Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 193: Chương 193: Đẩy ngã em chồng 4




Nửa đêm, Lục Tranh đột nhiên sốt cao. Cũng may trong Lăng Vân sơn trang có nuôi mấy vị đại phu y thuật không tệ, khi Diệp Huyên chạy đến nhà chính, đại phu đã thi châm xong cho Lục Tranh, đang ngồi viết đơn thuốc.

“không sao cả, chỉ là gần đây thời tiết không tốt, mà căn cơ của Thiếu trang chủ lại hư nhược.” Vị đại phu họ Hồ này từ năm Lục Tranh 8 tuổi đã chịu trách nhiệm điều dưỡng thân thể cho hắn, đối với việc vị Thiếu trang chủ này thỉnh thoảng lại đau đầu nhức óc đã sớm thành thói quen, “Thiếu phu nhân không cần lo lắng, sắc toa thuốc này cho Thiếu trang chủ uống, rồi để mồ hôi toát ra, chỉ cần hai ngày là khỏe lại.”

Diệp Huyên vừa thở phào nhẹ nhõm, Lục phu nhân liền xuất hiện dẫn theo một đoàn nha hoàn bà tử khí thế vô cùng hung hăng. trên mặt không có son phấn hiển nhiên bà ta đã đi ngủ, nhưng nghe tin con mình đột nhiên sốt cao thì bị kinh động, vội vàng chạy tới đây mà không kịp sửa sang lại. Người mà nguyên chủ rất sợ, ngoại trừ Lục Cẩn chính là vị Trang chủ phu nhân này. Lúc này bà ta liếc mắt nhìn nàng một cái, Diệp Huyên theo bản năng co rúm người lại một cái.

“Ngươi chăm sóc Tranh nhi kiểu gì thế?!” Quả nhiên, Lục phu nhân vừa mở miệng không phải hỏi nguyên do cho rõ ràng mà thị uy làm khó dễ tức phụ, “Biết rõ cơ thể hắn không tốt”, Lục phu nhân liếc mắt thoáng qua nhìn thấy cánh cửa sổ mở toang, “Còn mở cửa sổ?!”

“Cửa sổ là do lão hủ mở, trong phòng người đến người đi, trọc khí hỗn tạp, cần mở ra cho thoáng khí...” Hồ đại phu lên tiếng giải vây.

Tuy nói Lục phu nhân vốn chỉ muốn kiếm cớ làm khó Diệp Huyên, nhưng cũng không muốn phát tác trước mặt người ngoài, bà ta hừ lạnh một tiếng, không muốn nhiều lời nữa, đi vào buồng trong nhìn Lục Tranh. Diệp Huyên cúi thấp đầu đi theo sau Lục phu nhân, những lúc như thế này, nàng không thể lên tiếng giải thích, càng không thể mặt nhăn mày nhó với bà ta, chỉ phải im lặng phục thấp làm thiếp.

Thấy Lục Tranh đã bắt đầu hạ sốt, sắc mặt của Lục phu nhân mới dễ nhìn hơn một chút: “Hồ đại phu, thân thể Tranh nhi mặc dù không tốt, như đêm nay sốt cao như thế là vì sao?”

Hồ đại phu lại đem lý do thoái thác vừa nói với Diệp Huyên lặp lại một lần nữa, ông ngừng lại một chút, thấy Diệp Huyên đã đi ra ngoài bưng trà, mới vuốt râu nói thêm: “Lần trước phu nhân có hỏi qua lão hủ, Thiếu trang chủ bây giờ có thể sinh hoạt vợ chồng hay không, tuy con nối dòng quan trọng nhưng không thể nóng vội, đêm nay sốt cao, là do Thiếu trang chủ thiếu hụt tinh nguyên (tinh dịch đó).”

Đợi Diệp Huyên bưng trà trở lại nhà chính Hồ đại phu đã cáo, Lục phu nhân ngồi ngay ngắn trên ghế cao, khuôn mặt lạnh như băng nhìn nàng. Trong lòng Diệp Huyên lộp bộp một tiếng, lẽ nào Lục phu nhân còn muốn trách phạt nàng? Nàng cúi thấp đầu hơn nữa, cố gắng khiến giọng nói của mình càng thêm cung kính, hai tay nâng chum trà dâng lên cho Lục phu nhân: “Nương, thỉnh ngài dùng trà.”

