Mọi người trong lớp vẫn xì xào, đột nhiên An Tĩnh đứng dậy và trong xuất hiện một cuốn sổ màu be khiến cho mọi người không khỏi tò mò. Cô chầm chậm bước lên bảng đen, giọng chút ấm vang lên.
“Theo khoản 1 mục a của điều 156 bộ luật Hình Sự do nhà nước quy đinh như sau bịa đặt hoặc loan truyền những việc biết rõ là sai sự thật nhằm xúc phạm nghiêm trọng nhân phẩm danh dự hoặc gây thiệt hại lợi ích hợp pháp của người khác sẽ bị phạt tiền từ 10 triệu đến 50 triệu đồng, phạt cải tạo không giam giữ từ 2 đến 3 năm. Với những bằng chứng xác thực trên đây, tôi hoàn toàn đủ cơ sở pháp lý để kiện cô ra tòa án nhân dân đó Phương Ny.”
Giọng văn hùng hồn không run sợ của An Tĩnh khiến cho mọi người không khỏi sững sốt, Phương Ny nghe mình bị thưa kiện không khỏi hoảng sợ, chỉ dám im lặng đứng một bên.
Bạch Nhược thấy tình thế bây giờ mình rất bất lợi, chuẩn bị đưa ra đối sách là vờ nhận sai sau đó chuồn êm đi.
Nhưng cô ả đã sai lầm từ đầu khi mà cô ta dám đưa ra vụ cá cược này.
Bạch Nhược không tự lượng được sức mình mà ngu ngốc đâm vào ngõ cục. Thiên đường mở lối không đi, địa ngục trần gian cứ thích đâm đầu vào!
Sự tư tin thái quá đã khiến mắt của Bạch Nhược bị mù đi, trên đời này làm gì có núi cao vĩnh cửu, sóng mãi một đường chứ? Núi cao này lại có núi cao khác, sóng lớn này sẽ bị sóng lớn khác đổ ập lên đấy thôi.
Nhận ra ý định chuồn êm của Bạch Nhược, An Tĩnh đột nhiên đứng ra chặn đường đi của cô ta.
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Đạo lý này chắc cô cũng hiểu ấy chứ?”
Bạch Nhược sắc mặt trắng bệch ra, cô ta âm thầm hối hận khi mà đưa ra vụ cá cược này. Tưởng chừng ân hận sẽ kiềm chế được Bạch Nhược nhưng do tính cách quá ngạo mạn của cô ta, đã bị An Tĩnh thành công khích tướng.
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Tôi đã thua nên tôi sẽ thực hiện trách nhiệm đã đặt cược.”
Tống Nghiên và Trần Nhân không có biết chuyện là có vụ cá cược này, chỉ nhanh chóng xác nhận tính xác thực của quá trình làm bài thì của An Tĩnh rồi cũng đi mất. Nên không có ai đứng ra giải quyết vụ cá cược này.
An Tĩnh xách cặp mình đi ra khỏi lớp, không quên để lại câu ẩn ý.
“Chiều nay, 3 giờ hơn ở sân sau trường, tôi hi vọng thấy thú cưng mình ở đó.” . Ngôn Tình Hay
Một nụ cười nhạt của An Tĩnh khiến cho Bạch Nhược không khỏi tức giận lên, cô ta đột nhiên quát tháo lên không chút hình tượng mà hằng ngày ả ta theo đuổi nó.
“An Tĩnh, rồi có một ngày mày sẽ cũng giống như tao thôi!”
An Tĩnh chả buồn quay đầu trở lại, chỉ dừng lại một chút thể hiện bản thân không ai có thể coi thường được.
“Ngày đó có tới hay không thì tôi không cần biết. Chỉ là hiện tại chiều nay có con sủng vật tới làm hài lòng chủ của nó thôi!”
Nhìn vẻ ngông cuồng đắc ý của Bạch Nhược bị An Tĩnh đạp đổ sụp hoàn toàn khiến cho một số người cực kỳ hả hê. Một trong số đó phải kể đến là Chu Tần
Chu Tần như chân chó lết mình tới chỗ bàn Mục Chấp, không sợ thiên hạ loạn liền nói chuyện oang oang.
“Không ngờ cô gái nhỏ này thật đáng sợ quá đi à! Tưởng hiền lành ít nói thế nhưng lại là đao kiếm thật chém sắt như chém bùn chứ!”
Chu Tần lại tiếp tục nhây nhây với Mục Chấp, tiện tay kéo hẳn cái ghế ăn vị đó luôn.
“An Tĩnh đúng chuẩn ngầu đét luôn! Mặt không biến sắc mà có thể dọa 2 ác nữ trong lớp mất mật luôn. Ha ha buồn cười chết tôi mất.”
Thấy Mục Chấp không thèm trả lời mình mà chỉ suy nghĩ đi đâu đó khiến cho Chu Tần rất bức xúc.
“Ê cái đồ ham gái, nãy giờ tôi nói ông có nghe gì không? Ông thấy An Tĩnh thế nào?”
