Ân Sủng Của Hoàng Đế

Chương 15: Chương 15




Tại Hoa viên, một đôi tình nhân ngọt ngào vai kề vai sóng bước, lời nói nhỏ nhẹ, tâm tình kéo dài, xung quanh tràn ngập màu hạnh phúc. . . . .

“Ọe!”Quan Trúc Nguyệt đột nhiên che cái miệng nhỏ nhắn đẩy Tống Chấn Cương ra, nhanh chóng chạy thẳng đến phía mép đường cứ thế mà nôn khan. Cả buổi sáng nay cô cảm thấy được không thoải mái, bữa sáng cũng không muốn ăn, cho nên thật sự có muốn nôn cũng không nôn được, chỉ có thể nôn khan.

“Tiểu Nguyệt…” Tống Chấn Cương sửng sốt, lập tức chạy đến vỗ nhẹ vào chiếc lưng mềm mại của cô, hỏi dồn: “Tiểu Nguyệt, em làm sao thế? Không khỏe sao? Chẳng lẽ ốm rồi sao?”

Quan Trúc Nguyệt nhất thời không nói thành lời. Đành khua khoắng tay chân ý muốn nói không phải vậy.

“Tiểu Nguyệt, em hãy nói gì đi, đừng làm anh sợ!”

Quan Trúc Nguyệt nôn một lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nghe anh nói vậy ngược lại còn lườm anh một cái rồi quay lại trong đình không thèm để ý đến anh.

“Tiểu Nguyệt…” Tống Chấn Cương vội đuổi theo sau, “Em làm sao thế? Bị bệnh rồi sao, mau nói cho anh biết đi, anh xin em đừng có im lặng như vậy.”

“Đều tại tên yêu tinh hại người như anh cả đấy!” Cô nhớ đến chuyện mấy ngày vừa rồi mệt mỏi trong lòng liền phát hỏa nhịn không được bèn rời đi. Anh vội dang hai tay ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi lên trên ghế mây. “Bỏ em ra, từ hôm nay trở đi anh không được phép động vào em dù chỉ một ngón tay.”

“Sao?” Tay chân Tống Chấn Cương bỗng nhiên mất hết sức lực buông thõng tay xuống, ngây người đứng một bên, vừa mới rồi còn vui vẻ lắm mà, sao bỗng nhiên lại thay đổi nhanh như thời tiết vậy?

“Anh ngây người ra làm cái gì thế!” Cô lườm cái khuôn mặt ngây ngô vô tội của anh, cảm thấy thật sự cũng không nhẫn tâm được, bèn nói, “Còn không mau ngồi xuống đi!”

Trước tiên anh chạm vào cô, cảm thấy cô không trốn tránh mình mới yên tâm ôm cô vào lòng, hai người cùng ngồi chung trên một chiếc ghế.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô anh thận trọng cất tiếng hỏi: “Xin lỗi, nếu anh đã làm gì sai, em có thể nói cho anh biết được không? Anh nhất định sẽ sửa, em đừng có tức giận nữa được không?” (BB: ôi, lại thêm một soái ca sợ vợ… cơ mà BB thích mấy anh sủng này nha… >O

“Em…” Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của anh, đột nhiên cô muốn khóc, nước mắt cũng cứ thế trào ra, “Xin lỗi, em lại cố ý gây sự, anh có giận em không?” (BB: đây là bệnh tâm lý bà bầu sao? Ai mang bầu cũng dễ khóc hết sao?)

“Em đừng khóc!” Khi nhìn thấy nước mắt của cô anh liền cảm thấy đau lòng, “Anh thương em còn không hết huống chi…., làm sao có thể giận em được chứ? Em đừng khóc nữa, anh đưa em đến bệnh việc khám, có được không? Nếu như bị bệnh gì em phải nói cho anh biết, hai chúng ta sẽ cùng chia sẻ, không được giấu anh đấy.”

Cô thường nói mình không khỏe, tính tình cũng thay đổi mưa nắng thất thường. Anh vốn muốn đưa cô đến bệnh viện khám, nhưng cô lại nói chỉ là bệnh nhẹ thôi, nếu như thật sự không khỏe, cô sẽ tự mình đến bệnh viện, mà gần đây anh cũng vì dự án mới của công ty mà bận đến tối tăm mặt mày đành phải để tùy ý cô vậy.

“Em…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Sơn Nguyệt ửng đỏ, nghiêng mình cứ ấp a ấp úng.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, Tống Chấn Cương càng lo lắng hơn, quay gương mặt xinh đẹp của cô lại hỏi dồn: “Kết quả kiểm tra thế nào? Rốt cuộc em bị bệnh gì, mau nói cho anh biết đi!”

“Anh đừng lo lắng như vậy mà, người ta… người ta…” Cô ấp úng mãi không nói ra được.

“Tiểu Nguyệt” Anh khẽ siết chặt bàn tay của cô, khẽ kêu lên.

“Em bảo anh làm sao có thể không lo lắng được chứ, anh van em mau nói cho anh biết đi, cho dù em bị bệnh gì, anh đều muốn biết.”

“Người ta… người ta… là… ư, dù sao không cũng phải là bị bệnh.” Cô ngượng ngùng, ôm lấy cổ anh, rồi tựa đầu vào vai anh.

