Chuyển ngữ: Hắc
Lâm Tiểu Chúc sợ chết khiếp. Sao lại thế này??? Rõ ràng Tiêu Ngân Đông đã chết rồi cơ mà?
Đêm qua nàng đã kiểm tra mấy lượt, thi thể của Tiêu Ngân Đông đã lạnh cứng!
Tiểu Chúc cắn môi, nhẩm tính tất cả các khả năng có thể xảy ra, cuối cùng nàng nghĩ... chẳng lẽ là... xác chết sống dậy?!!!
Nàng run rẩy, lùi dần về phía sau vài bước lại không cẩn thận giẫm phải những mảnh sứ vỡ.
Dù chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ nhưng Tiêu Ngân Đông vẫn nghe thấy, hắn từ từ quay đầu lại, nhìn về phía nàng.
Tiểu Chúc nín thở, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bùng nổ. Nhưng vẻ mặt Tiêu
Ngân Đông lại vô cùng hoảng hốt, thốt lên: "Cô là ai?"
Lâm Tiểu Chúc: "..."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Chúc tròn mắt nhìn hắn, cũng không trả lời.
Động tác của Tiêu Ngân Đông rất nhanh nhẹn, ngoài dự đoán của nàng, hắn bật
dậy nhảy một bước dài, thoăn thoắt như một con báo. Tiểu Chúc ngẩn người nhìn con báo thoăn thoắt ấy... vì vết thương trên đầu mà ngã gục xuống.
Lâm Tiểu Chúc: "..."
"Quân đội canh phòng cẩn mật, tại sao một người con gái như cô lại có thể
xông vào đây?" Tiêu Ngân Đông nghiến răng nhìn nàng: "Còn mặc y phục màu đỏ, chẳng lẽ lại là yêu nữ???"
Lâm Tiểu Chúc: "..."
Giọng nói chính trực nghiêm túc thêm vài phần đe dọa này... Hoàn toàn không giống với Tiêu Ngân Đông.
Còn gọi nàng là yêu nữ....
Lâm Tiểu Chúc cố gắng kìm nén nỗi khiếp đảm xen lẫn bất ngờ trong lòng, chậm rãi nói: "Ngươi không nhận ra ta ư?"
Vừa mở miệng, nàng mới phát hiện ra giọng nói của mình đã khàn đặc. Cũng
phải thôi, nàng đã thức trắng gần một đêm, còn chưa uống nước nên cổ
họng đã khô đến mức không chịu nổi, nhưng nàng không có thời gian quan
tâm đến chuyện đó.
Việc nàng quan tâm trước mắt chính là Tiêu Ngân Đông đang ngồi trên giường kia.
Hắn nghe thấy nàng hỏi vậy, vẻ mặt kinh hoàng còn hơn cả nàng: "Sao ta lại biết cô được? Cô là ai? Nơi này rõ ràng là ta..."
Hắn đột ngột dừng lại, sau đó quan sát bốn phía...
Mất một lúc lâu sau, hắn mới ngập ngừng nói: "Nơi này... Rốt cuộc là thế nào?"
Lâm Tiểu Chúc nghĩ thầm, ngươi còn dám hỏi ta vì sao à, tối qua ngươi mới ngang ngược cướp ta về đây còn gì?
Ai ngờ Tiêu Ngân Đông lại hốt hoảng nói: "Yêu nữ, rốt cuộc cô đã làm gì ta?"
Tiểu Chúc lại thầm nghĩ, những lời này lẽ ra phải là ta hỏi ngươi mới đúng! Ngươi mới là yêu nữ,... à không, yêu nam!
Tiêu Ngân Đông ôm đầu, nghiến răng nói: "Hôm qua chúng ta mới đại thắng, ta
vốn bị trúng tên ở bụng, vì sao bây giờ lại thành đau đầu...."
Nàng không hiểu hắn đang nói gì, nhưng cũng nhận ra được một điều, Tiêu Ngân Đông bây giờ và Tiêu Ngân Đông hôm qua hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa khi thức dậy lại còn không nhớ nàng là ai, không nhớ hôm qua đã cưỡng ép
nàng như thế nào.
Lúc còn giúp việc ở y quán, Lâm Tiểu
Chúc từng nghe nói tới một loại bệnh, khi bị va chạm mạnh hoặc bị đả
kích nghiêm trọng bệnh nhân sẽ mất đi toàn bộ trí nhớ, chẳng lẽ Tiêu
Ngân Đông cũng bị như thế?
Không phải, rõ ràng đêm qua Tiêu Ngân Đông đã chết rồi, hơn nữa đã chết được một đêm!
Chẳng lẽ... đây chính là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết ư?
Nàng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ dò xét nhìn hắn.
