An Tĩnh Trong Em

Chương 18: Chương 18




Sân bay.

Mục Niệm vừa trên máy bay bước chân xuống sảnh sân bay. Mới mấy tiếng trước là còn ở bên nước Anh, bây giờ đã có mặt ở quê hương mình rồi.

Những hành khách đi ra vào đông đúc tấp nập như thường lệ nhưng hôm nay có người nổi tiếng đang ở đây khiến cho ở đây rất hỗn loạn. Mục Niệm khó khăn thoát ra khỏi biển người, nhanh chóng kéo hành lý mình ra xe đã đặt trên App từ trước.

Tài xế phụ giúp Mục Niệm bỏ hành lý vào cốp xe, tiện tay mở cửa xe luôn cho anh. Mục Niệm thân thiện nói lời cảm ơn.

Chiếc xe lăn bánh từ từ ra khỏi sân bay, Mục Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọi vật bị màn đêm nhấn chìm đi, đang chạy dật lùi vô hạn đằng sau. Nhìn lên bầu trời thì thấy trời đêm không được sáng lắm, mặt trăng tròn vành vạch bị lu mờ bởi những đốm sao nhỏ bé xung quanh.

Cảnh tượng ảm đạm này làm cho Mục Niệm không khỏi thở ra một hơi phiền muộn, tâm trạng rất phức tạp.

Thấy chàng trai này đã điển trai lại thân thiện này lại thở ngắn thở dài, bác tài xế móc trong túi một gói thuốc lá, hướng tay về Mục Niệm.

“Chàng trai, làm một điếu cho đỡ buồn không?”

Mục Niệm xoa xoa nhẹ vào ấn đường, lịch sự từ chối.

“Không cần, cảm ơn bác đã mời. Tôi không hút.”

Bác tài xế lặng lẽ đưa tay về, chú tâm cầm vô lăng mình mà lái xe.

Chiếc xe taxi dần dần khuất trong bóng tối tĩnh mịch.

....

Mục Chấp kể từ ngày biết An Tĩnh là hàng xóm mình thì cậu thanh niên này ngoan ngoãn hẳn đi, thậm chí chuyển về nhà sống và hầu như không có đi lông bông vào buổi tối. Khi mà Mục Chấp dọn về nhà ở khiến cho Lạc Anh không khỏi lạ lẫm.

Điều lạ lẫm này sẽ được tiếp tục khi mà Mục Niệm trở về nhà.

Lạc Anh khệ nệ bưng mấy đĩa thức ăn dọn ra bàn, bây giờ chờ thêm 2 phút này là bát canh hoàn thành. Mục Tiêu đang cầm tờ báo kinh tế đọc ở ghế chờ vợ mình và thằng con quý tử mình xuống.

Kính koong, kính koong.

Lạc An đang tay nên không ra mở cửa được liền nhờ Mục Tiêu ra mở cửa. Thế mà ông chồng lười nhát này lại sai khiến ngược lại thằng con.

“Mục Chấp, ra coi ai ngoài vậy.”

Mục Chấp biếng nhác vừa tắm xong, đầu vẫn còn đọng nước đi xuống lầu, hướng đi ra cửa xem ai mà giờ này còn bấm chuông.

Mục Chấp mở cửa ra thì thấy ai đó, không thèm liếc mắt một cái nữa mà đóng cửa.

Thấy vậy, Mục Niệm nhanh tay chặn lại cánh cửa sắp đóng sập lại.

“Em làm gì thế hả?”

Mục Chấp khinh khỉnh nhìn một vòng lại Mục Chấp, vang lên câu hỏi châm chọc.

“Anh cũng biết về nhà sao? Tưởng chết ở xó xỉnh nào đó.”

Mục Niệm sa mạc lời với thằng em mình, cái mồm độc đoán này không thuyên giảm mà còn tăng tiến nữa. Nhìn ngó vào sau cánh cửa nhưng không thấy ai hết, Mục Niệm băn khoăn.

“Ba mẹ đi đã đâu rồi sao không thấy?”

Mục Chấp mở cửa cánh cửa ra chưa kịp trả lời và Mục Niệm chưa kịp định thần thì đột nhiên một chiếc dép phóng từ trong nhà ra và kèm theo đó là tiếng rống lớn của sư tử mẹ nhà mình.

“Mày cũng biết đường về nhà đó hả con? Tao tưởng mày lại chết ở xó xỉnh nào chứ?”

Bây giờ Mục Niệm hiểu được cái tính độc miệng của Mục Chấp do ai truyền lại cho nó rồi. Đúng là mẹ nào con nấy mà!

Tuy rằng hồi nãy Mục Niệm nhanh chóng né được chiếc dép của mẹ mình nhưng mà lại dính cái nhéo tại của mẹ mình.

“Á á đau đau mẹ. Mẹ bạo lực thế không ai dám làm con dâu!”

Nếu là kiếp trước thì có lẽ Mục Niệm sẽ không ngần ngại kêu lên như vậy nhưng mà cậu đã hai mấy tuổi đầu rồi, đâu có thể tự nhiên nhõng nhẽo với mẹ mình chứ.