“Nhà ta không có loại tức phụ lẳng lơ dụ dỗ nam nhân như ngươi!” Lục phu nhân đột nhiên nổi giận, chụp lấy chum trà ném về người Diệp Huyên, quá kinh hãi, ý thức của Diệp Huyên chiếm thế thượng phong lảo đảo tránh đi, nước trà nóng hổi bắn lên làm ướt tà váy nàng.

Diệp Huyên sợ ngây người, tiếng ồn ào ngoài phòng đối với nàng dường như rất xa xôi, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Lục phu nhân, người nữ nhân điên loạn này thấy chén trà không đập trúng nàng, liền vươn tay chụp lấy ngay cái bình hoa bên cạnh ném về phía nàng! Nàng cuống quít muốn chạy đi, nhưng hai chân lại giống như bị giữ chặt dưới nền, không nhúc nhích được chỉ biết trơ mắt nhìn cái bình hoa đó bay tới trước mặt mình.

Xỏang một tiếng, tiếng vỡ vụn chói tai vang lên. Vì quá sợ hãi nàng nhắm nghiền mắt lại theo bản năng, chuẩn bị tinh thần đón nhận sự đau đớn, sờ lên mặt vẫn còn hoàn hảo không có vết thương gì. “Nàng sợ đến choáng váng rồi à?!” Lục Cẩn bảo vệ nàng tránh trong ngực hắn, bình hoa đó cũng bị hắn dùng cánh tay cản lại.

“Cẩn thiếu gia, Cẩn thiếu gia.” Giọng nói kinh hoảng của bà tử truyền vào, “Ngài không thể đi vào, phu nhân... Phu nhân đang ở bên trong.”

thì ra tiếng ồn ào vừa nãy là do Lục Cẩn?

“Phu nhân tức giận chuyện gì vậy.” Lục Cẩn buông Diệp Huyên ra, trước mặt người khác hắn đối với Diệp Huyên luôn bảo trì dáng vẻ thủ lễ xa cách, “Ta nghe nói Bát ca bị bệnh nên cố ý đến xem xem, nhưng thật không nghĩ tới Bát ca đang hoàn hảo nằm trên giường mà phu nhân đã vội vã xử lý Bát tẩu.”

Lục phu nhân từ trong cơn thịnh nộ dần bình tĩnh lại, thấy người đến là Lục Cẩn, trên khuôn mặt liền tràn ngập hận ý cay nghiệt, bàn tay bóp chặt lấy tay vịn của cái ghế, “Đến xem Tranh nhi? Cái đồ tiện chủng ngươi tuyệt đối không có lòng tốt như vậy, ngươi nhất định là muốn đến ám hại con ta!”

Diệp Huyên sớm biết rằng Lục phu nhân coi Lục Cẩn như kẻ thù, nhưng nàng thật không ngờ Lục phu nhân lại ngang nhiên nói những lời này trước mặt mọi người như vậy, dù sao Lục phu nhân cũng là mẹ cả trên danh nghĩa của Lục Cẩn, Lục Cẩn cũng là Cửu thiếu gia đường đường chính chính của Lăng Vân sơn trang. Ngay lập tức, mọi người trong phòng đều nín thở, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Diệp Huyên len lén giương mắt lên nhìn, muốn nhìn xem Lục Cẩn đang đứng bên cạnh nàng có thái độ như thế nào. Nàng biết người nam nhân này có bao nhiêu kiêu ngạo, bị người mắng là đồ tiện chủng, hắn... Trong lòng hắn có lẽ đang âm thầm đau đớn.

Nhưng Lục Cẩn chỉ cười nhạt: “Phu nhân tức giận đến hồ đồ rồi sao.” hắn lười biếng nhìn Lục phu nhân đang gân cổ lên mắng hắn một cách đầy thương hại, hoàn toàn không nổi giận vì những lời đó, ngay cả một câu phản bác cũng không thèm nói: “Nếu phu nhân đã không muốn nhìn mặt ta thì ta đây cũng không ở lại khiến người nhìn mà phiền nữa.”

