Ăn sạch sành sanh yêu chết em

Chương 8: Chương 8: Chương 4.1:




“Đau!” Tần Hàm đau đớn thét to.

Chưa từng trải qua chuyện này, cảm giác đau đớn giống như muốn xé thân thể cô thành hai mảnh này là gì?

Rõ ràng vừa rồi tất cả đều rất tốt đẹp, làm cho cô cảm thấy bản thân có thể vì vậy mà nghiện. Nhưng đau đớn kịch liệt này làm cho cô chịu không nổi, hoang mang hoãn loạn nắm chặt bờ vai anh, muốn anh rút ra khỏi thân thể cô.

“Hàm?” Đau đớn của Tần Hàm làm cho Uông Ngạo Quần phát hoảng.

Anh không ngờ tiểu mỹ nhân của anh còn chưa biết mùi đời, hành động quá kích động của bản thân làm cho anh cảm thấy có lỗi, hơn nữa nhìn thấy nước mắt của cô càng thêm đau lòng.

“Không cần! Không cần!” Đẩy không được, Tần Hàm chỉ đành vung nắm tay nhỏ bé đánh anh.

Thấy cô đau đến toàn tân run rẩy, nắm đấm đánh trên vai anh nhỏ bé vô lực, ngực Uông Ngạo Quần không khỏi đau nhói.

“Thật xin lỗi. . . . . .” Anh nhẹ vuốt ve tóc dài ướt đẫm, vỗ nhẹ sống lưng nhỏ gầy của cô, không ngừng thì thầm nói xin lỗi bên tai cô.

Uông Ngạo Quần ngừng động tác, yên lặng ở bên trong cơ thể cô, đợi cô bớt đau.

Bàn tay to nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, tỉ mỉ hôn lên hốc mắt đỏ ửng của cô. Nụ hôn rơi xuống những giọt nước mắt trên lông mi, trên má đẫm nước mắt, cùng đôi môi hồng phát run của cô.

Hành động dịu dàng tràn ngập thương tiếc của Uông Ngạo Quần, bầu không khí ấm áp bao quanh cô, làm cho Tần Hàm kìm lòng không đậu nhắm hai mắt lại, thưởng thụ nụ hôn dịu dàng của anh. Loại cảm giác đau đớn xé rách giống như kỳ tích biến mất không thấy, anh làm cho linh hồn người ta lơ lững, khiến cho cô không tự chủ được càng tiến sát lại gần anh.

Bộ ngực kề sát ngực anh, động tác sát lại gần của cô làm cho nam tính của anh càng đi sâu vào trong cơ thể cô một chút.

Uông Ngạo Quần nhạy bén cảm nhận biến hóa của cô, thử đẩy về phía trước một chút, cho đến khi đi vào lút cán, Tần Hàm vẫn không có biểu hiện không thoải mái nào, toàn bộ tinh thần đều để vào nụ hôn triền miên.

Uông Ngạo Quần thấy thế mừng rỡ, nâng chân cô đặt trên bả vai, mông hẹp đột ngột đẩy mạnh một cái, anh nghe thấy tiếng rên khẽ vui thích của cô.

“A. . . . . .” Tần Hàm ngửa đầu, hai mắt nhắm nghiền, năm ngón tay bé nhỏ nắm ở đầu vai anh cấu lại.

Tình triều kích thích điên cuồng quanh quẩn trong cơ thể cô. Tần Hàm thở phì phò, miễn cưỡng chống đỡ thể phối hợp từng lần va chạm hữu lực, mạnh mẽ của anh.

Tiếng nước rào rào, chảy trên đôi vai rộng của anh cùng chân nhỏ phía trên của cô.

Nhiệt độ hơi nước nóng đánh không lại nhiệt độ trong cơ thể hai người, dưới sự va chạm biến mất không thấy.

Vú trắng nõn xinh đẹp bị bàn tay to của anh nhào nặn thành từng dấu đỏ ửng, dưới đầu lưỡi đùa bỡn trở nên cứng rắn dựng đứng.

