Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 73: Chương 73: Cổ đại. đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo 17




Là ma giáo có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ, tổng đàn của Huyền Nữ giáo đặt trên quần đảo Bích Lạc có thể nói là một nơi cực kì thần bí. Có người cho rằng nơi đó là đầm rồng hang hổ, cũng có người nói đó là chốn đào nguyên tiêu hồn. Nhưng khi thật sự đặt chân lên mặt đất trên quần đảo Bích Lạc, Tô Tuyển cảm thấy, nơi này cũng không có gì là quá khác biệt.

Tuy đệ tử của Huyền Nữ giáo lấy việc âm dương giao hợp làm nền tảng để luyện võ, nhưng các nàng cũng không phải ngày nào cũng làm loại sự tình. Nhóm lô đỉnh lại càng không cần phải nói, nếu không có thân thể khỏe mạnh, có khí lực lớn thì lấy cái gì đi hầu hạ nữ nhân trong giáo. Khi thuyền vừa mới cập bờ, nhóm lô đỉnh trên thuyền đã bị mấy người tạp dịch lôi kéo đi đến một dãy phòng ở thoạt nhìn khá nhỏ, bây giờ bọn họ là nhóm lô đỉnh có cấp bậc thấp nhất, chưa có tư cách chính thức hầu hạ đệ tử trong giáo nên chỗ ở cũng vô cùng đơn sơ.

Tính cách của Tô Tuyển vốn là loa qua, tùy tiện năm hắn mười bốn tuổi bị đuổi giết người ta đuổi giết, màn trời chiếu đất, chạy trốn không kể ngày đêm, có loại khổ nào mà hắn chưa trải qua. Trong lúc những người khác vần còn đang oán giận, hắn khoanh tay đứng một bên mà nhìn, không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt ấy. Nói gì thì nói trong lòng hắn lúc này chỉ có hình ảnh yêu nữ đáng giận kia.

Câu nói cửa miệng của Thẩm Tinh là, chưa từng bị nữ nhân cự tuyệt thì không phải là nam nhân thật sự. Lúc trước hắn cảm thấy lời này đúng là vớ vẩn, nhưng lần đầu tiên thổ lộ bị tuyệt, Tô thiếu hiệp bây giờ đúng là có chút không chấp nhận được. Không phải do hắn không chịu đựng được việc bị người khác cự tuyệt, mà điều khiến hắn cứ canh cánh trong lòng chính là thái độ lấp lửng của Diệp Huyên.

Người trong giang hồ thích nói sao thì nói, Tô Tuyển tức giận, bất bình nghĩ, chẳng lẽ Tô Tuyển hắn đây lại sợ thiên hạ bàn tán, nói ra nói vào hay sao? Hắn giống như một hồ nước, vốn dĩ yên ả không có lấy một gợn sóng, cảm thấy hài lòng với bản thân mình. Nhưng Diệp Huyên lại cứ khăng khăng đến trêu chọc hắn, đem hồ nước khuấy lên gợn sóng. Kết quả là yêu nữ kia trở mặt, xoay người rời đi.

Nghĩ đến đây, Tô Tuyển lại hận không thể chạy đến trước mặt Diệp Huyên hỏi cho rõ ràng. Đáp án rất đơn giản, chỉ có hai sự lựa chọn hoặc là thích hoặc là không thích.

Nếu là không thích, Tô Tuyển hắn nhất định sẽ thất vọng, nhưng sẽ không tiếp tục dây dưa với Diệp Huyên. Nếu là thích, vậy hắn cùng yêu nữ kia có thể....

”Tô sư đệ...” Đứng bên cạnh Tô Tuyển là một nam tử mặc áo vàng, hắn huýnh lên khuỷa tay Tô Tuyển, “Ngươi sao lại đỏ mặt?”

”Khụ.” Tô Tuyển ho khan một tiếng, “... Chắc là do trời nóng quá.”

Đúng vậy, nhất định là do trời nóng quá, tuyệt đối không phải là do hắn nghĩ tới những chuyện khiến người ta đỏ mặt....

Đáng tiếc Tô Tuyển muốn gặp Diệp Huyên cũng không phải là chuyện dễ dàng, ở trong Huyền Nữ giáo, địa vị của đệ tử với lô đỉnh hoàn toàn bất đồng, cho dù là Nguyên Ung là lô đỉnh được trưởng lão trong giáo coi trọng, nhưng ở trong giáo gặp đệ tử mới vào, cũng phải cung kính. Chúng đệ tử có thể tùy ý gọi lô đỉnh đến, nhưng lô đỉnh muốn gặp nữ đệ tử, chỉ có thể dựa vào may mắn, có thể vô tình gặp được.

