“Nếu như mấy lần trước thì chắc chắn các em đã đoán đúng, nhưng lần này các em đoán sai rồi. Lạc Trần A1 đứng vị trí thứ hai với số điểm 858, còn vị trí thứ nhất với tổng số điểm phá kỉ lục từ trước đến này của trường ta với con số là 865. Đó chính là... Em An Tĩnh, học sinh của lớp 11A7!!”
Cả hội trường dường như chết lặng, không ngờ ở chốn này lại có cao thủ ẩn cư. Ai mà ngờ được một cái lớp tệ gần nhất khối lại sinh ra một yêu nghiệt biến thái này chứ! Điều đó rất phản khoa học!
Mọi ánh mắt như cú vọ truy tìm cái yêu nghiệt này thì vị An Tĩnh này lại ngáp ngắn ngáp dài, gật gù tựa vào Tô Nguyệt. Do cả lớp A7 đều hướng về An Tĩnh đang ngủ nhưng mà do cô đang dựa mặt vào lưng Tô Nguyệt khiến cho mọi người lầm lẫn.
Có một học sinh không sợ thiên hạ náo loạn mà còn quấy lên cho đục nữa, oang oang hỏi.
“Thưa thầy, các môn của bạn ấy như thế nào ạ?”
Thầy tổng phụ trách vội vàng lật sổ ghi chép của mình ra, đẩy gọng kính mà đọc to các con số đáng sợ.
“Tổng thành tích của em An Tĩnh này là 865. Trong đó thành phần như sau: Tổ hợp khoa học tự nhiên 448 trên 450, Ngoại Ngữ 150, Toán 150 và Ngữ Văn là 117 trên 120.”
Cả hội trường lại lâm vào cảnh im lặng lần thứ 2. Mọi người đều sốc trầm trọng luôn. Không tin trên đời này lại có chuyện cực kỳ vi diệu đến thế. Chỉ kém thêm 5 điểm thôi thì chẳng phải full bảng điểm sao ha ha.
Thầy tổng phụ trách đọc xong thêm 2 tên của khối 10 thì ông tiếp tục buổi trao thưởng.
“Mời các em có tên sau đây lên khán đài nhận giải thưởng có thành tích xuất sắc. Em Trần Tư Châu 12A2 đứng vị trí thứ nhất và em An Thuần 12A1 lên nhận phần thưởng tuyên dương thành tích của các em. Xin kính mời thầy hiệu trưởng lên trao tặng cho các em ấy, xin kính mời thầy.”
Sau khi hiệu trưởng đã phát xong cho khối 12, thầy phụ trách tiếp tục nêu cái tên gây sóng gió dư luận.
“Em An Tĩnh, 11A7 với vị trí thứ nhất có số điểm phá kỷ lục huyền thoại cách đây 20 năm của trường chúng ta. Và mời em Lạc Trần vị trí thứ 2, em ấy cũng đã xuất sắc hoàn thành tốt bài thi của mình. Và xin một lần nữa kính mời thầy hiệu trưởng lên trao giải lần nữa.”
Vị gây sóng gió dư luận vẫn còn mơ màng với Chu Công nhờ đại ma vương Mục Chấp đang che nắng ở đó. Nếu không phải do Tô Nguyệt lay tỉnh thì An Tĩnh đã sớm gục xuống rồi.
Nhưng do kêu ai đó dậy nên Tô Nguyệt bị đại ma vương tặng cho một ánh mắt sắc lẹm.
Nghe Tô Nguyệt kêu mình dậy, An Tĩnh buồn thiu như cọng bún thiu, giọng nhỏ xíu như muỗi, làu bàu trông rất đáng yêu.
“Biết vậy đứng thứ 2 cho rồi.”
Khi An Tĩnh bước lên khán đài với tình trạng mơ màng, hai mắt bây giờ như hai quả hạnh ngập nước cộng thêm giọng nói mềm mại lầm bầm trong miệng vô tình khiến cho Mục Chấp không khỏi lên xuống yết hầu. Hận bản thân không thể đem giấu đi tiểu tiên nữ này.
Một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện trên khán đài khiến mọi người không khỏi sững sờ. Da trắng, dáng thon nhỏ, chỗ nên lồi thì nó lồi, không nên lồi thì chẳng thấy chút thừa nào. Khuôn mặt tinh xảo, môi hồng nhỏ nhắn như mời gọi người tới ngắt lấy. Bây giờ khuôn mặt hơi chút lãnh đạm nên chả khác gì tiểu tiên nữ giáng trần, băng thanh ngọc khiết, cốt cách thiên hương.
Phải nói rằng đẹp không chê vào đâu được cả!
Lạc Trần như si ngốc nhìn An Tĩnh đứng bên cạnh mình, mặt dù đứng vị trí thứ 2 hơi đáng tiếc nhưng mà có thể tìm ra được chân mệnh của mình thì nó không đáng là bao cả.
