Đi vào công ty bách hóa, Uông Ngạo Quần rất tự nhiên đi về phía cửa hàng đồ hiệu lầu hai, quanh quẩn một chút, trực tiếp đi vào cửa hàng chuyên bán của PRADA.
Chân phải vừa mới bước vào, Tần Hàm lập tức kéo anh lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nhãn hiệu quần áo này rất đắc!” Một cái áo giá tiền bằng phí một mùa đi du lịch của cô.
“Anh cảm thấy cũng được.”
Cũng được? Tần Hàm trợn to mắt.
Trong lúc cô còn đang kinh dị nghĩ, Uông Ngạo Quần đã đi vào chọn quần áo.
Chiếc áo T-shirt trắng bệch trên người anh làm cho nữ nhân viên bán hàng cho rằng anh bất quá chỉ là người tùy tiện đi vào dạo mà thôi, là khách hàng bình dân ngay cả dây nịch cũng mua không nổi. Nhưng mà nhìn khuôn mặt đẹp trai lại có phong thái quý phái, nữ nhân viên bán hàng vẫn thân thiện chào hỏi.
Uông Ngạo Quần cầm vài cái áo thủ công phong cách mùa xuân cùng quần jean tiến vào phòng thay đồ thử.
Thay xong quần áo ra ngoài, Uông Ngạo Quần lập tức nhận được sự tán thưởng của các nhân viên bán hàng.
“Tiên sinh mặc cái này thật là đẹp!”
“Rất hợp với khí chất của tiên sinh . . . . .”
Thật sự rất đẹp mắt! Tần Hàm vẫn đứng ngoài cửa có chút do dự, hai mắt nhìn không chớp.
Thiết kế vai hẹp thẳng tấp càng phụ trợ cho dáng người hoàn mỹ của anh, vải dệt thượng đẳng làm cho phong thái tự nhiên cùng khí chất tôn quý của anh hợp làm một.
Uông Ngạo Quần là người đàn ông cô đoán là thích hợp mặc hàng hiệu nhất. Vì anh như vậy, cho dù là PRADA sang trọng, cô nghĩ cô cũng có thể cắn răng mà mua….
“Không tệ chứ?” Uông Ngạo Quần không thèm để ý đến đám nhân viên bán hàng đang rù rì rủ rỉ, trực tiếp đi đến trước mặt Tần Hàm, hỏi.
Tần Hàm ngây ngốc gật gật đầu “Đẹp……. Rất đẹp mắt…..”
Lấy được khẳng định của Tần Hàm, Uông Ngạo Quần mới cảm thấy mỹ mãn đi vào thay một bộ quần áo khác.
Anh tổng cộng mặc thử năm bộ quần áo, cuối cùng quyết định lấy hai trong số đó.
“Tổng cộng là 63,000500 đồng.” Nữ nhân viên tính tiền cười nói.
“Sáu vạn. . . . . .” Tần Hàm lắp bắp, “63,000. . . . . .”
“500 đồng.” Nữ nhân viên tính tiền tiếp tục nói.
“Ách. . . . . . Tôi . . . . .” Tần Hàm ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Uông Ngạo Quần đang cùng một nữ nhân viên bán hàng khác thảo luận về vấn đề giặt giũ.
Lúc này Uông Ngạo Quần đã đổi lại chiếc áo T-shirt vải bông thô.
Nếu như anh không mặc những loại quần áo kia, cô còn không biết bản thân chiếc áo T-shirt này có bao nhiêu tệ. Nhưng bởi vì anh vừa mới mặc thử những bộ quần áo cắt may tỉ mỉ, làm cho cô cảm thấy chiếc áo T-shirt mặc trên người anh, căn bản chính là mài mòn khí chất tôn quý của anh.
“Được!” Cô rưng rưng rút thẻ tín dụng ra “Có thể trả theo kỳ không?”
“Dĩ nhiên có thể.” Nữ nhân viên tính tiền mỉm cười nhận lấy.
63,000 500 nguyên. . . . . . Thật là đau thật là đau! Thật tốt có thể phân theo kỳ trả, cô có khả năng còn không cần thiết vân dụng lợi tức tuần hoàn.
