Tiết mục giải trí sôi nổi trên TV kết thúc, Uông Ngạo Quần hách xì một cái, sau khi duỗi thắt lưng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện đã 11:30 rồi.
Anh quay đầu nhìn Tần Hàm đang chuyên tâm làm việc.
Hai tay cô chống cằm, cây bút khẽ cắn trong miệng, lắc lư lên xuống, giống như đang tự hỏi nội dung bản vẽ tiếp theo là gì.
Uông Ngạo Quần nhẹ nhàng đi đến phía sau lưng cô, tay đặt trên vai cô.
Động tác bất ngờ của anh làm Tần Hàm hơi giật mình, cô quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười rực rỡ.
“Khuya lắm rồi.” Uông Ngạo Quần nói.
Hiện tại lúc này hẳn là nên chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, không nên vùi đầu vào công việc, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.
Nhà họ Uông đối với thời gian rất là nghiêm khắc, đối với chất lượng cuộc sống ở nhà, chất lượng giấc ngủ, chất lượng bữa ăn, đều cực kỳ chú ý.
Lâu dài được gia đình giáo dục nghiêm khắc, mặc dù về mặc tinh thần anh đã thoát ly khỏi loại trói buộc như dây xích từ từng cử chỉ hành động của gia đình, nhưng về sinh hoạt của anh vẫn tuân theo thói quen lâu dài.
“Em rất nhanh sẽ vẽ xong một tờ.” Tần Hàm nói: “Anh mệt thì đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Anh muốn cùng ngủ với em.” Ôm lấy thân thể mềm mại của cô ngủ nhất định sẽ mơ giấc mơ đẹp.
“Em không có thói quen ngủ sớm như vậy.” Tần Hàm mỉm cười khó xử.
“Em là con cú sao?” Uông Ngạo Quần nghe nói rất nhiều người làm nghề tự do, cuộc sống sinh hoạt nghỉ ngơi đều không bình thường.
“Em có thói quen sau 1:00 mới ngủ.”
“Như vậy đối với thân thể không tốt.” Uông Ngạo Quần lắc lắc ngón tay, cũng cứng rắn ôm cô từ trên ghế. “Hiện tại là thời gian chuẩn bị ngủ, nên đi nằm.”
“Anh đi ngủ trước đi! Một chút em liền đi qua.” Tần Hàm dỗ.
“Anh mặc kệ!” Uông Ngạo Quần ôm cô dậy, mông đặt trên khuỷu tay của anh. “Anh muốn em cùng anh ngủ.”
Hiện tại lên giường cô nhất định sẽ không ngủ được, tuy rằng cô muốn ngủ cùng anh, nhưng cô không muốn nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà chống đỡ hai tiếng đồng hồ.
“Nếu không em nằm cùng anh một hồi, sau đó….”
Đột nhiên, tiếng thở dốc khàn khàn ngắt lời Tần Hàm.
“Tiếng gì vậy?” Uông Ngạo Quần vễnh tai.
Hỏng bét, thời gian vận động của đôi tình nhân mèo cách vách bắt đầu.
“Ách, cái đó …… là tiếng nhà cách vách. Có thể là do bọn họ bật TV có chút lớn, cho nên…..”
Lời Tần Hàm còn chưa nói xong, chợt nghe tiếng đối thoại từ cách vách truyền đến.
“Anh nói buổi sáng anh gặp được hàng xóm cách vách?” Là tiếng nói của cô mèo cái.
Hàng xóm cách vách? Tim Tần Hàm đập mạnh. Không phải là cô chứ?
“Đúng vậy!” Mặt của anh mèo đực hình như đang chôn ở chỗ nào đó của cô mèo cái, giọng nói không được rõ ràng.
“Dáng người thế nào?” Cô mèo cái rất hứng thú hỏi.
“Dĩ nhiên không đẹp bằng em.” Anh mèo đực không chút do dự, giống như vấn đề này anh đã trả lời hơn một ngàn lần.
“Dáng người ra sao?”
“Gầy như cây đậu cô-ve, làm cho đàn ông không hề có hứng thú.”
“Có thật không?” Cô mèo cái cười khanh khách ra tiếng.
Cô không có gầy như cây đậu cô-ve! Tần Hàm tức giận chu miệng. Dáng người của cô cũng không tệ mà, lồi lõm đầy đủ, ngực còn là cúp C đó!
Uông Ngạo Quần phát hiện gương mặt không phục của Tần Hàm.
“Xảy ra chuyện gì?” Anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhăn lại của cô “Đang tức giận cái gì?”
“Bọn họ nói em gầy như cây đậu cô-ve!” Hừ, đồ mèo đực không có mắt nhìn.
