Chuyển ngữ: Hắc
Tiểu
Chúc vạch ra những việc phải làm, đầu tiên phải che vết thương trên trán Tiêu Ngân Đông, chuyện này cũng đơn giản thôi, chỉ cần thả một ít tóc
xuống che đi là được.
Tiếp theo là về Tiêu Ngân Đồng.
Đương nhiên Thư Đông Thế không có ấn tượng gì về Tiêu Ngân Đông mà Tiểu Chúc
lại hiểu hắn rất rõ, loại người này thuộc kiểu người cặn bã, ác bá,
người người chán ghét. Nhưng làm thế nào để có thể qua mặt được người
nhà họ Tiêu, ... đây là một vấn đề nan giải.
Tiểu Chúc cau mày ủ rũ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vỗ tay nói: "Có rồi!"
Ánh mắt phức tạp của Thư Đông Thế liếc thoáng qua bụng của nàng, sau đó hắn xấu hổ di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Tiểu Chúc: "... E hèm, ta nhắc lại một lần nữa, huynh đừng suy nghĩ lung
tung! Hôm qua ta và Tiêu Ngân Đông chưa làm chuyện gì hết, ta chỉ đánh
hắn bất tỉnh... à không, đánh chết hắn thôi!"
Thư Đông Thế: "..."
Tiểu Chúc đột nhiên có cảm giác hối hận, sao lại nói chuyện này ra, Thư Đông Thế vốn ghét người làm chuyện ác, chẳng may hắn lại nói mình là "yêu
nữ" thì làm thế nào bây giờ?
Nhưng Thư Đông Thế lại nói bằng giọng khâm phục: "Cô nương trông có vẻ gầy yếu, không ngờ lại giỏi như thế, quả là nữ trung hào kiệt."
Nữ trung hào kiệt...
Lâm Tiểu Chúc: "..."
Nàng xấu hổ khoát tay: "Cảm ơn huynh đã khích lệ... Mà huynh đừng có luôn
miệng gọi ta là cô nương như thế, lát nữa đi gặp Tiêu thượng thư mà nói
như thế không phải rất quái dị ư? Ta tên là Lâm Tiểu Chúc, huynh cứ gọi
là Tiểu Chúc, Tiểu trong từ Tiểu - Đại (ý chỉ lớn nhỏ), Chúc trong từ
Chúc Quang (ánh nến)"
"Tên cũng rất đặc biệt."
"Nó có nguyên nhân của nó..." Hiển nhiên vào giờ phút này Tiểu Chúc không
có thời gian diễn giải ý nghĩa cái tên của mình, nên chuyển sang chủ đề
cần thiết: "Đúng rồi, vừa rồi ta vừa nghĩ ra một cách, là thế này,
huynh... Huynh có thể ra vẻ như một kẻ ăn chơi trác táng không?"
"Ra vẻ?" Thư Đông Thế nghi hoặc lặp lại lời nàng.
"Đúng thế, bắt chước dáng vẻ của mấy kẻ hay ăn chơi trác táng ấy... Huynh thử xem nào?"
Hắn đần mặt nhìn nàng.
Tiểu Chúc: "..."
Nàng hít sâu một hơi, duỗi tay nâng cầm Thư Đông Thế: "Cô nương, cười lên cho gia nhìn xem nào."
Cảnh tượng giống hệt trước kia, Tiêu Ngân Đông từng có hành động như thế với nàng, nhưng đến bây giờ lại là nàng làm chuyện này với hắn.
Thư Đông Thể đỏ mặt, ấp úng nhìn nàng: "Lâm cô nương, cô..."
Không ổn rồi, đừng nói là bắt chước, mới bị trêu chọc một chút mà hắn đã đỏ
mặt như thế, làm gì có chuyện hắn có gan đi trêu chọc người khác! Nàng
vốn định làm mẫu cho hắn xem, nhưng thấy mặt hắn đỏ như thế cũng tự cảm
thấy ngại ngùng, đành phải rút tay về, lầm bầm: "Thôi, bỏ đi, chuyện này huynh không làm được..."
