Tiếng chuông vào học đã vang lên, Tống Nghiên một thân công sở nghiêm túc bước vào phòng học. Cả lớp ồn ào náo động dường như im phăng phắc. Lý do mà bọn họ yên ắng như vậy là vẻ mặt đầy âm u của giáo viên chủ nhiệm.
Tống Nghiên lôi một sấp bảng điểm của lớp bỏ lên bàn, sắc mặt vẫn âm u mà thông báo.
“Cô có tin vui và tin buồn, các em muốn nghe tin nào trước?”
Cả lớp ai nấy đều nhìn mặt nhau, khó xử không biết chọn cái nào. Lớp trưởng tự động đứng lên làm vật hy sinh.
“Dạ dạ thưa cô, nghe tin buồn trước đi cô.”
Tống Nghiên mở sổ giáo viên chủ nhiệm ra, tay đẩy gọng kính, giọng hơi chút nặng nề.
“Sắp tới đây có thể một bạn sẽ chuyển sang lớp khác để học.”
Cả lớp ai nấy đều nổi lên xì xầm, may quá không phải có chuyện gì to tát cả. Làm bọn họ hết hồn hết vía!
Nhưng An Tĩnh thì lại khác, cô bây giờ đang hoảng loạn. Cô biết học sinh trong lời của Tống Nghiên là cô. Bây giờ thật sự cô chưa dám đối mặt về chuyện đó cả.
Một học sinh vội nhao nhao, đứng dậy.
“Vậy còn tin vui là gì cô?”
Tống Nghiên bây giờ mới giãn được cơ mặt, trên mặt mới nở ra một nụ cười hiếm hoi.
“Kỳ thi vừa qua, lớp ta có sự tiến bộ rất tốt. Thành tích xếp hạng điểm của lớp ta xếp loại xuất sắc, thứ 5 trong 15 lớp.”
Cả lớp ai nấy đều hét ầm lên, phải nói rằng leo lên một hạng là một vấn đề lớn của lớp này. Trước đây đứng vị trí thứ 8 9 đã là hết sức rồi, bây giờ leo tới hạng 5 toàn khối.
Tống Nghiên bình thường rất ghét sự ồn ào này nhưng hôm nay lại phá lệ, tiếp tục nói.
“Cả lớp yên lặng! Lớp trưởng lên đây phát bảng điểm cho lớp.”
Lớp trưởng nhanh chóng phát bảng điểm cho mọi người. Bình thường cậu ta chỉ thuộc trách nhiệm đi phát ra nhưng lần này cậu lại cố gắng chú ý hai cái tên Bạch Nhược và An Tĩnh.
Khi thấy bảng điểm cùa Bạch Nhược, cậu ta cũng không quá ngạc nhiên thành tích này. Có thể nói rằng thuộc top học lực giỏi của lớp.
Nhưng khi đến phiếu thành tích của An Tĩnh, bạn lớp trưởng này không khỏi sững sờ, ngơ ngác nhìn An Tĩnh.
Mọi cử chỉ của bạn lớp trưởng này đều thu vào mắt Tống Nghiên, bà biết rằng trên tay cậu là phiếu điểm của An Tĩnh. Nếu không phải là do đã biết trước thành tích đáng sợ của cô gái nhỏ này thì tim bà cũng sẽ trụy mất. Thành tích cao đến mức phải nghi ngờ nhân sinh.
Sau khi thấy lớp trưởng phát xong, Tống Nghiên mở máy tính của mình ra trình bày lên bảng trắng.
“Đây là bảng xếp hạng toàn khối về thành tích điểm, sau đây cô muốn chúc mừng lớp ta có 5 bạn đã lọt top 50 của cả khối kể cả học sinh lớp chọn. Sau đây cô đọc tên 5 bạn đó sẽ bước lên bảng cho cô.”
Cả lớp ai nấy đều cũng xì xào, bắt đầu cơn dự báo.
“Tớ chắc chắn rằng có lớp trưởng và Bạch Nhược. Cũng có khả năng thêm Mục Chấp dù sao mấy môn tự nhiên cậu ta luôn điểm cao mà.”