Mua y phục, lại mua đồ lót cùng vớ, còn có một số đồ dùng hàng ngày. Tần Hàm phát hiện thiếu gia đi bụi này tuy rằng bị “làm nhục” nhưng anh đối với đồ dùng của bản thân rất kiên trì thưởng thức. Những đồ dùng bình thường anh căn bản không xem vào mắt. Thế là cô cắn răng quét hơn một vạn đồng.
Trong lòng Uông Ngạo Quần đánh bàn tính.
Sau khi chiếc nhẫn của anh khấu trừ số tiền mua những thứ này, đại khái còn có một trăm tám mươi vạn đồng, anh nghĩ muốn mua một chút đồ tặng cho tiểu mỹ nhân.
“Em có cần mua cái gì không?” Uông Ngạo Quần nở nụ cười làm cho Tần Hàm như si như say, “Anh tặng cho em.”
“Có thật không?” Tần Hàm mừng rỡ khẽ kêu ra tiếng.
Anh muốn tặng quà cho cô! Thật là tuyệt. . . . . .
Đợi chút, mặc dù danh nghĩa là anh tặng, nhưng tiền là do cô chi!
Siết chặt chiếc túi xách trên vai, nghĩ đến bên trong đựng hóa đơn đã hơn tám vạn đồng. Thiếu gia đi bụi dùng tiền hào phóng, quà tặng nói không chừng sẽ làm cho cô tiêu phí hơn sáu con số, tháng sau cô sẽ chờ ăn quả táo, bánh mì, uống nước lọc……
“Không cần, em không thiếu cái gì cả.”
“Suy nghĩ một chút đi!” Uông Ngạo Quần thúc giục cô.
“Thật, em không thiếu gì cả.”
“Có muốn mua mũ đội hay không? Anh nghĩ em đội mũ nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Mặt của cô nhỏ, nhưng mũi cao, đội mũ nhất định có thể làm cho cô càng thêm đáng yêu.
“Không. . . . . . Thật sự không cần, em không quen đội mũ….. Hơn nữa em đã có quà anh tặng rồi.” Cô kéo sợi dây chuyền có chiếc nhẫn ra “Quà tặng này rất tốt.”
“Đây là đồ anh đổi tiền cho em, không phải là quà tặng.”
“Không sao, em đã coi nó là quà tặng rồi.” Tần Hàm rất kiên trì.
Cô không cần ăn quả táo, bánh mì, uống nước lọc! Hu hu hu . . . . .
“Được rồi!” Uông Ngạo Quần buông tha không kiên trì nữa “Vậy thì chiếc nhẫn này trước xem như quà tặng, sau này anh sẽ tặng cho em một món quà chân chính.”
“Được.” Tần Hàm âm thầm thở phào một hơi “Cám ơn.”
“Bụng hơi đói rồi, đi ăn cơm đi.”
“Ừ.” Thật tốt quá, cuối cùng không cần mua đồ nữa. Cảm tạ trời đất phù hộ. Trong lòng Tần Hàm lén lút vẽ một thập tự giá tạ ơn.
Hai người nắm tay nhau lên thang máy đi thẳng một đường lên trên.
Khi bọn họ đi tới khu bán đồ dùng vận động, văn phòng phẩm, đồ chơi, phía bên kia thang máy chính là cửa hàng chuyên bán nhạc khí hấp dẫn chú ý của Uông Ngạo Quần.
Anh đi thẳng đến một chiếc đàn piano, nhớ lại đã hai ngày rồi anh không có đụng vào phím đàn.
Nhớ lại, ngoại trừ đáp máy bay đường dài, anh chưa từng trong một thời gian dài như thế không chạm vào phím đàn. Mặc dù cả nhà đi du lịch, sau khi đáp máy bay, anh cũng sẽ đánh một khúc bằng cây đàn piano trưng bày ở tại đại sảnh khách sạn.
Trong lúc bất tri bất giác, piano đối với anh, không chỉ là nghĩa vụ, cũng không phải vì danh hiệu hạng nhất ba Uông bắt buộc anh đạt được.
Anh đối với piano đã nghiện, một ngày không tiếp xúc liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Nó là người yêu của anh, khoảnh khắc hai mắt tiếp xúc, lồng ngực liền rung động….