Nhưng thái độ của hắn như vậy càng khiến Lục phu nhân tức giận, hắn khinh thường Lục phu nhân, khinh thường cái gì? Khinh thường bà ta ăn nói hàm hồ giống như người điên, khinh thường bà ta dù lúc này oai phong, kiêu ngạo nhưng Lục Tranh bây giờ cách cái chết không xa, đến lúc đó, cả cái Lăng Vân sơn trang này đều là của hắn. “Tiện nhân, tiện nhân...” Nghĩ tới đây, Lục phu nhân tức giận đến run người, hai mắt như muốn phun lửa nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi thản nhiên của Lục Cẩn.

“Đúng rồi.” Vừa bước ra khỏi cửa Lục Cẩn quay đầu lại, hình như bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn cười nói: “Bát ca bây giờ vẫn khỏe mạnh, phu nhân nói những lời này, chẳng phải là đang trù ẻo con trai mình mau chết đi hay sao?”

nói xong, hắn không thèm nhìn lại mà đi thẳng ra khỏi chỗ này.

Diệp Huyên sợ hết hồn nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên nghe rầm một tiếng, phía sau loạn thành mộtđoàn: “Phu nhân... Phu nhân ngất xỉu rồi!”

#

Lộn xộn đến nửa đêm, cả thể xác lẫn tinh thần của Diệp Huyên đều mệt mỏi lết về phòng Lục Tranh. Lục Tranh vẫn còn đang hôn mê, còn Lục phu nhân giằng co mãi cuối cùng cũng mệt mỏi mà đi ngủ, Lục Cẩn quăng lại một mớ hỗn độn sau đầu thì chẳng biết đã đi đâu rồi. Cả người nàng như nhũn ra, vốn dĩ ngay cả sức lực để rửa mặt cũng không có, nhưng cuối cùng không chống đỡ được cảm giác thấp thỏm, tìm một ngọn đèn lồng len lén chạy ra ngoài.

Lục Cẩn quả nhiên là đang ở đây, trong tiểu viện bỏ hoang vắng vẻ không có lấy một tiếng động, bóng cây bồ đào đổ trên mặt đất tạo thành một mảng đen lớn, vài đóa hoa rụng lả tả trên nền đá, trên mái hiên giăng đầy mạng nhện. Lục Cẩn ngồi trên nóc nhà, bên chân đặt mấy bình rượu, thấy Diệp Huyên bước vào sân, hắn thổi tắt ngọn nến trong đèn lồng. “Đến đây.” hắn vươn tay, ánh trăng bàng bạc chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của hắn tạo nên một quầng sáng mờ ảo, khiến vẻ lạnh nhạt trên mặt hắnbớt đi lại thêm vào mấy phần ôn hòa.

Diệp Huyên đứng dưới sân ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hàm chứa chút xấu hổ, thẹn thùng. Tuy gả vào Lăng Vân sơn trang là nơi có tiếng tăm trên giang hồ nhưng Diệp Huyên chỉ là một cô nương yếu ớt không biết chút võ công nào, sao có thể giống Lục Cẩn dễ dàng nhảy lên nóc nhà như thế. Nàng hăm hở xách váy lên, đi quanh sân quan sát một vòng, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy chỗ nào đặt chân được, tức đến mức giậm chân, oán hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Cẩn.

Lục Cẩn nhịn không được phải bật cười, hắn có vẻ như cảm thấy đùa Diệp Huyên rất vui, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Huyên lộ ra bản tính trẻ con như vậy.

“Ta không lên được.” Thấy Lục Cẩn vẫn ngồi yên, Diệp Huyên không thể làm gì khác đành phải ngại ngùng nói.

“Tẩu tử gả vào Lăng Vân sơn trang không biết võ sao được.” Lúc này Lục Cẩn mới thong thả đứng lên, thân ảnh lóe lên một phát, ôm lấy eo Diệp Huyên xách nàng lên nóc nhà.

“Ta đã mười tám rồi, bây giờ mới tập võ không kịp nữa.”

“Chỉ tập mấy chiêu công phu phòng thân thôi.” Lục Cẩn nói, “Trước đây ta mười bốn tuổi mới bắt đầu tập võ.” Thuận miệng nói xong câu đó, hắn liền ngừng lại.