“Tớ thì đoán có An Tĩnh trong đó. Dù sao được Lưu quản giáo khen ngợi không ngớt. Chắc chắn không phải vật trong ao.”
Và rất nhiều giả thiết khác nữa.
Tống Nghiên cầm cuốn sổ lên, đứng dậy nhìn về lớp và bắt đầu đọc tên.
“Triệu Nhiên, Lương Vũ, Mục Chấp, Phương Ny và cuối cùng là...”
Cả lớp dường như chia hai thế cực, một bên hô to tên Bạch Nhược và bên còn lại là An Tĩnh.
Bạch Nhược ra mặt đắc ý nhìn về phía An Tĩnh, kiêu ngạo nói khẩu hình với An Tĩnh.
“Cô chuẩn bị thua đi là vừa.”
An Tĩnh chả buồn quan tâm, hiện giờ cô rất rối loạn viêc mình sẽ chuyển sang lớp A1.
Bạch Nhược rất tự tin vị trí cuối cùng là mình, cô ta chuẩn bị đứng lên thì Tống Nghiên đã hô to cái tên cuối cùng.
“Cuối cùng là bạn học... An Tĩnh. Mời các bạn lên đây.”
Bạch Nhược hoàn toàn sụp đổ, ả không ngờ rằng mình đã thua cuộc. Sự tự hào, sự ngưỡng của người khác đối với cô đã tiêu tùng. Cô ả không muốn chấp nhận hiện thực này định lên tiếng phản bác thì bị Lục Ngạn đằng sau giữ lại, dùng ánh mắt đáng sợ như muốn giết cô ta.
An Tĩnh đi ngang qua khẽ cười nhạt, một lời nói tựa như lông vũ mà đâm vào ngực Bạch Nhược vạn nhát.
“Ngu xuẩn.”
Tống Nghiên móc ra một tờ giấy khen cùng với 6 phong bì, trong đó có một phong bì rất khác biệt. Bà ấy đứng ở dưới nhấn nút chuyển tiếp trang hiển thị toàn bộ điểm số của 5 học sinh xuất sắc này và cũng bắt đầu trao phong bì cho học sinh.
“Em Triệu Nhiên xuất sắc đã đạt vị trí thứ 45 trên toàn khối, với các số điểm như sau tổ hợp khoa học tự nhiên 417 điểm, ngữ văn 110, toán 136 và tiếng anh là 127. Chúc mừng em đã hoàn thành tốt bài thi và hãy cố gắng phát huy em nhé.”
Triệu Nhiên mừng rỡ, lễ phép nhận phong bì nhận từ Tống Nghiên, xúc động cảm ơn và không quên đưa ra rất nhiều hứa hẹn.
“Em cảm ơn cô. Em không ngờ thành tích của mình lại cao như vậy. Em hứa sẽ cố gắng tiếp tục phát huy ạ.”
Tống Nghiên cười cười, tiếp tục nhấn nút chuyển trang tiếp.
“Mục Chấp với số điểm là 435, 105,148,150. Đứng vị trí 40 trên bảng xếp hạng xin chục mừng em.”
Mục Chấp hời hợt nhận phong bì trên tay Tống Nghiên, trả lời rất đậm chất Mục Chấp hằng ngày.
“Cảm ơn.”
Sau đó Tống Nghiên tiếp tục trao thưởng vị trí thứ 35 cho Phương Ny với số điểm là 430, 117,140,143 và Triệu Nhiên đồng hạng 35 với số điểm là 432,117,140,141.
Lương Vũ là lớp trưởng của lớp nên không ai ngạc nhiên với thành tích đứng thứ 7 toàn khối.
Tống Nghiên chuyển trang cuối cùng nhưng không cho điểm thành tích của An Tĩnh hiện lên, bà thần thần bí bí. . Truyện Mạt Thế
“Còn bạn An Tĩnh, các em đoán được tờ giấy khen dành cho ai rồi chứ?”
Cả lớp im như phỗng, lâm vào tình thế rất hoang mạng.
Không lẽ... không thể nào.