"Ngươi... không phải là Tiêu Ngân Đông ư?" Nàng ngập ngừng hỏi.
Người nọ ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Tiêu Ngân Đông gì chứ? Ta vốn là..."
"Ta không cần biết ngươi là ai!" Tiểu Chúc đột ngột bước thêm vài bước, cắt ngang lời hắn, cắn răng nhìn chằm chằm người kia: "Cũng không quan tâm
ngươi có nhận ra ta hay không, ta nói cho ngươi biết, lát nữa sẽ có
người tới đây, ngươi chỉ cần làm một việc, chính là ra lệnh cho những
người đó thả ta đi. Nói cách khác, ta cũng sẽ không để lộ chuyện ngươi
mượn xác hoàn hồn, nếu người nhà họ Tiêu biết được Tiêu nhị thiếu gia
của bọn họ đã bị một hồn phách khác chiếm mất thân thể thì ngươi cũng
không được yên thân đâu! Cùng lắm thì cả hai cùng chết mà thôi!"
Lần này đến lượt Tiêu Ngân Đông sững sờ: "..."
Tiểu Chúc thấy đối phương dùng vẻ mặt như nhìn thấy quỷ nhìn mình, trong
lòng thêm lo lắng, không còn đủ sức ra vẻ mạnh mẽ nữa nhưng vẫn cố nói:
"Hiểu ta nói gì không?"
Nhưng "Tiêu Ngân Đông" kia chỉ giật mình nhìn xuống tay hắn.
Lâm Tiểu Chúc: "..."
Đại ca à, ngươi có thể nghiêm túc nghe ta nói hay không thế?
Lại nghe thấy Tiêu Ngân Đống ngập ngừng nói: "Tay của ta... không phải như thế này..."
Tiểu Chúc không hiểu gì, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy tay hắn trắng nõn
thon dài, vừa nhìn đã biết là tay của công tử nhà có tiền luôn được
hưởng cuộc sống sung sướng.
Nàng gặng hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Tiêu Ngân Đông: "Năm mười tuổi ta gia nhập quân doanh, suốt mười ba năm qua
ta chưa từng rời cây trường thương duy nhất trong tay, nhiều năm như
vậy, trên tay ta có rất nhiều vết chai, nhưng đôi bàn tay này..."
Lâm Tiểu Chúc: "..."
Quân doanh?
Cầm trường thương?
Chuyện này... Hồn người mượn xác Tiêu Ngân Đông, chẳng lẽ lại là một binh lính?
Nhưng giờ phút này Tiểu Chúc không có tâm trạng quan tâm tới những điều đó,
chỉ nói: "Ngươi vẫn chưa phát hiện ra ư? Ngươi đã đổi sang một thân thể
khác rồi. Tuy ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi là Tiêu Ngân Đông, là con trai thứ hai của
Tiêu thượng thư, Tiêu thượng thư Tiêu Minh Duệ, ngươi có biết ông ấy
không?"
Người nọ tròn mắt nhìn nàng: "Tiêu thượng thư.. Đương nhiên ta... cô nói ta biến thành con trai của Tiêu thượng thư ư?
Sao lại như thế?"
"Ta đã bảo là ta không biết!" Lúc này Tiểu Chúc chỉ muốn hét lên và cào mặt gã chết bầm trước mặt!
"Tiêu Ngân Đông" nghiêm túc tự hỏi một lát, nhìn có vẻ đã bình tĩnh hơn, sau
đó ánh mắt hắn lướt quanh căn phòng, nhìn nến đỏ, nhìn chén rượu chưa
vỡ, nhìn chăn đệm đỏ thẫm, nhìn vệt máu trên giường, cuối cùng lại nhìn
về phía Tiểu Chúc, sau đó...
Sau đó, đỏ mặt...
Lâm Tiểu Chúc: "..."
Hắn đỏ mặt cái khỉ gì chứ....
Khóe miệng Tiểu Chúc giật giật, nói: "Không phải như ngươi nghĩ đâu..."
"Cô là vợ của ta... à không, Tiêu Ngân Đông à?" Mặt người kia vẫn đỏ ửng:
"Vừa rồi nhất thời nông nổi nói cô là yêu nữ, đã thất lễ rồi."
"Không, ta không phải là vợ của Tiêu Ngân Đông!" Nàng khóc không ra nước mắt:
"Hắn ngang nhiên bắt ta về đây! Gã khốn đó nhìn thấy ta thuận mắt, nhưng ta không chấp nhận hắn nên hắn đã sai người trói ta lại ép ta phải gả
cho hắn! Ta là người không có quyền, không có thế, không người thân
thích, suýt nữa đã...."