Anh nghe thấy vậy liền cảm thấy tim mình như chùn xuống, anh tin tưởng bản thân mình sau này nhất định sẽ lấy cô và anh luôn cảm thấy may mắn vì “mình đã thề là như vậy từ khi còn trẻ.”

“Tiểu Nguyệt…” Anh cúi đầu nhẹ giọng, cũng có lúc anh hùng cũng cảm thấy hụt hơi, đưa hai tay ôm lấy cô, khẩn cầu: “Anh xin em, đừng tra tấn anh nữa có được không? Anh rất rất đáng thương mà!”

Lúc này cô mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình lên, khẽ thì thầm vào tai anh.

“Sao?” Tống Chấn Cương sửng sốt, nhìn thẳng vào cô, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ lắp bắp nói: “Em… em nói là anh sắp được làm bố sao?”

“Đúng vậy, anh sắp làm bố rồi, cho nên…” Sự chậm hiểu của anh khiến cô không nhịn được mà trợn mắt lên, nắm lấy bàn tay anh, đặt lên bụng mình “Em có thai rồi, con của chúng ta đang ở trong đây, anh đã hiểu chưa, Tống tiên sinh yêu dấu?” Nói ra được điều mình đã giấu diếm mấy ngày hôm nay, cô bỗng cảm thấy thèm ăn, lại muốn ăn một chút điểm tâm.

Tống Chấn Cương nhìn xuống chiếc bụng mềm mại đặt dưới tay mình, lại ngây ngô nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang ăn bánh ngọt của cô. “Anh sắp được làm bố…” Anh cứ thì thào như tự nói với bản thân mình, một lát sau mới hoàn hồn lại, mắt anh lấp lánh, kích động hét lên: “Anh sắp được làm bố rồi, anh sắp được làm bố rồi!” Anh càng nói càng hét lớn, dường như chỉ có như thế mới có thể biểu đạt được hết sự vui mừng trong anh bây giờ.

Cô đã sớm biết anh sẽ rất vui mà, nhưng cô lại không muốn anh phấn khích như thế này, vội đưa tay bụm miệng anh lại, lo lắng nhìn xung quanh “Anh nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy.” Cũng may là mọi người đều ở trong phòng.

“Tại sao lại muốn anh nhỏ giọng?” Anh chỉ hận một nỗi là không thể hét to hơn nữa. “Anh sắp được làm bố, chuyện vui như vậy, anh hận là không thể cho cả thế giới này biết chuyện. Tại sao lại phải nhỏ giọng chứ?”

“Anh… được thôi, là anh nói đó nha, tốt nhất là anh kêu lớn một chút.” Cô trừng mắt nhìn anh, không vui nói: “Em chưa kết hôn mà đã mang thai, nếu anh của em mà biết được, anh ấy không băm vằm anh ra mới là lạ, đến lúc đó anh đừng có mà trách em là đã không báo trước cho anh biết đó nha.”

“Anh…” Nói cũng đúng, Quan Sơn Nguyệt và anh tuy là anh em tốt nhưng nếu như để cho anh ấy biết chuyện em gái duy nhất của mình đã bị anh ăn sạch rồi thì… Tống Chấn Cương đành ấm ức ngậm miệng lại, nhưng sau đó lại lập tức hưng phấn lên. “Chúng ta lập tức kết hôn nhé, có được không? Tuy trình tự có chút đảo lộn nhưng chỉ cần kết hôn thì Sơn Nguyệt sẽ không thể nói gì được. Đúng, chỉ cần như thế, nhân lúc bụng còn chưa lớn chúng ta mau kết hôn đi.”

Anh thật sự rất nghiêm túc. Tong lòng Trúc Nguyệt cũng cảm thấy rất vui, nhưng… Cô nhíu mày chậm rái nói: “Anh quên rồi sao? Ông của anh…”

Anh hiện là người đã có hôn ước.

Hiện tại Tống Chấn Cương đang cảm thấy “có con thì mọi chuyện đều tốt đẹp”, khó khắn gì cũng không sợ. Anh vội ôm mẹ của con anh, nhẹ nhàng nói, “Em đừng lo, mỗi ngày ông đều bảo bọn anh mau kết hôn rồi sinh cháu cho ông, bây giờ…” Anh vỗ nhẹ lên bụng cô, “biết nói thế nào nhỉ? Đây là thiên tử sẽ dẹp yên các chư hầu chăng? Chúng ta có con rồi ông còn có thể cố chấp không hiểu chuyện sao? Nếu như ông cố tình không hiểu… thì cho dù bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống anh cũng muốn lấy em, cho dù có thế nào cũng muốn ở cùng em và con.”

“Chấn Cương!” Cô xúc động nói, những nghi hoặc trong lòng đối với anh liền biến mất, cô vui sướng ôm lấy anh: “Em yêu anh, em thật sự rất rất rất yêu anh!”

Anh cũng không làm cô thất vọng, càng ôm cô chặt hơn. Một lát sau, anh nhẹ giọng nói: “Anh biết mình đã khiến cho em chịu nhiều uất ức, anh đã hạ quyết tâm rồi cho nên em nhất định phải tin anh, anh thật lòng rất yêu em.”

BB: thật hâm mộ cặp đôi này quá đi…. >o


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.