Mục Chấp xoa xoa mái tóc mình, không mặn không nhạt phun ra mấy chữ khiến cho cẩu độc thân chưa một mảnh tình vắt vai trở nên lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
“Ông bị ngu sao? Còn phải hỏi nữa à? Cô ấy là vợ tôi mà!”
Cả ba câu nói sẽ được chó độc thân Chu Tần diễn giải như sau.
“Ông bị ngu à” ý nói là không thấy An Tĩnh luôn là nhất à.
“Còn phải hỏi nữa à?” đó là điều tất nhiên không ai có thể bàn cãi.
Và điều cuối cùng là “Cô ấy là vợ tôi.” nên cô ấy cũng sẽ bá đạo ngông cuồng như Mục Chấp, kiểu như phu xướng phụ tùy, cả hai vợ chồng kín kẽ không ai có thể chen chân vào được.
Sau khi tự động để não bộ diễn giải xong, bạn học Chu Tần của chúng ta đã tức đến nội thương nghiêm trọng, cần có một thứ gì đó mà chữa lành cho cậu lúc này.
Lúc này bên ngoài Lục Ngạn bước vào, thành công đi vào tầm ngắm của Chu Tần. Anh không biết gì mà cứ đi về phía của Mục Chấp.
Thừa dịp đó, Chu Tần đã nhân cơ hội tóm cổ Lục Ngạn lại và bắt đầu lên cơn điên, lèm bèm suốt ngày không biết mệt mỏi.
Thế là bị Lục Ngạn đá ngã nhào xuống sàn nhà, thực hiện một nụ hôn nồng nàn với đất mẹ từ bi đã thành công khóa miệng của Chu Tần.
...
Lục Ngạn đi về phía An Tĩnh đang ngồi ở ghế đá, thấy cô cứ thẩn thờ như người mất hồn, anh liền ngồi bên cạnh và tựa lên thành ghế đá.
Thấy có người ngồi bên cạnh mình, An Tĩnh bừng tỉnh dậy, ngơ ngơ ngác ngác nhìn sang thì thấy một gương mặt quen thuộc mà cô không nhớ rõ tên đối phương là gì.
Không khí dường trở nên lạ lùng còn pha chút ái muội khiến cho cả hai đều mất tự nhiên. Lục Ngạn nhìn về phía đám mây đang trôi bồng bềnh về phương tây nhạt nhòa còn nhiều tia nắng mặt trời chói chang.
“An Tĩnh, không ngờ cậu lại thích thư giãn như vậy. Những đám mây kia có gì đặc biệt sao mà cậu nhìn mãi thế.”
An Tĩnh thở ra một hơi nhẹ nhưng, mắt vẫn nhìn về phía phương trời xa kia.
“Những đám mây không có gì đặc biệt biệt cả, chỉ là tôi đang nhìn chúng nó thỏa sức trôi bồng bềnh tự đó trên bầu trời trong xanh rộng lớn này. Cậu thấy không, những đám mây đều khác nhau tựa như một cuộc đời của con người vậy. Khi còn sức thì sẽ còn bay nhảy tận hưởng hết tất cả hết lạc thú trên đời để khi về già thì nó sẽ cảm thấy sống có ý nghĩa trên đời.”
Những câu nói thủ thỉ bên tai Lục Ngạn của An Tĩnh đã khiến một thành tường dày khô ráp của anh dần sụp đổ nữa. Tình cảm của anh dành cho cô không thể khống chế được nữa rồi.
...
3 giờ chiều, sân sau khuôn viên trường học.
An Tĩnh mang một chiếc ghế ra ngồi đợi ở đó, chờ bọn người Bạch Nhược tới. Trong lúc chờ đợi đám người này thì An Tĩnh tiện tay truy cập vào máy camera giám sát gần đó.
Đợi khoảng chừng 10 phút thì thấy đám người Bạch Nhược lục tục đi tới chỗ An Tĩnh đang ngồi nhởn nhơ ở đó.
Bạch Nhược sắc một đen hơn cả đít nồi, tay cầm một tùi xách áo quần cá cược trước đây. Cô ta nhăn mặt tiến tới gần An Tĩnh, giọng không chút nào hối cải.
“Thắng thua đã rõ, tạo không vòng vo nữa. Mày muốn tạo làm gì?”
An Tĩnh dự định là sẽ thả cho Bạch Nhược nếu cô ta có tinh thần tự giác bản thân. Nào ngờ đâu lối kiêu căng ngạo mạn đã ngâm sâu vào máu của cô ta rồi.
An Tĩnh xoay xoay cổ tay, mắt hết hướng tới túi áo quần thì lại tới phòng thử đồ, đưa ra ám hiệu với Bạch Nhược.
“Thay đồ nhanh đi! Tôi muốn thấy chó của tôi trong vòng 5 phút!”
Bạch Nhược cắn răng, bước vào phòng thay đồ để thực hiên vụ cá cược của mình.