Tiểu Chúc phát hiện mình xúc
động đến mức muốn kể hết mọi chuyện cho người này, không phải như kiểu
muốn kể lể với bằng hữu, mà giống như những cô gái đã chịu bao nhiêu oan khuất thường nhìn thấy trên sân khấu kịch, từ từ quỳ xuống rồi kêu thảm thiết mà rằng: "Thanh thiên Đại lão gia, xin người hãy nghe dân phụ
nói..."... kể hết tất cả mọi chuyện.
"Cưỡng ép gái nhà
lành?" Người nọ giật mình, hiển nhiên là chuyện này vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hắn: "Sao lại có thể như thế? Tiêu Ngân Đông đúng là..."
Rồi đột nhiên nhận ra giờ mình đã biến thành Tiêu Ngân Đông, người nọ căm giận nện nắm đấm xuống giường: "Khốn kiếp!"
Tiêu Chúc đang định nói tiếp thì lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, rồi sau đó có một giọng đàn ông vang lên: "Nhị thiếu gia, cậu
tỉnh rồi ạ?"
Tuy là giọng nam nhưng lại hoàn toàn khác
với giọng hai gã canh cửa hôm qua, giọng nói già nua... có lẽ thuộc về
một nhân vật thường được gọi là quản gia.
Tiểu Chúc căng thẳng nhìn về phía "Tiêu Ngân Đông" đã thấy hắn vô cùng bình tĩnh, điềm đạm nói: "Vừa tỉnh."
"Vậy... chuyện động phòng của cậu và Lâm cô nương.... phu nhân và lão gia đã
biết rồi ạ, dặn cậu sau khi rửa mặt chải đầu ra đại sảnh nói chuyện, dẫn theo cả Lâm cô nương nữa ạ!"
"Được, ta biết rồi."
"Tiêu Ngân Đông" rất bình tĩnh đuổi người kia đi, sau đó lại trầm ngâm suy
nghĩ. Lâm Tiểu Chúc trong lúc hoảng hốt, chỉ nhìn hắn chằm chằm, hi vọng hắn có thể nghĩ ra cách nào đó.
Nhưng hắn vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh kia, nhìn về phía nàng, chậm rãi nói: "Bây giờ phải làm gì?"
Lâm Tiểu Chúc: "..."
Hóa ra ngươi cũng không biết nên làm thế nào à?
Thế thì giả vờ lạnh lùng làm gì chứ?
Nàng nói: "Ta vốn nghĩ, là thế này... ta sẽ trốn khỏi đây trước, chuyện còn lại ngươi tự xử lý. Ngươi thấy ý kiến này thế nào?"
"Tiêu Ngân Đông": "..."
Nhưng bất ngờ là hắn cũng không phản đối, chỉ nói: "Nếu cô đã bị cưỡng ép về
đây, đúng là không hề liên quan gì, cô cứ đi trước đi. Có lẽ... ta có
thể xử lý."
Không hổ danh là người nhà binh, rất có trách nhiệm.
Nhưng nàng lại không đành lòng, buột miệng nói: "Vậy... tên thật của ngươi là gì?"
Có lẽ người nọ không ngờ Lâm Tiểu Chúc lại đột nhiên hỏi vậy, ngẩn người nói: "Tại hạ là Thư Đông Thế."
"Thư Đông Thế?"
Lâm Tiểu Chúc hết sức kinh ngạc.
Nàng đã từng nghe thấy cái tên này.
Là người năm mười tuổi được Phiêu Kỵ tướng quân ở phía Bắc trường thành
nhặt về, cuộc sống trước kia của hắn giống như người rừng, mà sau khi
vào quân doanh lại thể hiện bản thân có năng lực vượt xa người thường.
Mười ba năm qua, chưa từng chiến bại, đóng quân ở biên cương, chưa một
lần về kinh thành. Mà những phần thưởng hay thánh chỉ đến từ kinh thành
đều do người bên Lễ bộ cưỡi ngựa vượt qua đoạn đường xóc nảy đưa tới. Vị tướng quân trẻ chưa từng về kinh, chưa một lần diện thánh cứ như thế
thăng chức nhưng lại không hề yêu cầu được về kinh, cũng không yêu cầu
ban thưởng. Mà trận chiến năm hắn hai mươi tuổi khi ấy, nguyên Trấn Viễn tướng quân tử trận, chỉ còn lại Thư Đông Thế tự mình chống đỡ, vẫn
giành được chiến thắng, phá tan hang ổ quân địch. Chiến thắng đó đã giúp hắn nhận được phong hiệu Trấn Viễn tướng quân.
Tướng quân hai mươi tuổi... chưa một lần tới kinh thành.
Đây là một truyền kỳ vô cùng rực rỡ, nhưng lại chưa từng được ai coi trọng.