Không khí trong phòng đang
xấu hổ, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Tiểu
Chúc hốt hoảng, còn chưa kịp phản ứng thì người bên ngoài đã đạp tung
cánh cửa.
Tiểu Chúc trợn mắt: "..."
Thư Đông Thế: "..."
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc y phục sang trọng, vô
cùng uy nghiêm, mà nay sắc mặt giận dữ như vậy, những nếp nhăn trên mặt
cau lại như có thể kẹp chết con muỗi. "Thằng ranh xấu xa kia, mau lăn ra đây cho ta!" Ông trực tiếp chỉ thẳng về phía Thư Đông Thế... Tiêu Ngân
Đông mắng.
Thư Đông Thế: "..."
Tiểu Chúc giật mình, nhìn điệu bộ này thì người đến chỉ có thể là cha của Tiêu Ngân Đông, chính là Tiêu thượng thư.
Mà người phụ nữ trung niên đi theo phía sau ông càng chứng thực suy đoán
của Tiểu Chúc, đó là một người phụ nữ đã có tuổi, nhưng vẫn rất trẻ
trung xinh đẹp, bà đi theo phía sau, có phần sốt ruột nói: "Lão gia! Ông đừng hét to như thế! Chẳng qua Ngân Đông tình đậu sơ khai (mới biết yêu) nên muốn lấy vợ thôi, cần gì phải mắng nó chứ?"
Tiểu Chúc: "..."
Đúng là con hư tại mẹ.
Chỉ cần không phải người mù, không phải kẻ ngốc đều có thể hiểu chuyện
"thành thân" hôm qua của Tiêu Ngân Đông thế nào, vậy mà vị Tiêu phu nhân này lại có dám nói ra bốn chữ "tình đậu sơ khai", làm ơn đi, gã khốn
Tiêu Ngân Đông mà mới biết yêu cái nỗi gì....
Có lẽ hai vị mới tới không ngờ trong phòng còn có cả Lâm Tiểu Chúc nên cả hai đều sững người lại.
Hú hồn, bây giờ Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông vẫn mặc đầy đủ y phục, chỉ hơi xộc xệch một chút nhưng cả hai cùng đứng, lại còn duy trì khoảng cách
nhất định, không hề có cảnh tượng không nên xem... Nhưng khung cảnh căn
phòng lại bừa bãi, chăn mền lẫn lộn lại còn có vệt máu khả nghi...
Tiêu Minh Duệ giận đến run người: "Thằng súc sinh này! Quả nhiên ngươi dám
cưỡng ép gái nhà lành, giờ vẫn còn ở trong nhà, ở trong nhà...."
Thư Đông Thế: "..."
Thư đại tướng quân mười tuổi đã bắt đầu đánh giặc, cả đời chỉ biết đánh
giết, trải qua biết bao lần sinh tử, nhưng chưa từng bao giờ bị người
nào mắng là... thằng súc sinh.
Tiểu Chúc cảm thấy rất
đau đầu, thầm nghĩ không thể để mọi chuyện loạn xị ngậu như thế, nghiến
răng nói: "Ngài hiểu lầm rồi, là dân nữ cam tâm tình nguyện."
"..."
Không khí ồn ào khi nãy đột nhiên xẹp xuống, yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sau đó Tiêu phu nhân lạnh lùng cười: "Lão gia, ông thấy chưa, tôi biết ngay là Ngân Đông nhà ta bị kẻ khác dụ dỗ mà. Hừ! Ngân Đông nhà chúng ta từ
nhỏ đều ngoan ngoãn, chỉ thỉnh thoảng phạm ít sai lầm, chẳng qua bởi vì
thằng bé quá lương thiện, dễ mềm lòng nên mới bị người ta lừa mà thôi."
Nói xong, còn trừng mắt lườm Tiểu Chúc.
Tiểu Chúc: "..." Vị Tiêu phu nhân này quả là cực phẩm.