Tần Hàm cong eo, ưỡn ngực, lắc mông, không ngừng phô bày ra khát vọng muốn càng nhiều hơn nữa.

Uông Ngạo Quần lần lượt thỏa mãn cô. Ngực trải đầy dấu hôn ửng hồng cuồng nhiệt, thẳng đến khi cô thỏa mãn, mềm nhuyễn vô lực dựa vào trên tường, đôi mắt điềm đạm đáng yêu mở to nhìn anh, cầu xin anh đừng cuồng liệt cướp đi ý thức cùng khí lực cuối cùng của cô. Dưới một tiếng thở mạnh, Uông Ngạo Quần tận tình phóng thích mầm móng, nhiệt độ nóng bỏng gần như bùng chá cơ thể mảnh mai của cô.

Sau khi xong, Uông Ngạo Quần ôm Tần Hàm xuống máy giặt, dịu dàng vì cô tẩy rửa thân thể mềm mại sáng bóng ửng hồng.

Cô dựa lưng trên người anh, nhìn thấy rõ ràng tay anh đang dao động trên người cô.

Tần Hàm khẽ cắn môi dưới, không biết làm sao nhìn anh bóp sữa tắm ra bọt biển, bàn tay to chà xát xoa xoa bầu vú tròn trịa của cô, cùng với vật nào đó vẫn như cũ đứng thẳng.

Nhìn thấy tay anh lướt qua vùng bụng bằng phẳng, thăm dò vào hoa viên hồng phấn giữa hai chân cô.

Uông Ngạo Quần cẩn thận nhẹ nhàng rửa hoa nguyệt, đầu ngón tay tránh không khỏi đụng chạm đến bộ vị mẫn cảm.

Tần Hàm kìm lòng không đậu thở gấp rên khẽ một tiếng, cảm giác lòng bàn chân của cô lại nóng lên.

Cô đã làm chuyện ấy với soái ca siêu cấp phía sau lưng cô rồi!

Tần Hàm thật sự không thể tin được bản thân thế nhưng có thể hành động lớn mật như vậy. Thu lưu anh, còn cùng anh tiến thêm một bước quan hệ thân mật……

Hai mươi bốn năm trong cuộc đời của cô trôi qua hồn nhiên đơn thuần. Biên Phiếm nói cô là người ngu ngốc đần độn. Mặc dù có con trai bày tỏ tình yêu với cô, cũng ngu ngốc không đáng lo. Biến Phiếm còn từng cười cô nói cô không chừng sẽ trở thành cô gái ngu ngốc, cả đời không hiểu ý định của đàn ông đối với cô.

Nhưng hôm nay cô bị làm sao vậy? Sao lại cùng một người vừa mới quen biết nửa ngày, lại còn chưa xác định cảm giác với đối phương đã xảy ra quan hệ thân mật?

Tần Hàm không hiểu nổi tâm tư của bản thân, giống như một đề toán cực kỳ khó, cô nghĩ không ra cách giải…..

Bình thường khi đối mặt với tình huống này, cô sẽ áp dụng thái độ trực tiếp buông tha.

Cho nên Tần Hàm buông tha cho việc suy nghĩ nguyên nhân tại sao bản thân lại lên giường cùng soái ca. Cô chỉ biết, cô không có một tia hối hận hoặc là cảm giác không đúng. Cô hưởng thụ bàn tay anh vuốt ve trên người cô, thích cảm giác dựa vào anh như vậy, thích anh thì thầm nói nhỏ bên tai cô, thích anh tạo ra cảm giác tê dại trên người cô…..

Cùng tắm xong, lau khô thân thể, trên người Tần Hàm bao một cái khăn tắm lớn đi đến trước tủ quần áo tìm quần áo sạch sẽ thay.

“Anh phải mặc cái gì?” Uông Ngạo Quần ở phía sau cô, hỏi.

Đúng rồi, anh cái gì cũng không mang theo, quần áo trên người cũng có nhiều chỗ bẩn thỉu dơ dáy, không có khả năng tiếp tục mặc.