Dù sao trời cao hoàng đế ở xa, dù cấp quan của hắn có cao tới đâu, có năng lực đi chăng nữa, nếu cả đời hắn ở nơi biên ải thì trong kinh thành có
ai hiểu hắn? Dân chúng chẳng qua chỉ nghe được những tin tốt lành truyền tới, hào hứng một thời gian rồi vụt tắt, chỉ cảm tạ hắn một câu mà
thôi.
Ba năm sau đó, quả nhiên hắn vẫn không được về kinh.
Tiểu Chúc hiểu rõ chuyện Thư Đông Thế như vậy đều là vì một người khác.
Người ấy điềm đạm ôn hòa lại thông minh, cũng quan tâm nhiều chuyện trong
thiên hạ. Dường như người ấy rất ngưỡng mộ Thư Đông Thế, những khi rảnh
rỗi đều kể cho nàng nghe những chiến tích của Thư Đông Thế...
Khiến nàng cũng có phần sùng bái vị tướng quân trẻ tuối ấy...
Mà bây giờ, vị tướng quân ấy lại đột ngột xuất hiện trước mặt mình... còn
biến thành một kẻ ăn chơi trác táng hoàn toàn tương phản với hắn?
Tiểu Chúc lắp bắp: "Huynh... huynh là Thư Đông Thế thật ư? Là Trấn Viễn tướng quân ư?"
Người nọ dường như cũng cảm thấy áp lực, sau đó xấu hổ nói: "Danh hiệu chỉ là mây bay, cả đời Thư mỗ chỉ có một tâm nguyện là bảo vệ nước nhà,
nhưng..."
Hắn nhìn thoáng qua bàn tay trắng nõn kia, thở dài.
Tiểu Chúc thấy hắn như vậy, cảm thấy không đành lòng, nàng nhớ rõ người ấy
từng nói với nàng, trên đời này có hai chuyện bi thảm nhất, chính là mỹ
nhân ở tuổi xế chiều và tướng quân đầu bạc. Tuy rằng Thư Đông Thế trước
mắt vẫn chưa bạc đầu, nhưng tình huống hiện tại so với đầu bạc còn thê
thảm hơn...
Một người cả đời chỉ một lòng bảo vệ nước nhà nay lại biến thành một ác bá chuyên ức hiếp dân lành...
Tiểu Chúc cắn răng nói: "Ta, ta đồng ý giúp...."
Thư Đông Thế ngạc nhiên, rồi vội lắc đầu: "Hiện giờ ta đã biến thành Tiêu
Ngân Đông, còn chưa hiểu vì sao, nhưng cô nương là người vô tội bị liên
lụy, không thể tiếp tục làm liên lụy tới cô. Cô cứ tạm rời đi, chuyện ở
đây ta sẽ tự giải quyết."
"Huynh định giải quyết thế nào?"
Thư Đông Thế nói: "Đương nhiên là nói sự thật cho Tiêu thượng thư biết."
Tiểu Chúc lắc đầu: "Làm như vậy... Ta chỉ e Tiêu Thượng thư chẳng những không tin mà còn cho rằng huynh là ma quỷ gì đó."
Thư Đông Thế; "..."
Tiểu Chúc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Ta biết huynh không muốn liên lụy tới
ta, nhưng ta vừa nghĩ ra một kế hay. Ta... ta tới kinh thành, vốn để tìm một người. Nhưng khả năng của ta kém cỏi, dù thử rất nhiều cách vẫn
không thể nào tìm ra hắn. Tạm thời ta sẽ ở bên cạnh huynh, giúp huynh xử lý những chuyện trước mắt, mà huynh... Cũng phải tận dụng khả năng của
nhà họ Tiêu, giúp ta tìm được người kia... Huynh cảm thấy thế nào? Như
vậy cũng không phải là huynh liên lụy ta, mà là cả hai chúng ta lợi dụng lẫn nhau... à không, là giúp đỡ lẫn nhau chứ."
Thư Đông Thế suy ngẫm một lát, rồi hơi ôm quyền, nghiêm túc nói: "Vậy đành làm phiền cô nương."
"Không có gì!" Lâm Tiểu Chúc vui ra mặt, những lo lắng suốt cả một đêm nay đều đã biến thành hư ảo, nàng bắt chước hắn cũng cúi mình ôm quyền.
Tuổi mười sáu chính là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, huống hồ bản thân Tiểu Chúc vốn đã xinh xắn đáng yêu, nếu không đã không lọt vào mắt diều hâu của Tiêu Ngân Đông. Mà khi nàng thành tâm thành ý cười như thế, đôi mắt càng thêm sáng lấp lánh.
Khổ thân vị tướng quân một đời chưa từng nhìn thấy cô gái nào, trông thấy thế nhanh chóng đỏ mặt.
Lâm Tiểu Chúc: "..."