Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 72: Chương 72: Cổ đại. đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo 16




“Thú ta... làm thê?” Diệp Huyên cười cười, nụ cười trên mặt nàng càng lúc càng lớn, nhưng cũng không phải là cao hứng, cũng không phải là khinh miệt, Tô Tuyển nhìn không ra ý tứ trong nụ cười của nàng, Diệp Huyên vẫn cười, nhẹ giọng lặp lại một lần nữa, “Thú ta làm thê?”

Bốn chữ này, có lẽ là lời hứa hẹn mà Diệp Huyên vẫn luôn mơ ước đi. Tô Tuyển còn nói nghiêm túc như vậy, nhưng Diệp Huyên lại không có cảm giác hưng phấn, ngượng ngùng khi tâm nguyện đã đạt thành. Cảm giác đầu tiên hiện trong lòng nàng là ngạc nhiên nghi ngờ cũng cảm thấy lo sợ không yên. Nàng cảm thấy Tô Tuyển có lẽ là đang nói đùa, con ngươi của hắn tràn ngập ý cười, nhưng không chạm được đến trong lòng của nàng: “Huynh là người thứ nhất... Muốn thú ta.”

Từ lúc còn nhỏ nàng đã rất xinh đẹp, từ năm mười tuổi bắt đầu trở thành Thánh nữ dưới một người mà trên vạn người của Thiên La giáo, khi đó nàng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đã có thể nhìn ra được dung mạo quốc sắc thiên hương sau khi lớn lên của nàng. Nàng dần lớn lên, giống như nụ hoa đang nở rộ, kiều diễm động lòng người. Bất kì nam nhân nào đã gặp nàng, dường như không có ai không muốn ngắt lấy đóa hoa này.

Bọn họ phủ phục dưới chân Diệp Huyên, có đại ma đầu ma giáo cũng có đại hiệp chính đạo, có người kiêu ngạo, tà ác cũng có người hiên ngang lẫm liệt, nhưng đứng trước yêu nữ ma giáo mê hoặc lòng người, bọn họ đều ngoan ngoãn giống cừu non. Lời nghe tiếng ngọt nàng đã nghe quá nhiều, nàng cũng không đếm nổi số nam nhân đã theo đuổi nàng, dâng lên cho nàng kim ngân tài bảo (tiền bạc châu báu), quyền thế vinh hoa, chỉ để đổi được một nụ cười của nàng. Nhưng tất cả những người đó, không ai - không ai muốn thú nàng.

Nhưng đây cũng là lẽ thường tình, bởi vì nàng là yêu nữ ma giáo, cho dù có đẹp có ái mộ nàng, thì đối với họ theo đuổi nàng cũng chỉ giống như đang đuổi theo một con bướm, nàng không phải là một chú chim bé nhỏ cần được nâng niu trong tay. Cho dù Diệp Huyên yêu Tô Tuyển, cũng muốn dùng hết tất cả những gì tốt đẹp của nàng để giành lấy tâm nam nhân này, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gả cho hắn. Có lẽ là vì mọi người ai cũng như như vậy, hắn nên ở cùng một chỗ với một cô nương ôn nhu, hiền thục, ban đêm nằm mơ nhớ lại thời tuổi trẻ vừa lông bông vừa nhiệt tình phóng khoáng, mà yêu nữ khuynh quốc khuynh thành là nàng cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ trong trí nhớ của hắn.

Có lẽ, Diệp Huyên cũng muốn, nàng muốn ở bên cạnh hắn, không có nữ nhân nào không muốn cùng với ý trung nhân của mình gắn bó với nhau, nhưng chẳng qua là nàng không dám. Nếu như trong lòng sinh ra ý nghĩ xa vời như vậy, một khi hy vọng tan biến, sẽ khiến bản thân càng thêm đau khổ. Ngay cả khi Tô Tuyển chính miệng nói với nàng hắn nguyện ý thú nàng, thì trong lòng nàng cũng chỉ cảm thấy sợ hãi.

”Vì cái gì mà huynh muốn thú ta?” Trầm mặc hồi lâu, Diệp Huyên thản nhiên.