“Để em tìm xem….” Tần Hàm tìm kiếm trong đống áo T-shirt của bản thân, “Cái này cho anh mặc.” Cô tìm thấy một cái áo T-shirt size lớn bình thường dùng làm đồ mặc ở nhà.

Uông Ngạo Quần nhìn chiếc áo có chút phai màu, phía trên in hình dáng kỳ quái, vừa nhìn liền biết là kiểu T-shirt của đàn ông, khóe miệng không quá tự nhiên hạ xuống.

“Bạn trai?”

“Không phải!” Tần Hàm vội vàng giải thích, “Em không có bạn trai.”

“Bạn trai cũ?”

“Em chưa từng kết giao bạn trai!” Tần Hàm gần như là la lên.

Giọng điệu vội vàng giải thích làm cho khóe môi Uông Ngạo Quần nhếch lên.

Không có bạn trai. . . . . . Anh không dấu vết nhẹ nhàng thở ra.

Ý thức được giọng điệu vội vàng của bản thân, Tần Hàm thẹn thùng đỏ mặt.

“Em không có….. Cái này không phải…… Cái này là đồ mặc ở nhà của em, size lớn mặc sẽ thoải mái hơn…….”

Chán ghét! Anh không cần luôn luôn nở nụ cười tà ác, như vậy cô sẽ cảm thấy bản thân rất ngu ngốc.

“…....”

“Cám ơn!” Uông Ngạo Quần cúi đầu hôn lên má cô một cái, mặc áo T-shirt vào.

“Không khách khí.” Tần Hàm nhỏ giọng đáp trả.

Cô rất thích cảm giác anh hôn cô! Mặc kệ anh làm cái gì với cô, cô đều cảm thấy rất thoải mái. Giống như bọn họ đã ở chung cùng nhau rất lâu rất lâu….

“Chất liệu thật thô ráp.” Hai hàng lông mày của Uông Ngạo Quần khẽ chau lại.

Quần áo giặt đi giặt lại hơn trăm lần sớm đã mất đi hoa văn trợn mịn bên ngoài, thói quen mặc quần áo đắc tiền, Uông Ngạo Quần liền cảm thấy quần áo này đang gặm cắn da thịt của anh.

“Bởi vì nó đã bị giặt rất nhiều lần.” Tần Hàm vội vàng đề nghị “Em thấy anh cũng không có quần áo để thay đổi, chúng ta đi mua quần áo đi.”

Nghe vậy, Uông Ngạo Quần suy nghĩ, lại nhìn bộ quần áo trên người bản thân.

Một lát sau, anh có chút bất đắc dĩ nói: “Anh không có những vật khác có thể đổi với em.”

“Không sao.” Tần Hàm lắc đầu, tay vuốt ve chiếc nhẫn trên cổ “Chiếc nhẫn này hẳn là không chỉ đủ tiền cơm một bữa, có thể lại đi mua quần áo.”

Dù cho Uông Ngạo Quần không rõ ràng giá trị chiếc nhẫn của bản thân trên thị thường, nhưng lúc trước khi chế tạo chiếc nhẫn này đã tiêu tốn của anh rất nhiều tiền, anh ngược lại còn nhớ rõ. Anh chỉ là không ngờ có thể mang nhẫn đi bán lấy tiền…. Đề nghị của Tần Hàm làm cho anh bừng tỉnh.

“Vậy cầm cái này đi bán lấy tiền đi!” Uông Ngạo Quần vươn tay về phía sau gáy của cô, làm bộ muốn cởi sợi dây chuyền ra.

Bán lấy tiền, có tiền rồi, hai tuần này anh có thể trải qua thoải mái một chút. Ít nhất không cần ăn thứ đồ ăn không có mùi vị gì kia, hơn nữa anh còn có thể mua món quà nhỏ cho cô gái nhỏ đáng yêu của mình.

“Không!” Tần Hàm lập tức ngăn cản động tác của anh “Cái…. Cái nhẫn này xem như là anh bán cho em đi. Về sau chi phí chi tiêu của anh giao cho em.”