Mục Niệm khó xử không biết làm thế nào, đành nhắm mắt làm liều, bày ra cái giọng eo éo buồn nôn.

“”Á á đau đau mẹ. Mẹ bạo lực thế không ai dám làm con dâu!”

Mục Chấp thấy anh mình hơi quá trớn nhưng dù sao anh trai mình cũng đã vác mặt về nhà, bèn lôi kéo mẹ mình vào.

“Mẹ, vào ăn cơm thôi rồi tính sổ với tên đó sau. Thức ăn của mẹ nấu đã nguội rồi còn đâu.”

Thấy Mục Chấp đang vươn tay tương trợ khiến cho Mục Niệm thầm cảm kích. Nhưng lòng dâng trào cảm kích chưa được bao lâu của Mục Niệm thì bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt.

“Dù sao thì anh ấy cũng không đáng để mẹ tức giận.Cứ xem như anh ấy không tồn tại nữa là được.”

Mục Niệm tưởng chừng việc mình công kích, ghét bỏ nhưng nào ngờ đâu lại thêm một nhát, knock out Mục Niệm ra khỏi sàn đấu giá đình.

“Biết đường về nhà rồi hả con? Tao tưởng phải qua Anh để thỉnh mày về chứ?”

Đó là một phiên bản hỏi vặn vẹo khác của Mục gia.

Em trai Mục Niệm:“Anh cũng biết về nhà sao? Tưởng chết ở xó xỉnh nào đó.”

Mẹ ruột mình, Lạc Anh:“Mày cũng biết đường về nhà đó hả con? Tao tưởng mày lại chết ở xó xỉnh nào chứ?”

Và phiên bản đặc biệt hơn là cha già nhà mình, Mục Tiêu:“Biết đường về nhà rồi hả con? Tao tưởng phải qua Anh để thỉnh mày về chứ?”

Ba câu hỏi này thành công đánh sụp máu của người chơi Mục Niệm, cảm giác bây giờ của cậu khá ổn nha!

...

Nhà An Tĩnh.

Trần Uyển đang chỉ hủy An Nhạc lau dọn bàn ăn rồi ra lệnh An Tĩnh ngồi một chỗ để cho lão chồng bà dọn.

Thật là tội nghiệp lão chả! Ai biểu nghịch ngu làm gì, bây giờ lại hưởng một kết cục đúng tồi.

Chuyện hồi chiều, bởi vì muốn mắng con gái rượu của Trần Uyển thế là ông này bị phạt quỳ ván giặt và phải làm hết mọi công việc trong nhà.

Ai cũng nói con gái là áo bông tri kỷ của cha nhưng mà nhìn lại con gái nhà ông thì không khỏi sởn gai óc.

Con nhóc này mà là áo bông gì! Nó chả khác gì cái áo mưa dài ngoằng.

Bực bội lau dọn bàn ghế, An Tĩnh bưng một đĩa trái cây ướp lạnh, chạy đến chỗ ba mình dọn, trêu chọc lão cha nhà mình.

Trần Uyển thấy con gái mình không sợ trời đất gì, liền kêu con nhóc này lên lầu.

Nhìn bóng dáng của An Tĩnh đi lên lầu, Trần Uyển không khỏi thở dài.

“Em vừa nhận được cuộc gọi ở trường của An Tĩnh thì nghe bên hiệu bộ đề nghị chuyển lớp cho An Tĩnh lên lớp chọn lọc ở trường. Dù sao thì còn bé cũng đứng đầu khối này.”

An Nhạc tạm dừng tay, nhìn nhìn vợ mình không khỏi lắc đầu.

“Em à, con nó cũng đã lớn rồi. Em hãy cho nó có quyền tự quyết định chuyện của mình đi.”

Trần Uyển không phục, liền hỏi vặn lại chồng mình.

“Nhưng không lẽ để cho con bé học ở cái lớp bét nhầy thế sao? Cái lớp đó sẽ kéo con bé xuống dốc mất.”

An Nhạc nghiêm nghị nhìn vợ mình, không nóng vội hỏi.

“Nếu không để cho nó quyết định thì không lẽ là em tự quyết chuyển lớp cho nó sao? Em đã hỏi con mình con nó có muốn không?”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết cả, nếu không cho con bé tự lập sớm lại haik con bé nữa. Không lẽ em định bẻ gãy đôi cánh con mình để bảo bọc trong cái lồng sắt ấy sao? Nếu vậy không lẽ em bảo vệ được con nó cả đời sao?”

Cả hai vợ chồng đều rơi vào trầm mặc, hai người đều rất thương con cái mình, mong muốn mọi điều kiện tốt dành cho con mình.Nhưng có điều sự quan tâm thái của các bậc làm cha làm mẹ sẽ khiến con em mình ỷ ý vào, sẽ dễ vấp ngã khi không còn cha mẹ trên đời này bảo vệ nữa.

Hầy... thôi cái gì cũng phải coi vào sự tạo hóa của nó thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.