em có một khối u.”
“Cái gì? Tiểu Mạt em không sao chứ? Em chờ đó, anh đến ngay.” Kèm theo câu nói vội vàng của Hàn Thận, bên trong điện thoại lại truyền đến âm thanh ghế tựa đổ xuống đất cùng tiếng người chạy bình bịch.
“Anh không cần gấp gáp thế đâu, bác sĩ nói không sao cả, làm phẫu thuật là được.” Tiền Mạt cảm nhận được lo lắng của Hàn Thận như thể muốn từ điện thoại xộc ra ngoài, an ủi bảo.
“Vậy mà nói là không sao? Em còn phải làm phẫu thuật nữa kìa!” Hàn Thận nói, “Đều tại mấy năm nay anh bận quá, không thể chăm sóc tốt cho em.”
“Anh còn nhớ đến em là được rồi.” Tiền Mạt đáp. Thấy Hàn Thận vô cùng tự trách, lại an ủi thêm vài câu. Sau đó bàn bạc với Hàn Thận cẩn thận để sáng hôm sau Hàn Thận ngồi chuyến bay đầu tiên đến, cùng cô làm kiểm tra cặn kẽ hơn, đồng thời chuẩn bị cho ca phẫu thuật – Hàn Thận thì lại muốn tới ngay lập tức, nhưng một vài chuyện ở Hàn Thị, dù sao cũng cần phải bàn giao ổn thoả trước đã.
Lúc sắp ngắt máy, đột nhiên Tiền Mạt nhớ đến điều gì: “Lần này anh đừng để chuyện khác cản trở nữa đấy.” Cô và Hàn Trọng Viễn đều chỉ về nhà họ Hàn vào dịp năm mới, mà bình thường… Có đôi lần Hàn Thận bảo cô là muốn tới tận hưởng ngày lễ tết gì đó với cô, cuối cùng lại chẳng bao giờ thành công. May mà hai người họ có nhiều cơ hội đi công tác, anh tới chỗ em bên này, em tới chỗ anh bên kia, đổi lại thỉnh thoảng cũng có thể gặp nhau.
“Sẽ không đâu!” Hàn Thận lập tức nói.
Tiền Mạt tắt máy. Thím Lưu đi lấy mấy tờ đơn xét nghiệm xong, lúc cùng nhau về nhà thì Mạnh Ân đã tỉnh.
Tỉnh dậy phát hiện nơi mình đang nằm vô cùng xa lạ, Mạnh Ân lập tức ngồi bật dậy, sau đó không kìm được thầm hối hận. Chẳng hiểu sao cậu lại cùng Hàn Trọng Viễn đến nhà của Hàn Trọng Viễn, còn ngủ trên giường của Hàn Trọng Viễn nữa…
Trước đấy cậu cũng đã liên luỵ đến Hàn Trọng Viễn rồi, thế mà bây giờ còn làm phiền Hàn Trọng Viễn nữa… Đồng tính luyến ái rất ghê tởm, bạn cùng lớp cậu đều rất ghét cậu, cậu thật sự không muốn Hàn Trọng Viễn cũng bị người khác ghét.
Nghĩ đến đây, Mạnh Ân vội vàng xuống giường, mà cậu vừa xuống giường thì trông thấy Hàn Trọng Viễn từ ngoài cửa bước vào: “Cậu dậy rồi à?”
“Vâng, Hàn Trọng Viễn, em… Em muốn về nhà.” Mạnh Ân nói.
Đôi ngươi Hàn Trọng Viễn hoá một mảnh lạnh lẽo: “Cậu muốn đi?”