“Mười bốn tuổi?” Diệp Huyên có chút nghi hoặc, việc tập võ này càng sớm càng tốt, hơn nữa Lăng Vân sơn trang cũng là nơi có danh tiếng trên giang hồ, sao có thể để người trong gia tộc đến mười bốn tuổi mới bắt đầu tập võ chứ? Cái tuổi này đã sớm qua khỏi thời kỳ thích hợp nhất để tập võ. Mà bây giờ Lục Cẩn có được một thân võ nghệ cao siêu, chắc chắn đã phải nỗ lực kinh người mới có được thành tựu hôm nay.

“Tẩu tử không biết việc này?” Lục Cẩn cười cười, hắn dường như không muốn nhắc lại chuyện này, đột nhiên thấy làn váy ẩm ướt của Diệp Huyên, hắn vươn tay nhấc lên nhìn.

“Ngươi làm gì thế?” Diệp Huyên cuống quít đè tay hắn lại, nhưng Lục Cẩn vẫn cố chấp vén lên.

“Bị phỏng.” Lục Cẩn nhàn nhạt nói, Diệp Huyên cúi đầu nhìn mới phát hiện chỗ bị thương, lúc này đây nàng mới cảm nhận được cảm giác đau đớn. Nàng lấy tay chạm lên vết bỏng đã sưng đỏ lên, Lục Cẩn lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ đưa cho Diệp Huyên, “Thuốc bôi ngoài da.”

Diệp Huyên kinh ngạc trố mắt, Diệp Huyên hẹn nàng ra đây chỉ vì muốn đưa thuốc cho nàng? Nơi tiểu viện hoang phế này nàng với Lục Cẩn đã từng tới một lần, lúc nãy khi thấy tờ giấy nàng còn tưởng rằng người nam nhân này lại muốn... Thấy nàng băn khoăn không dám lấy, Lục Cẩn cong khóe môi, ánh mắt dao động trên bắp chân trắng nõn của thiếu nữ: “Chẳng lẽ tẩu tử là muốn... Cửu đệ thoa thuốc cho tẩu?”

Mặt Diệp Huyên nóng lên, vội vã thu chân lại, đoạt lấy bình sứ quay lưng lại với hắn tự mình bôi thuốc. Trong lòng nàng nhảy thình thịch, cảm thấy Lục Cẩn quả nhiên là tên cầm thú xấu xa, nhưng vẫn mong Lục Cẩn quan tâm đến nàng. Nàng đột nhiên nhớ lại lúc nãy Lục Cẩn giúp nàng đỡ bình hoa đó, tuy Lục Cẩn võ công cao cường nhưng nếu không cẩn thận bị thương...

Với tính tình của nguyên chủ, cho dù lo lắng Lục Cẩn bị thương nhưng sẽ cố nhịn xuống không dám nói. Nhưng Diệp Huyên đã thoát khỏi sự ảnh hưởng của cộng tình đối với mình, trong tay vẫn cầm bình thuốc, quay đầu lại hỏi: “Cửu đệ, khi nãy ở nhà chính, ngươi... Ngươi có bị thương không?” lời vừa nóira khỏi miệng vẫn là ngữ khí của nguyên chủ có mấy phần nũng nịu, yểu điệu.

Lục Cẩn cũng cảm thấy kỳ lạ, lá gan của tẩu tử đúng là càng lúc càng lớn, hắn nhíu mày: “Tẩu tử đây là không tin tưởng ta?”

“Dĩ nhiên là không phải.” Diệp Huyên vội vàng thốt lên.

“Vậy thì là vì sao?” không biết từ khi nào, Lục Cẩn cách nàng càng ngày càng gần, đôi mắt đen nhánh sáng rực gần trong gang tấc, đáy mắt dường như có ý cười mập mờ, “Quan tâm ta?”

Đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, trên mặt Diệp Huyên nóng rực, cả người cũng nhũn ra, đôi mắt hạnh trừng lớn hàm chứa thủy quang dịu dàng vô thức phản bác: “không phải...” Lục Cẩn khôngcho nàng nói hết câu, nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, cúi đầu hôn xuống.

p/s: chương này nó dài dã man! Làm hoài k thấy xong....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.