Cô luyến tiếc bán chiếc nhẫn này. Đây là vật lần đầu tiên anh đưa cho cô, có giá trị kỷ niệm. Dù là thủy tinh không đáng tiền cô vẫn xem nó như bảo vật.

“Được!” Uông Ngạo Quần sảng khoái gật đầu.

Dù sao đây là quà tặng anh tự mình thiết kế cho bản thân, nếu bán cho người xa lạ, anh cũng cảm thấy có chút đau lòng. Bán cho cô gái nhỏ đáng yêu của mình là tốt nhất, nó vẫn như cũ xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Chờ anh nghỉ ngơi đủ, quyết định trở về xã hội thượng lưu, tiếp tục cuộc sống hoàng tử piano của anh. Anh sẽ giúp cô thiết kế một chiếc nhẫn nho nhỏ có thể mang vào ngón tay nhỏ bé đáng yêu, làm thành một đôi với chiếc nhẫn trên cổ cô.

Uông Ngạo Quần mặc một chiếc quần thường trong nhà, vươn tay về phía Tần Hàm đã mặc xong quần áo.

Tần Hàm lúng ta lúng túng chăm chú nhìn bàn tay sáng bóng hồng hào của anh, dè dặt cẩn thận đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay anh..

Tay của cô thật sự rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức năm ngón tay của anh hợp lại liền bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô vào trong tay anh.

Hai người tay trong tay đi dưới ánh trăng, gió đêm mát lạnh phả vào mặt, mang theo một chút khí lạnh, nhưng trong lòng Tần Hàm, so với đi trên đường ngày hè còn ấm áp hơn.

“Dáng người của em rất giống Christine.” Uông Ngạo Quần đột nhiên nói.

Đều bé bỏng như vậy, xinh đẹp như vậy, giống như tiểu tinh linh bay lượn trên đóa hoa.

“Christine?” Tần Hàm không hiểu ngẩng đầu lên nhìn Uông Ngạo Quần cao hơn cô một cái đầu.

Christine là tên phụ nữ….. Không phải là bạn gái của anh chứ?

“Christine là vũ công người Nga, là vũ công múa ballet trong đoàn Mạn Lạc Phu, em chưa từng nghe nói sao? Anh nhớ bọn họ đã từng đến Đài Loan lưu diễn.”

“Em….. Em không biết.” Tần Hàm vì hiểu biết nông cạn của bản thân mà cảm thấy xấu hổ.

“Không biết cũng không sao.” Dù sao người thích ballet cổ điển ở Đài Loan vẫn là số ít “Ngày khác có cơ hội giới thiệu cho hai người làm quen, em nhất định sẽ ngạc nhiên thậm chí có người giống với bản thân như vậy.”

“Được.”

Anh quen biết đoàn vũ công múa ballet? Cảm thấy bản thân bất quá chỉ là một cô gái bình thường, Tần Hàm cảm thấy giữa hai người giống như ẩn ẩn xuất hiện một cái kênh rạch nho nhỏ.

Cô bé lọ lem mặc dù là cô bé lọ lem, nhưng thật ra gia thế bối cảnh của nàng rất tốt, còn có thể được hoàng tử mời đến hoàng cung tham gia vũ hội.

Thiếu gia đi bụi trước mắt mặc dù không chiếm được yêu thích, nhưng gia thế nhất định cũng rất tốt. Nói không chừng còn là nhân vật ưu tú trong xã hội thượng lưu, bạn bè quen biết đều có khuôn mặt giống như anh, giống như đóa hoa cao cao chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể tiếp xúc…..

Suy nghĩ như vậy tuy rằng làm cho Tần Hàm nổi giận một chút, nhưng rất nhanh, cô liền lên tinh thần lại.

Thiếu gia đi bụi rời nhà trốn đi, chứng tỏ anh chịu không nổi mẹ kế hoặc cha dượng áp bức, quyết định trốn đi tìm vùng trời riêng của bản thân. Cô nhất định sẽ dùng tâm sức lớn nhất duy trì cổ vũ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.