“Bọn họ nói em……” Uông Ngạo Quần hơi mở to mắt “Không phải em nói đó là tiếng trong TV sao?”
“Ách. . . . . .” Tần Hàm tự khiêng đá đập vaò chân, biểu cảm trên mặt thay đổi. “Vâng…. Nơi này cách âm không được tốt cho lắm, nếu bọn họ ở trong phòng nói chuyện, em đều nghe thấy được.”
Cô đoán gian phòng cách vách hẳn là có ngăn cách căn phòng cùng khu vực công cộng, mà phòng hàng xóm gần phòng của cô, cho nên bình thường cũng không nghe được âm thanh phòng cách vách, chỉ có khi bọn họ “ưm ư á a” cùng khi tắm rửa mới có thể nghe thấy.
Bởi vì biết cách vách có thể nghe được âm thanh lẫn nhau, cho nên Tần Hàm nói chuyện âm lượng luôn luôn rất nhỏ. Uông Ngạo Quần cũng bị ảnh hưởng của cô, âm lượng cũng đều đè thấp. Cố tình đôi tình nhân mèo cách vách không chút nào phát hiện đối thoại của bọn họ không hề giữ lại chút nào lọt vào lỗ tai của hàng xóm.
“Cô ấy là gầy như cây đậu cô-ve, vậy em thì sao?” Cô mèo cái hỏi.
“Em là nữ thần tình dục!”
Cô mèo cái lập tức tuôn ra một tràn cười vui vẻ.
“Anh nói, bộ ngực em so với cô ấy lớn hơn bao nhiêu?”
“Lớn gấp đôi!”
Tiếp theo bọn họ nghe được tiếng “chậc chậc.”
“Hiện tại bọn họ đang làm cái gì?” Uông Ngạo Quần rất hứng thú hỏi Tần Hàm.
“Em….. Làm sao em biết?” Tần Hàm đỏ mặt, ngồi cạnh Uông Ngạo Quần, hai tay hai chân cô ngượng ngùng không biết nên để ở chỗ nào.
Bình thường một mình cô nghe đoạn đối thoại của bọn họ cũng cảm thấy không biết làm sao. Hiện tại bên cạnh còn có thêm một người đàn ông, cô thật hy vọng thính giác của mình đột nhiên biến mất, cái gì cũng không nghe được.
“Nơi này của em thật thơm, thật ngọt…..” Tiếng thở dốc của cô mèo cái cùng giọng nói của anh mèo đực không ngừng truyền vào căn phòng của Tần Hàm “Anh rất thích…..”
“Anh không cần luôn liếm chỗ đó, em sẽ…….a……..sẽ chịu không nổi……”
“Chính là muốn em không chịu nổi. . . . . .”
“A. . . . . . Không cần. . . . . . A a. . . . . . Trời ạ. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . A. . . . . .”
Tần Hàm càng nghe càng cảm thấy thân thể nóng lên, giống như có chậu lửa đang thiêu cháy ở bụng dưới của cô.
Cô lo lắng di chuyển thân thể, xấu hổ nói: “Chúng ta. . . . . . Chúng ta nghỉ ngơi đi!”
Mặc dù biết dù cho có trùm chăn cũng không đánh lại ma âm truyền vào não, nhưng so với hai người ngồi chung một chỗ, nghe tiếng ngâm xuân cách vách thì tốt hơn rất nhiều.
Tần Hàm kéo chăn, ngẩng đầu muốn gọi Uông Ngạo Quần nằm xuống, không ngờ lại nhìn thấy đôi mắt sáng rực chẳng biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm cô.
Trong mắt anh lóe lên ánh sáng không biết tên, chỗ sâu nơi đáy mắt lại ẩn ẩn hàm chứa tin tức nguy hiểm.
Cô giống như nam châm, thời điểm bốn mắt giao nhau đã bị anh hấp dẫn, không cách nào di chuyển.
Cô biết nếu cứ tiếp tục nhìn anh sẽ có nguy hiểm, nhưng cô chính là không cách nào di chuyển tầm mắt.
Sóng ngầm mãnh liệt dao động trong cơ thể hai người, hết sức căn thẳng.
“Chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . .” Môi hồng nho nhỏ khẽ nhếch, lại thủy chung không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Xuỵt!” Anh chu môi, muốn cô im lặng.
A. . . . . . Tần Hàm thật sự rất muốn hôn lên môi anh! Cô không tự giát hơi híp mắt, tầm mắt dừng lại trên đôi môi anh, lưu luyến không rời.
Uông Ngạo Quần giơ tay trái ra nắm lấy vai cô, động tác không biết là cố ý hay vô ý sượt qua điểm mẫn cảm của cô.
Một trận tê dại lướt qua, cô cảm giác bộ ngực trướng lên, mang theo một chút đau đớn, dựng thẳng lên bên dưới chiếc áo ngực viền ren lãng mạn.
