Trưa hôm đó.
Sau khi kết thúc tiết học đầy mệt mỏi thì đám Chu Tần rủ nhau đi ăn thì Mục Chấp đã từ chối. Anh bảo là mình đã có cơm khiến cho Chu Tần không khỏi lên cơn bát quái.
“Khai thật đi, cơm này là do An Tĩnh làm phải không?”
Mục Chấp cười đắc ý, có chút khoe khoang trước mắt Chu Tần.
“Cậu nghĩ xem?”
Nghĩ cái đầu cậu ấy! Nội tâm của Chu Tần kêu gào dữ dội, muốn đánh cho Mục Chấp một trận nhưng mà đánh có bao giờ hơn đâu! Thôi thì cứ cố gắng nuốt một mẻ thức ăn cho chó thượng hạng vậy!
Chu Tần nào đâu biết mẻ đó là mẻ khởi đầu cho những chuỗi dài mẻ khác sau này. Một phút mặc niệm cho thân chó độc thân vậy!
Chu Tần hí ha hí hửng quàng vai Lục Ngạn đi mua đồ ăn trưa, để mặc Mục Chấp đang ngồi chờ ở đó. Trong lúc chờ đợi hai con lừa đi mua cơm trưa, anh lấy điện thoại ra chụp lại phần cơm của An Tĩnh làm cho mình.
Đang nhếch môi cười thì đột nhiên Mục Chấp bị ai đó xô đẩy khiến cho anh đụng vào bàn, hộp cơm đang ngon lành bây giờ đang nằm tung tóe trên sàn đất.
Mục Chấp nhìn hộp cơm rơi xuống đất, khóe miệng đang cười đột nhiên căng cứng lại. Đồng tử căng thẳng hết mức, không tin được chuyện trước mặt.
Anh phẫn nộ quay lại nhìn người vừa xô đẩy mình. Thì ra là Lý Triệt, một tên con ông cháu cha trong trường chuyên ăn chơi phá phách. Dựa hơi cha mình là cổ đông của trường đại này, liền hống hách không coi ai ra gì.
Từ khi mới bước chân vào ngôi trường này, Mục Chấp và Lạc Trần luôn là mục tiêu bị công kích nhiều nhất, đặc biệt là Mục Chấp. Nữ sinh trong trường này luôn mơ mộng với giấc mơ màu hường là sẽ có một nam thần sẽ yêu đương cùng mình. Và Mục Chấp là một hình mẫu không tồi cho điều đó.
Quy tụ các yếu tố nhà giàu, đẹp trại và học bá đúng chuẩn là nam chính ngôn tình trong tiểu thuyết.
Chuyện là người mà Lý Triết luôn mê mẩn tên ẻo lả, mặt trắng Mục Chấp khiến anh ta rất bực bội trong mình. Vừa cãi nhau với người mình thích, Lý Triết càng ghi hận Mục Chấp nhiều thêm.
Khi hắn ta đi vào căn tin thì thấy Mục Chấp cười ngốc nghếch chụp lấy hộp cơm, hắn đoán chắc là có người nào đó tặng cho Mục Chấp. Ăn không được phá cho hôi, Lý Triết chạy tới giả vờ ngã trúng người Mục Chấp thế là hộp cơm trên bàn đã rơi xuống đất tan tành.
Quay trở lại hiện tại.
Mục Chấp ngồi xuống thu dọn hộp cơm đó, Lý Triết đi tới sỉ nhục anh.
“Không ngờ Mục học bá cũng nghèo nàn đến vậy! Ngay cả hộp cơm cho chó mà cũng lượm nhặt lại. Chậc chậc, nếu thiếu tiền sao không xin tôi chứ?”
Đột nhiên một cú đấm thô bạo đánh thẳng vào mắt Lý Triết khiến cho hắn ta không khỏi gãy răng, máu ở mũi chảy ra như bà dì tới kỳ. Mục Chấp như một con dã thú không ngừng lao tới đấm tàn nhẫn vào Lý Triết.
Nói anh sao cũng được nhưng đụng đến An Tĩnh thì tới số rồi.
Lý Triết ở dưới như một bao cát hứng toàn bộ những cú đánh của Mục Chấp. Miệng hồi nãy rất anh hùng bây giờ kêu rên thảm thiết.
Một cú đấm chuẩn bị lao xuống, Lý Triết thầm nhủ trong lòng đã toi đời.
“Mục Chấp, đừng đánh cậu ta nữa. Không đáng đâu.”
Mục Chấp bây giờ đã điên cuồng, mạnh tay gạt ra cánh tay đang ngăn cản lại. Đột nhiên nghe tiếng quen thuộc, cậu không khỏi sững người nhìn đằng sau thì thấy An Tĩnh đang ngã xuống do mình.
Cậu không khỏi chửi bản thân, vội vàng tới xem xét An Tĩnh có chuyện gì không. Thấy cô không bị sao, anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Sao em lại cảm anh làm gì chứ? “
An Tĩnh nhìn Mục Chấp, nghiêm túc hỏi anh.
“Tại sao cậu lại đánh cậu ta?”
Mục Chấp không kiềm được bực tức.
“Bởi vì cậu ta đáng bị đánh.”
Rồi lại ủy khuất.
“Do cậu ta xô anh ngã, khiến cho hộp cơm em làm cho anh hỏng rồi.
An Tĩnh không khỏi cạn lời nghe lời thú tội của Mục Chấp, chỉ vì hộp cơm của cô làm cho anh mà anh lại đánh gần chết người như vậy. Thật ấu trĩ quá!
Khẽ liếc Lý Triết vẫn chưa hoàng hồn, An Tĩnh biết rằng nếu mình không ra tay thì cậu ấm này bị Mục Chấp chỉnh đến chết thôi.
“Thôi, đi ăn cùng tôi đi. Hôm nay tôi làm cơm nhiều quá ăn không hết.”
“Ừm.”
Mục Chấp cười ngốc nghếch, lẽo đẽo theo sau An Tĩnh.
Mọi người thấy cảnh Mục Chấp quay ngoắt 360 độ trước và sau khi gặp An Tĩnh không khỏi há hốc. Lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng nữa chứ!!!
Nhìn bộ dạng phấn khích mà vẫy đuôi của Mục Chấp, mọi người âm thầm nhận định ra rằng An Tĩnh chính là nóc nhà của Mục Chấp, còn là cái nóc cực kỳ lớn nữa chứ! Không dễ chọc vào đâu!
Chu Tần vẫn đứng bên ngoài xem kịch, thấy cảnh tượng Mục Chấp chủ động lẽo đẽo theo sau An Tĩnh, cậu đã tự động bật chế độ miễn dịch với vi khuẩn. Trong lòng luôn thầm niệm chú. Mắt không thấy, tai không nghe, tim sẽ không đau!
Cảm thấy thiên hạ không náo loạn thì không vui, Chu Tần bước tới chỗ Lý Triết châm chọc.
“Đồng học, tôi nghĩ cậu nên cảm tạ trời đất đã khiến An Tĩnh xuất hiện. Nếu không thì ngày này năm sau, mộ của cậu đã xanh cỏ rồi.”