”Ta...” Trong đầu Tô Tuyển có đủ loại lý do để trả lời Diệp Huyên, nhưng hắn lại ngẩn người. Không phải là vì muốn chịu trách nhiệm với nàng hay sao? Dù sao thì mình là người lấy đi sự trong sạch của nàng, khiến một cô nương mất đi trong sạch, hắn tất nhiên là muốn thú nàng làm thê. Nhưng trong lòng Tô Tuyển hiểu rõ, không phải như thế.

Nếu... Nếu hắn không cam tâm tình nguyện muốn thú Diệp Huyên, cho dù phải làm trái nguyên tắc của mình, thanh danh cũng mất, hắn cũng sẽ không tùy tiện ép mình thú nàng ta. Thật ra hắn cũng muốn thú nàng.

Cho nên lúc nói câu đó hắn mới có thể đỏ mặt, thấy bất an trong lòng, hắn sợ Diệp Huyên sẽ cự tuyệt. Hắn chưa từng nghĩ tới bản thân hắn cũng có ngày biết lo được lo mất, vì yêu mà lo lắng, vì yêu mà sợ hãi. Nếu không phải vì yêu, thì hắn làm sao có thể khẩn trương đến mức đến tâm ý của mình cũng không nói ra được.

Nhưng Diệp Huyên lại không nghĩ thế, thấy Tô Tuyển không trả lời, nàng cười cười: “Huynh biết không, nếu ta thật lòng thích huynh, cũng sẽ không cần huynh thú ta.” Tươi cười trên mặt nàng lại khôi phục dáng vẻ không chút để tâm như trước, dường như đối với chuyện này nàng không để tâm chút nào.

”Nếu huynh thú ta, người trong chốn giang hồ sẽ bàn tán về huynh như thế nào? Bọn họ sẽ nói, huynh sa đọa, bị yêu nữ ma giáo đó mê hoặc tâm trí. Huynh sẽ bị xem thường, bị thóa mạ, thậm chí bị người ta đuổi đánh. Nhưng đó cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, huynh có biết là ta đã giết rất nhiều người không, có tiền bối mà huynh kính trọng trong giới võ lâm, thậm chí có bạn cũ của huynh, huynh sẽ đối mặt với người thân, bạn bè của họ ra sao? Nếu bọn họ muốn giết ta để báo thù, huynh sẽ ngăn cản họ sao? Hay là...” Nàng xoa nhẹ gò má Tô Tuyển, “Nhìn ta bị giết?”

”Chúng ta... Có thể ở ẩn, lui về ở ẩn trong núi sâu...” Thanh âm của Tô Tuyển trầm thấp, khàn khàn, dường như để nói ra câu này hắn phải dùng đến rất nhiều khí lực, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định như trước. Có lẽ hắn đã hiểu được Diệp Huyên muốn nói gì, hắn gần như hoảng loạn mà nói tiếp, “Chúng ta còn có thể đi tái ngoại (là đi nước ngoài đó), rời khỏi võ lâm Trung Nguyên, như thế.... Không còn điều gì quấy rầy chúng ta nữa, đúng không?”

Nghe được hắn vì mình mà nói những lời như thế này, có lẽ nàng cũng đã thỏa mãn rồi đúng không? Trong giây phút đó, Diệp Huyên dường như sắp bật khóc, nhưng nàng vẫn nhịn được. Như vậy là đủ rồi, người nam nhân này nguyện ý vì nàng mà buông tha hết thảy, được như vậy là đủ rồi.

Nhưng nàng cũng không phải là vì Tô Tuyển, nàng chỉ là sợ hãi mà thôi. Bởi vì hai người sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn, nàng sợ sẽ có một ngày Tô Tuyển sẽ hối hận, nàng có thể vì Tô Tuyển mà hy sinh tính mạng mình, nhưng nàng không muốn rơi vào một cái kết cục thất vọng, đau khổ sau khi ngọt ngào qua đi.

Cho nên, cứ như vậy đi. Chúng ta vẫn là không nên ở bên nhau, nhưng điều này không có nghĩa là ta không yêu huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.