Hắn ở bên ngoài tiểu trúc Thanh Trúc nơi Diệp Huyên ở, ôm cây đợi thỏ ba ngày, cuối cùng cũng thấy được Diệp Huyên xuất môn. Hai người họ lén gặp mặt là trái với giáo quy, Tô Tuyển chỉ có thể nói ngắn gọn, vừa gặp liền hỏi Diệp Huyên: “Nàng rốt cuộc có thích ta hay không?”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt rất chân thành, Diệp Huyên nhịn không được mà cười khúc khích: “Huynh đoán đi.”

Tô Tuyển nghẹn họng: “Ta đoán....” Thật đáng giận, hắn đoán không được a! “Không được, ngày hôm nay nàng nghĩ lừa gạt ta.” Thấy Diệp Huyên sắp phải đi, dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng túm lấy tay Diệp Huyên,“Thích hay là không thích, nhanh trả lời ta.”

Bàn tay nhỏ bé của Diệp Huyên bị hắn nắm lấy, trên mu bàn tay bỗng nhiên nóng bừng lên, lòng nàng xúc động đến mềm nhũn, nhưng ngoài miệng vẫn vẫn vô tình nói: “Nhìn thấy gốc cây đào kia không? Nếu huynh có thể hái toàn bộ hoa đào trên cây xuống mà không bị hư hại gì, ta sẽ nói cho huynh biết.”

Cây đào mọc bên ngoài tiểu trúc, trên cây hoa đào nở rộ tầng tầng lớp lớp, nhiều không đếm xuể. Lúc này, nội lực của Tô Tuyển bị phong bế, so với người bình thường thì thân thủ nhanh nhẹn hơn mấy phần, cho nên yêu cầu của Diệp Huyên đúng là làm khó hắn.

”Vậy nàng nhất định phải giữ lời.” Tô Tuyển dứt khoát đồng ý.

Vài ngày sau, đệ tử, tạp dịch ra vào tiểu trúc có thể nhìn thấy một nam nhân mặc áo đen đứng dưới cây đào hái hoa, một đóa tiếp một đóa, vô cùng cẩn thận hái xuống, lãng phí thời gian cũng vô cùng vất vả. Ánh nắng ngày xuân tuy không quá gắt, nhưng phải ngửa đầu nhìn lên cây quá lâu, cũng sẽ bị nắng chiếu đến choáng váng đầu óc. Diệp Huyên nhìn Tô Tuyển đầu đầy mồ hôi đi quanh gốc cây đào, hắn dường như thật sự tin lời Diệp Huyên nói, không hề hoài nghi Diệp Huyên đang lừa gạt hắn.

Có lẽ hắn đã sớm biết rõ, lần này yêu nữ kia vẫn lừa gạt hắn như trước. Nhưng hắn vẫn kiên trì không bỏ cuộc, một ngày tiếp một ngày, mắt thấy hoa đào trên cây càng ngày càng ít Diệp Huyên cuối cùng nhịn không được mà ngăn cản Tô Tuyển.

”Huynh...” Nàng đột nhiên không biết phải mở miệng như thế nào, “Huynh có biết hay không ta là đang gạt huynh, cho dù huynh có đem tất cả hoa trên cây đều hái xuống, ta cũng sẽ không nói đáp án cho huynh biết.”

”Vậy ta phải là như thế nào, nàng mới có thể trả lời ta?” Tô Tuyển nhìn chằm chằm vào nàng, “Chỉ cần là việc ta có thể làm, ta nhất định sẽ đi thử.”

”Ha?” Diệp Huyên cười nhạo, “Huynh là đứa ngốc sao?” Không biết vì sao, trong lòng nàng dâng lên một cỗ lửa giận mãnh liệt, vì cái gì mà huynh có thể làm được như vậy? Chưa bao giờ sợ sẽ thất bại, cũng không sợ bị cự tuyệt, không sợ bị vứt bỏ, giống như mơ mộng viển vông đuổi theo mặt trời, có dũng khí vô hạn đi truy tìm thứ mà bản thân muốn.

”Ta hiểu rõ.” Tô Tuyển không tức giận, hắn nở một nụ cười sáng lạn, “Ta biết nàng đang sợ điều gì, không sao cả.” Ánh mắt hắn sáng rực, “Ta sẽ chờ nàng vượt qua.”

Diệp Huyên muốn phản bác hắn, nhưng lại cảm thấy bản thân thật buồn cười. Nàng đứng đó rất lâu, bóng dáng của Tô Tuyển cũng đã biến mất, nàng nhặt lên một đóa hoa trên đất, “Đồ ngốc....” Nàng từ từ nở nụ cười, sẽ không để cho huynh đợi lâu lắm đâu, Diệp Huyên nghĩ, bản thân đúng là cần dũng cảm hơn một chút. Có lẽ, có lẽ sau khi rời khỏi Huyền Nữ giáo, nàng sẽ thành thật đem đáp án của mình nói cho Tô Tuyển nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.