Những cái nhíu mày, ánh mắt trong suốt vẫn còn chút mơ màng đã đốn gục một phần nào đó trong cậu. Bây giờ thần hồn của cậu đã trôi đạt về đâu không biết nữa.
Sau khi nhận giải thưởng xong, tưởng chừng như có thể về ngủ nhưng mà An Tĩnh bị tóm cổ đứng ở trên khán đài để trả lời các câu hỏi.
Bây giờ An Tĩnh khá là quạu quọ cộng thêm buồn ngủ, nên cô trả lời khiến cho mọi người muốn đánh chết cô. Không ngờ một cô gái nhỏ trầm tính này nhưng trong lòng phản động rất lớn.
“Em hãy chia sẻ cho mọi người biết lý do dẫn đến em có động lực như ngày hôm này.”
Nếu như vậy thì mọi người sẽ khiêm tốn như là chăm chỉ học bài, siêng năng trả cứu vân vân và mây mây. Nhưng An Tĩnh thì lại chơi kiểu khác khiến cho mọi người không khỏi đứng hình.
“Em không có lý do cao cả nào để có động lực cả. Lý do muốn đảo chính vị trí huyền thoại của ba mình thì có được tính không ạ?”
Nếu mà An Nhạc có ở đây thì không biết ông ấy nên khóc hay nên cười nữa!
Nhắc mới nhớ vị kia cũng họ An. Đúng rồi tên đầy đủ là An Nhạc! Đúng không quả là hổ phụ sinh hổ tử mà!
Thầy tổng phụ trách thầm vén khăn lau mồ hôi lạnh trước câu trả lời này. Ông hi vọng câu hỏi cuối cùng này An Tĩnh có thể trả lời không gây sốc.
“Nếu như vậy thì thầy hỏi thêm em một câu hỏi khá tế nhị. Bộ não này của em, em nghĩ do ba em hay là do mẹ em truyền đạt lại cho mình.
An Tĩnh tỉnh hẳn do câu hỏi hơi xàm xí này, nhìn vào lão thầy như nhìn một người ngu. Mọi tế bào của con người đều chứa đựng thông tin di truyền có một nửa có nguồn gốc từ mẹ, nửa còn lại có nguồn gốc từ bố thì dám khẳng định di truyền do ai chứ?
Nhưng mà theo đạo lý thì người ta hỏi thì mình nên tôn trọng trả lời, mặc dù câu hỏi rất xàm xí.
“Thưa thầy vấn đề này khoa học cũng chưa có thể chứng minh ra được điều đó. Nhưng mà đối với em thì trình độ kiến thức của hai người đều tương đương nhau cả nên không thể biết được ai là người truyền cho em bộ não này nữa.”
...
Chuyên mục xàm xí tiết chào cờ đã kết thúc nhưng mà chuyện của An Tĩnh đã gây ồn ào khắp nơi. An Tĩnh không ngờ rằng chuỗi ngày bình yên đã sắp kết thúc nên vẫn còn nhởn nhơ dạo lượn khắp nơi.
Khi mà An Tĩnh bước chân về nhà mình thì thấy một cảnh quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Đó chính là cảnh ba cô đã quỳ ván giặt.
Mặc dù vị trí trụ cột trong gia đình là An Nhạc nhưng mà ông trong nhà chả có địa vị gì, được xếp hạng bét của bảng xếp hạng.
Trần Uyển thấy con gái mình về liền chạy ra hỏi han,bà lo lắng rằng con bà cần một thời gian để thích nghi, để hòa hợp cuộc sống. Nhưng điều lo lắng của bà rất là thừa thải vì An Tĩnh chẳng có gặp trở ngại gì.
An Tĩnh bỏ cặp ở ghế, ngồi bắt chéo chân nhìn người cha đáng kính xủa mình, người có thể hô mưa gọi gió nhưng bây giờ đang bị quỳ. Trông thật là đáng thương!
Cô nhìn sang mẹ mình xem, muốn biết lý do tại sao mà ba mình bị quỳ ván giặt quần áo thì mẹ khẽ cười lạnh.
“Lão già này đang đố kị con khi đạp đổ vị trí huyền thoại do ông ta gây dựng chứ gì! Già đầu rồi còn không nên nết, ra ngoài dươngd như vậy không sợ mọi người sao hả?”
An Nhạc xuống nước chịu thua với vợ mình nhưng không quên quăng một ánh mắt sắc lẹm về con gái mình.
“Vợ à, anh xin lỗi. Lần sau anh không dám đói kỵ con gái mình nữa. Nếu tái phạm thì...” bỏ qua lần sau tiếp tục nữa.
Chưa kịp nói xong thì bị vợ mình làm cho điêu đứng.
“Nếu tái phạm cút ra ngủ ở thư phòng một tháng cho tôi!”