Uông Ngạo Quần buông lỏng bàn tay Tần Hàm ra, đi thẳng về phía cây đàn piano.
“Tiên sinh, xin chào.” Nhân viên bán hàng thấy có người tiến đến, lập tức đi lại tiếp đón “Xin hỏi tiên sinh muốn xem đàn piano sao?”
Uông Ngạo Quần không trả lời câu hỏi của nhân viên bán hàng, kéo ghế dựa ra, xốc tấm vải phủ trên cây đàn lên. Một tay lướt qua phím đàn màu trắng, cảm giác như có dòng điện chạy qua đầu ngón tay.
Uông Ngạo quần nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mười ngón tay linh hoạt cấp tốc bay múa trên phím đàn.
Âm thanh lưu loát đẹp đẽ lập tức phát lên, mọi người đi qua không tự giác dừng lại bước chân, cẩn thận lắng nghe khúc nhạc ấm áp vui vẻ này.
Một khúc nhạc đàn xong, mọi người tại đây lập tức tuôn ra tràn vỗ tay như sấm.
“Tiên sinh, tài đánh đàn piano của ngài thật là tuyệt vời, có thể sánh ngang với hoàng tử piano nổi tiếng thế giới…..” Nhân viên bán hàng dừng một chút, kinh ngạc che miệng “Ngài không phải là người kia……”
Uông Ngạo Quần nhanh chóng đứng dậy, kéo tay Tần Hàm liền chạy về phía lầu trên.
“Uông tiên sinh! Uông. . . . . .” Tiếng gọi của nhân viên bán hàng bị bỏ lại phía sau hai người.
“Cô gái đó quen biết anh?” Tần Hàm chạy theo Uông Ngạo Quần đến thang máy, thở hổn hển hỏi.
“Anh không biết cô gái đó.” Uông Ngạo Quần hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới tầng lầu khu ẩm thực.
“Nhưng vừa rồi cô ấy hình như gọi tên anh.” Cô gái kia gọi “Uông tiên sinh” không sai đi?
Uông Ngạo Quần quay đầu nhìn Tần Hàm, mỉm cười mang theo một tia ác ý.
“Em đang ghen sao?” Anh cố ý dời tiêu điểm sang chuyện khác.
“Ghen?” Tần Hàm chớp chớp đôi mắt to “Em đâu có ghen?”
“Em cho rằng cô gái kia có quan hệ gì với anh?”
“Em mới không có!” Cô chỉ là cảm thấy kỳ lạ mà thôi. Thật sự, cô thề! Để cô ăn một chút dấm chua chỉ có cái cô Christine mê người kia mà thôi.
“Bé đáng yêu, anh nói anh không biết cô ta.” Uông Ngạo Quần nhéo nhéo hai gò má trắng nõn của cô “Chỉ có thể trách bộ dáng anh quá mê người.”
Thật là thúi lắm! Tần Hàm nhăn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu. Nhưng mà lời anh nói cũng có lý.
“Anh đàn piano rất hay.” Làm cho cô nghe đến như si như say “Anh học piano rất lâu rồi hả?”
“Anh không chỉ biết đánh piano, còn có thể chơi nhạc cụ khác. Lần sau anh sẽ biểu diễn cho em xem.”
“Có thật không? Được!” Tần Hàm dùng sức gật đầu.
Thiếu gia đi bụi của cô không chỉ có bộ dáng đẹp trai, dáng người mê người, còn đa tài đa nghệ!
Uông Ngạo Quần mỉm cười nhìn về phía khuôn mặt vui sướng của Tần Hàm.
Hoàn hảo cô không biết anh. Hoàn hảo cô không có hứng thú gì với văn nghệ cổ điển, cho nên không biết anh là ai. Cũng bởi vì vậy, anh mới có thể không hề gò bó gì trước mặt cô, không cần vì những người nhàn chán phong danh hiệu cho anh mà cảm thấy trói tay trói chân anh, từng hành động cử chỉ càng phải ghi nhớ không được thiếu lễ độ, sỉ nhục thanh danh gia đình âm nhạc.
Anh rất vui vẻ bản thân đã gặp được cô, cực kỳ cực kỳ vui vẻ.