Nhưng trước tình hình hiện tại, Tiểu Chúc chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Không ngờ Thư Đông Thế còn thật thà nói: "Không đâu, chuyện thật sự là như
thế, ta thấy Lâm cô nương vừa mắt, nên cố chấp muốn chiếm lấy nàng nhưng nàng không chịu, ta đành phái người trói cô ấy lại...."
Tiêu phu nhân và Tiêu lão gia: "..."
Lâm Tiểu Chúc sắp điên lên mất, nàng vội vàng lại gần bịt miệng Thư Đông
Thế lại: "Ngân Đông! Chàng lại nói linh tinh gì thế! Rõ ràng chuyện
này... cả hai chúng ta đều vui vẻ chấp nhận cơ mà!"
Rồi nàng nhanh chóng thì thầm: "Huynh có bị làm sao không đấy? Tự nhiên nói sự thật ra làm gì?"
Thư Đông Thế đỏ mặt đáp lại: "Ta... ta chưa nói dối bao giờ, nên không biết phải nói thế nào nữa."
Tiểu Chúc cuống quít lại càng thêm căng thẳng, nhưng hiện tại chỉ có nhẹ
giọng nói: "Huynh đừng có nói lung tung nữa, cứ dựa vào lời ta mà nói,
hiểu chưa?"
Thư Đông Thế miễn cưỡng gật đầu.
Tiểu Chúc dứt khoát vươn tay lên, vén mái tóc của hắn làm lộ ra vết thương
lớn trên trán, Tiêu phu nhân thấy thế hoảng hốt kêu lên: "Ngân Đông,
trán của con, trán của con làm sao thế này?"
Tiểu Chúc
nghiêm túc nói: "Chuyện kể thì rất dài, trước kia dân nữ và Tiêu nhị
thiếu gia tâm đầu ý hợp, nhưng dân nữ tự biết mình thân phận thấp kém,
không xứng với nhà họ Tiêu."
Tiêu phu nhân nghiến răng nói: "Biết thế là tốt."
Tiểu Chúc: "... Tiêu phu nhân nói rất đúng." Nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Bà già đáng ghét."
Rồi nàng lại từ từ nói tiếp: "Nên dân nữ đã từ chối Tiêu nhị thiếu gia, không ngờ chàng lại... thật lòng yêu thương dân nữ..."
Nói tới đây, Tiểu Chúc cố gắng kìm chế cơn buồn nôn đang dâng trào trong
cổ, gắng gượng nói tiếp: "Thế nhưng chàng lại cố chấp sai người trói dân nữ lại, muốn thành thân với dân nữ nhưng biết dân nữ sợ các vị không
đồng ý, nên không dám để xuất hiện trước mặt hai vị, thậm chí còn cố ý
tránh chuyện bái đường. Nhưng đêm qua là một đêm đặc biệt, chàng rất vui vẻ nên uống quá nhiều rượu, chẳng may đụng phải đầu giường... sau đó,
dường như... không còn nhớ rõ những chuyện trước kia nữa!"
Mặc dù bản thân nghe những lời này cũng không hề thấy đáng tin, nhưng dùng
lý do ấy còn hơn là nói cho bọn họ biết sự thật là "con các vị vừa bị
tôi giết, sau đó lại bị hồn của người khác chiếm mất thân xác"....
Nghe Tiểu Chúc nói xong, Tiêu phu nhân hét lên một tiếng chói tai, sau đó
lao về phía Tiêu Ngân Đông, run giọng nói: "Ngân Đông, con, con có nhận
ra mẹ không?"
Thư Đông Thế: "..."
Lúc
này Tiêu phu nhân đang quay lưng về phía Lâm Tiểu Chúc mà nàng cũng đang quay lưng về phía vị Tiêu thượng thư đang sững sờ đứng ngoài cửa, nàng
mấp máy môi nói không phát ra tiếng với Thư Đông Thế: "Hãy là chính
mình."
Thư Đông Thế nặng nề trả lời: "Vị phu nhân này, xin hãy tự trọng." Nói xong đẩy Tiêu phu nhân ra.