Đôi tình nhân mèo cách vách vẫn còn đang vận động.
“A. . . . . . Cầu xin anh nhanh một chút. . . . . . A a. . . . . . Đâm vào! Đâm chết em đi. . . . .” Tiếng hét to thảm thiết của cô mèo cái không ngừng quanh quẩn trong căn phòng Tần Hàm.
“Để cho nhiệt tình của chúng ta vượt trên bọn họ đi!”
“Cái gì?” Tần Hàm bị mê hoặc ý loạn tình mê, giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, hỏi Uông Ngạo Quần.
Uông Ngạo Quần mỉm cười, cúi đầu ngăn chặn nghi vấn của cô mà khẽ nhếch môi. Ngọn lửa lập tức chui vào trong miệng, nhấc lân sóng gió mãnh liệt đầy trời.
Nụ hôn của anh không dịu dàng, thong thả giống như buổi sáng, mà kịch liệt đoạt lấy hô hấp cùng ý thức của cô.
Lưỡi anh khuấy động trong miệng cô, cuốn lấy cái lưỡi không biết làm sao của cô, kéo qua miệng anh, liều lĩnh mút vào.
“Ưmh. . . . . .” Tần Hàm không biết chống lại như thế nào, bàn tay nhỏ bé bất lực vòng qua cổ anh, thân thể dán sát vào người anh.
Uông Ngạo Quần dùng tốc độ cực nhanh cởi bỏ quần áo trên người cô, không có nhiệt khí bốc hơi che lấp, thân thể mềm mại, nhỏ nhắn và yếu ớt lõa lồ hiện ra dưới ánh đèn huỳnh quang.
Anh ngồi bên cạnh cô, không kiên nể gì dùng ánh mắt như dã thú nhìn toàn thân cô.
“Không. . . . . .” Tần Hàm xấu hổ, hai tay che ngực.”Không nên nhìn. . . . . .”
Môi cô sớm bị anh hôn đến sưng đỏ, bầu ngực trắng ngần vì anh đụng chạm và căng cứng, nhẹ nhàng dựng thẳng, tiếng rên khẽ phát ra làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
“Để anh nhìn xem em có bao nhiêu xinh đẹp.”
Uông Ngạo Quần hơi dùng sức, kéo bàn tay bé nhỏ đang che ngực của cô.
Nụ hoa màu hồng bại lộ dưới ánh mắt nóng rực của anh.
Anh nhìn như thế này lại làm cho toàn thân cô nóng lên. Nụ hoa hồng nhạt càng dựng thẳng, chuyển thành đỏ ửng, tha thiết kêu gọi anh, khát vọng anh đến hái.
A, trời ạ! Nếu còn tiếp tục nhìn cô như vậy nữa, cô sẽ chịu không nổi!
Bàn tay của Uông Ngạo Quần nhẹ nhàng lướt qua ngực cô, tới tới lui lui, lại chỉ ma sát nụ hoa phía trên, cũng đủ châm lên ngọn lửa trong cơ thể cô, làm cho giữa hai chân cô ẩm ướt một mảnh.
Tần Hàm không biết làm sao liền kẹp chặt đùi. Uông Ngạo Quần thấy thế, lập tức nắm lấy chân cô tách ra hai bên, nhìn một cái không sót gì u cốc xinh đẹp của cô.
“Không nên nhìn. . . . . . Làm ơn. . . . . .” Ánh đèn thật là sáng, ánh mắt của anh thật là lộ liễu, cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Tần Hàm hoảng hốt, bàn tay nh ̉o bé giơ lên che kín đôi mắt sáng quắc của anh. Uông Ngạo Quần lập tức nhân cơ hội bắt lắy cổ tay nhu nhược không xương của cô, dẫn dắt cô tự chạm vào nơi tư mật của bản thân.
“Xem này, anh chỉ chạm vài cái vào em, nơi này liền ẩm ướt như vậy.”
Trời ạ, anh nói một chút cũng không sai. Giữa hai chân của ướt đẫm, tràn đầy chất dịch động tình, vừa chạm vào liền thấm ướt đầu ngón tay cô.”
“Em thật sự rất nhạy cảm.”
Tần Hàm phân không rõ ý cười trên môi anh là cười nhạo hay là khen ngợi. Cô lúng túng muốn một cái lỗ để chui xuống, lại nghĩ đến Uông Ngạo quần giữ chặt lấy tay cô không buông, lại cầm ngón tay dính chất dịch của cô cho vào miệng, chậm rãi nhấm nháp.
“Sao anh làm như vậy?” Cô giật mình nhìn anh.
“Em không biết mùi vị của em ngọt bao nhiêu hay sao?”