Tống Nghiên cười tít mắt, không úp úp mở mở mà chuyển trang chiếu hiện rõ cả bảng điểm của An Tĩnh.
“Bạn học An Tĩnh của chúng ta đã xuất sắc chiếm dụng luôn ngôi đầu bảng cả khối với thành tích khiến cho mọi người cực kỳ ngưỡng mộ. Với tổ hợp các môn khoa học bạn ấy đã dành được 448 /450, ngữ văn 118/120, toán và anh văn là điểm tuyệt đối. Xếp hạng các hạng mục riêng biệt thì số điểm đứng thứ nhất tất cả các môn. Đây là thành tích đáng được khen ngợi, các em cho bạn ấy một tràn vỗ tay nào.”
Cả lớp ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin đó là sự thật. Nhưng con số gần như tuyệt đối đó đánh đánh một vố vào nhận thức của họ.
Thật sự không phải là con người mà!
Tô Nguyệt bình thường như loa kẹo kéo không biết mệt mỏi để nói chuyện, hôm nay càng trở nên yên tĩnh chỉ nói đúng một câu.
“Cậu đi đâu thì chiếm ngôi đầu bảng của người khác, cậu vào lương tâm của mình coi có hổ thẹn không?”
Cả lớp lại lâm vào một trận yên tĩnh, hiện tại bây giờ khá ổn nha! Ông trời ơi ông xuống đây mà coi có phải con người không?
Bạch Nhược không chịu nổi liền đứng dậy chỉ thẳng vào mặt của An Tĩnh.
“An Tĩnh hôm đó chắc chắn đã gian lận, hôm đó cô ta ốm và chỉ làm bài trong một tiếng thì làm sao mà có được điểm như vậy chứ.”
Cả lớp ai nấy đều xì xào, họ cũng không tin tưởng cho lắm. Đột nhiên Phương Ny đứng dậy làm nhân chứng cho Bạch Nhược vì do cô ta không phục khi An Tĩnh đã đứng nhất.
“Đúng vậy, thưa cô.Nếu không gian lận thì làm sao cậu ấy lại làm bài tốt trong khi bị ốm như vậy chứ?”
“Em có bằng chứng chứng minh em ấy gian lận hay không? Hay là không cam lòng đứng dưới người khác mà xàm ngôn loạn ngữ?”
Tống Nghiên chưa kịp biện bác thì Trần Nhân là giám thị của phòng thi An Tĩnh hôm ấy, bước vào.
Phải biết rằng con người Trần Nhân rất uy tính trong nghề giáo này, lời nói của luôn xác thực khiến cho mọi người ai nấy đều tin.
“Tôi hôm ấy đã đứng cạnh em An Tĩnh cả một giờ liền sao không phát hiện em ấy gian lận trong khi em quay cóp bài bạn lại thấy chứ? Đúng không bạn học Phương Ny?”
Phương Ny mặt xanh như chuối héo, không dám mở miệng ra câu nào. Bạch Nhược thầm chửi con nhỏ ăn hại này. Khéo quá thành vụng mà!
Trần Nhân đi tới máy tính của Tống Nghiên, móc trong túi là một USB tra vào ổ cắm.
“Nếu các em không tin, vậy thì các em xem cái này đi.”
Màn hình xuất hiện là quay ở góc phải đằng sau, hướng tầm mắt rõ nhất ở chỗ An Tĩnh. Cả lớp ai nấy đều yên tĩnh xem đoạn ghi hình thì thấy An Tĩnh đã ngủ gần 2 tiếng đồng hồ liền trong phòng thi, được Trần Nhân gọi dậy mới làm bài thi.
Điều họ làm khiếp sợ nhất là tốc độ làm bài đáng sợ của An Tĩnh, cô không hề dùng nháp và không ngần ngại tô thẳng đáp án vào bài làm.
Trong tình trạng bị ốm, ngủ li bì hơn 2 giờ mà vẫn hoàn thành tốt bài thi của mình thật không phải người mà!
Dù bọn họ trong trạng thái bình thường nhưng vẫn không thể làm được như vậy!
Thế giới thật là huyễn huyễn đi mà!