Tiêu phu nhân: "..." Bà sắp ngất đến nơi rồi.
Trong lòng Tiểu Chúc âm thầm hét vang: "Tuyệt vời! Làm tốt lắm!"
Mà bên này Tiêu Minh Duệ đã bình tĩnh lại, đi tới phía trước trầm giọng nói: "Ngân Đông, con đã... mất trí nhớ thật ư?"
Tiểu Chúc nhìn ánh mắt thâm trầm của ông ta, cảm thấy không ổn, dù sao Tiêu
Minh Duệ cũng ngụp lặn trong chốn quan trường nhiều năm... làm sao có
thể dễ dàng tin nàng và Thư Đông Thế cơ chứ?
Nhưng Thư Đông Thế lại thản nhiên đáp trả: "Không phải."
Lâm Tiểu Chúc: "...."
Hừ, Tiêu Minh Duệ có đáng sợ hay không không quan trọng, quan trọng là có
một đồng đội ngốc như heo thế kia còn nguy hiểm hơn nhiều. Tiểu Chúc còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy hắn bình thản nói tiếp: "Ta không cho
rằng ta bị mất trí nhớ. Ta chỉ không biết các người là ai thôi."
Tiêu Minh Duệ: "..."
Trong lòng Lâm Tiểu Chúc lại lén lút vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Quả nhiên Thư Đông Thế sẽ không nói dối người khác, nhưng những lời hắn vừa nói ra còn thâm sâu hơn cả những lời nói dối. Thực tế thì hắn không hề
nói dối, bởi vì đương nhiên hắn không quen biết Tiêu Minh Duệ và Tiêu
phu nhân. Nhưng dưới con mắt của hai người bọn họ, thế này không phải là hắn đã mất trí nhớ thật rồi hay sao?
Thư Đông Thế
không nói dối nên không cảm thấy thẹn với lòng mình, thản nhiên nhìn
thẳng Tiêu Minh Duệ, ánh mắt sáng ngời. Còn Tiêu Minh Duệ lại chưa bao
giờ trông thấy con mình từng có ánh mắt thế kia nên vừa ngạc nhiên vừa
nghi hoặc hỏi: "Vậy con nhận ra ai?"
Không nghi ngờ gì nữa, đương nhiên hắn sẽ chỉ Tiểu Chúc đang ngoan ngoãn đứng một bên.
Tiêu Minh Duệ nhìn về phía nàng, nàng nhanh chóng nở một nụ cười hiền lành
lấy lòng. Ông ta nhìn xoáy vào nàng, trong ánh mắt chất chứa bao nhiêu
sự khinh bỉ, bất mãn. Còn nàng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng lễ độ, bên trong âm thầm tổng sỉ vả ông ta.
Tuy Tiêu Minh Duệ không thể hiện rõ như Tiêu phu nhân nhưng rõ ràng trong lòng ông ta cũng cảm thấy Tiểu Chúc rất chướng mắt. Ngay từ khi Tiểu Chúc nói bốn
chữ "tâm đầu ý hợp" thì bọn họ đã coi nàng là kẻ ham hư vinh, một kẻ
nghèo hèn vọng tưởng một bước lên cao.
Nhưng nàng cũng
chẳng bận tâm, dù sao ngay từ khi bước chân ra khỏi thôn làng lên kinh
thành, suốt chặng đường đi nàng đã gánh chịu bao nhiêu ánh mắt khinh
thường rồi, bọn họ thì đáng kể gì.
Tiêu phu nhân yết ớt dựa vào thành giường: "Lão gia, làm sao bây giờ...."
Tiêu Minh Duệ bình tĩnh nói: "Lát nữa tôi sẽ sai người vào cung mời Từ thái y tới kiểm tra cho Ngân Đông, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng
hơn."