Bình thường Lý Thục Vân rất hay nổi giận, khiến Mạnh Ân luyện được khả năng nhìn mặt mà bắt hình dong, cậu biết ngay là Hàn Trọng Viễn đang không vui: “Em làm phiền anh nhiều lắm rồi, lại còn liên luỵ anh…” Hơn nữa cậu còn phải về nhà nấu cơm tối, khi trước dán xong một nghìn túi giấy cũng muốn nhờ hàng xóm đi gửi hộ để lĩnh tiền…
“Tôi không chê cậu phiền.” Hàn Trọng Viễn nghe được lời giải thích của Mạnh Ân, thoải mái hơn hẳn, “Cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở đây là được, đừng hòng về nhà!”
“Em về nhà có chuyện…”
“Cậu mà về nhà thì quả thật là sẽ có chuyện, cậu bị đuổi rồi, về nhà nhất định sẽ bị mẹ đánh cho không xuống giường được!” Hàn Trọng Viễn nhếch cười có phần ác ý.
“Bị đuổi?” Mạnh Ân ngẩn người, rất nhanh bèn gật gật đầu, “Em biết rồi…” Trước đấy đã có bạn học bảo rằng, cậu sẽ bị đuổi khỏi trường. Mạnh Kiến Kim cũng nói là sẽ không cho cậu đến trường nữa, nên thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lí để đối diện với chuyện này từ lâu. Về phần mẹ cậu… Có lẽ mẹ cậu sẽ vì cậu chọc giận Mạnh Kiến Kim, còn làm chuyện mất mặt mà tức giận, nhưng sẽ chẳng tức giận vì cậu không thể đi học được nữa – từ lâu mẹ cậu đã muốn cậu đi làm mà không phải tốn tiền để học hành rồi.
Trước đây cậu dồn hết sức lực thi vào Hồng Tài, chính là vì học phí của Hồng Tài thấp, lại còn gần nhà, có thể không ở nội trú. Đổi thành Trung học khác, chưa chắc mẹ cậu đã cho cậu học.
Tất nhiên, về sau mẹ cậu cho cậu đi học, cũng chỉ vì để cậu vượt qua Mạnh Manh. Đáng tiếc thành tích của Mạnh Manh cực kì tốt, căn bản cậu không so nổi.
“Có điều cậu yên tâm, bây giờ mẹ cậu chưa biết chuyện này đâu. Bố cậu bảo với mẹ cậu là ông ta trả tiền để cậu trọ lại ở trường rồi… Cậu không về thì không sao, cậu mà về, chẳng phải việc này sẽ bị vạch trần à?”
“Trọ ở trường?” Mạnh Ân không biết vì sao bố mình lại làm như vậy.
“Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn ở lại đây đi! Bây giờ bố cậu nghe lời tôi lắm, cậu thử lén chạy về xem, tôi sẽ bảo ông ta đi tìm cậu và mẹ cậu tính sổ.” Hàn Trọng Viễn uy hiếp nói.
Chẳng cần Hàn Trọng Viễn nói, bố cậu vốn cũng đã muốn đi tìm họ tính sổ rồi – trước đấy cậu lại làm bố cậu mất mặt… Mạnh Ân thật sự không biết vì sao Hàn Trọng Viễn lại phải nói như thế.
“Có điều nếu cậu ngoan ngoãn, vẫn nghe lời tôi, tôi sẽ tìm ngôi trường khác cho cậu học.” Hàn Trọng Viễn lại nói.
Mạnh Ân kinh hãi nhìn Hàn Trọng Viễn. Lúc này đây, thậm chí nét mặt của Hàn Trọng Viễn còn có phần hung dữ, nhưng bông nhiên cậu lại chẳng thấy sợ chút nào.
Hàn Trọng Viễn quả nhiên là một người tốt! Chỉ là Hàn Trọng Viễn tốt như vậy, lại khiến cậu không biết phải báo đáp Hàn Trọng Viễn ra sao…
Hàn Trọng Viễn là người đầu tiên chìa tay giúp đỡ cậu, sau này nếu như Hàn Trọng Viễn cần, thì cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, cậu cũng sẵn lòng.
Tất nhiên, bây giờ cậu có thể làm chút việc trong khả năng của mình là tốt nhất…