Ông ta quét mắt nhìn một lượt quanh phòng, càng
thêm tức giận: "Thằng ranh xấu xa này, đừng tưởng ngươi đã mất trí nhớ
rồi mà ta không mắng ngươi. Đồ súc sinh, Thư tướng quân vừa mới vì nước
quên mình, hoàng thượng từ bi, sáng sớm nay đã hạ chỉ cả nước để tang ba ngày, cấm lễ nhạc kết hôn ca múa, thế mà ngươi lại dám ngang nhiên
thành thân à????"
Vừa nói, Tiêu Minh Duệ vừa ra lệnh
cho đám người hầu đứng bên cạnh cửa đang giả vờ như bản thân là không
khí: "Còn không mau đem mấy thứ này đốt đi cho ta?"
Mấy người hầu kia vội vàng chen nhau vào, trong suy nghĩ của bọn họ thì màu đỏ không còn tượng trưng cho sự vui mừng nữa, chỉ cần nhìn thấy thứ gì
màu đỏ đều nhanh chóng thu dọn. Nhưng Thư Đông Thế và Lâm Tiểu Chúc
không có tâm trí để ý những chuyện đó, sau khi nghe được mấy chữ "Thư
tướng quân vừa mới vì nước quên mình" đều ngẩn người.
Tiểu Chúc ấp úng mở lời: "Chuyện kia... Tiêu đại nhân, ngài vừa mới nói Thư
tướng quân... Chẳng lẽ chính là Trấn Viễn tướng quân Thư Đông Thế?"
"Không ngờ cô cũng biết Trấn Viễn tướng quân cơ đấy." Tiêu Minh Duệ thản nhiên nhìn nàng, sau đó thở dài. "Đúng thế."
Nàng trợn mắt nhìn ông ta, sau đó từ từ quay đầu nhìn Thư Đông Thế, đã thấy
sắc mặt hắn trầm tĩnh như nước, không phân biệt được vui hay buồn. Một
lúc lâu sau, hắn từ từ nhắm mắt lại, giấu đi mọi suy nghĩ.
Tiêu Minh Duệ thấy con mình như thế, cũng rất ngạc nhiên nói: "Tự nhiên nhắm mắt làm gì?"
Thư Đông Thế ảm đạm trả lời: "Thư mỗ... Thư tướng quân không phải mới đại thắng hay sao, sao lại vì nước quên mình...."
"Đúng là hắn đã đại thắng, nhưng bị quân địch bắn lén nên trúng thương ở giữa bụng, trên mũi tên có tẩm độc, ở ngoài biên ải điều kiện gian khổ nên
không thể kịp thời chữa trị, Thư tướng quân cứ như thế mà... Thật sự rất đáng tiếc." Tiêu Minh Duệ thở dài, là một lão thần trong triều, ông
thực lòng khen ngợi vị tướng quân trẻ tuổi tài cao ấy, trước cái chết
của hắn, ông cũng vô cùng tiếc thương.
Thư Đống Thế mở
mắt, lúc này ánh mắt bình thản trong vắt, hắn nói: "Thư tướng quân sinh
ra ở chiến trường, chết trên chiến trường, vì nước chinh chiến, cũng
không có gì đáng tiếc."
Tiểu Chúc cảm động đến mức rơi
lệ. Nhưng Tiêu Minh Duệ lại trợn mắt, đập vào đầu Thư Đông Thế: "Thằng
nhóc này, còn dám nói mất trí nhớ à, đừng tưởng ta không biết ngươi đang âm thầm vui mừng khi nghe tin Thư tướng quân qua đời! Lúc trước ngươi
làm loạn, còn làm thơ chế giễu người ta không về kinh lĩnh thưởng, còn
nói người ta cố thủ ở biên cương là đồ ngốc... Bây giờ người đã chết
rồi, lại còn dám mỉa mai châm chọc! Thằng nhóc chết tiệt!"
Thư Đông Thế không hiểu vì sao mình lại bị đánh, ánh mắt mờ mịt nhìn ông: "..."
Mà Tiểu Chúc đứng bên cạnh nhìn thấy thế cũng há hốc miệng không nói nên lời.