“Đồng học, tôi nghĩ cậu nên cảm tạ trời đất đã khiến An Tĩnh xuất hiện. Nếu không thì ngày này năm sau, mộ của cậu đã xanh cỏ rồi.”
Câu nói này khiến cho mọi người ở đó không khỏi kinh ngạc. Nhìn bộ dạng nói không phải giỡn chơi của Chu Tần làm cho mọi người có con mắt nhìn khác về Mục Chấp.
Đại ma vương này Mục Chấp rất nổi tiếng, danh tiếng lừng lẫy trong một khu vực lớn. Bề ngoài tuy lạnh lùng, sắt đá nhưng là người trọng tình trọng nghĩa. Cậu luôn là người đi chùi đít cho Chu Tần khi mà cậu ta chuyên gây rối mà. Đó trước khi gặp An Tĩnh.
Nhưng khi An Tĩnh rời đi, tính khí của đại ma vương càng trở nên âm trầm hơn, đáng sợ hơn. Có lần Chu Tần cậu ta vô tình làm rơi bức thư của An Tĩnh gửi cho Mục Chấp. Thế là cậu bị Mục Chấp chỉnh cho nhừ tử, nếu không phải trong thư An Tĩnh nói không được bắt nạt cậu thì ngày đó năm sau là ngày giỗ của cậu ta rồi.
Nghĩ đến thôi cũng rất hãi hùng rồi!
Nhưng có vẻ tên Lý Triết này chưa biết được bản tính đại ma vương, khi không rảnh chuyện mà làm rơi hộp cơm mà An Tĩnh đã làm cho Mục Chấp. Nếu không phải An Tĩnh đến kịp lúc có lẽ cậu ta không phải gãy vài cái răng, chảy máu mũi không đâu.
Vừa châm chọc vào chỗ đau của Lý Triết xong, Chu Tần không ngại làm Buphagidae chuyên đục khoét vết thương trên hà mã đâu. Anh tiếp tục phát ngôn như thể không có ý gì hết.
“Mà thôi đối với cậu ấm đầu ốc ngu si, tứ chi phát triển như Lý thiếu gia đây thì làm sao có thể hiểu được chứ?”
Bước lại gần nói nhỏ vào tai Lý Triết.
“ Đừng cố gắng vùng vẫy nữa. Bởi vì…cậu không có năng lực để chọi lại Mục Chấp. Kể cả cha của cậu, cổ đông trong cái trường đại học này.”
Lý Triết nghe liền không chịu đựng liền ngất xỉu. Nếu như biết được Mục Chấp đáng sợ như vậy, cậu ta không muốn day vào cậu ta rồi. Tuy có chút không cam lòng bởi nỗi nhục này nhưng lời của Chu Tần không phải đùa giỡn với cậu ta đâu.
Bên này, sau khuôn viên trường học.
Mục Chấp lẽo đẽo theo sau lưng An Tĩnh, trên tay cầm lấy phần cơm mà An Tĩnh đã làm. Cả hai người đều tạm nghỉ chân ở đây để dùng bữa.
Mở hộp cơm ra đa dạng màu sắc rất kích thích thị giác. Do chỉ mang một bộ đũa muỗng nên Mục Chấp giành luôn, vừa ăn vừa đút cho An Tĩnh.
An Tĩnh ban đầu còn từ chối nhưng sau đó cũng mặc kệ cậu ta luôn, muốn làm gì thì làm. Chợt An Tĩnh đang chuẩn bị ăn một miếng tiếp theo thì khựng lại, nếu ăn như vậy không phải là hai người họ đang hôn môi gián tiếp sao. Mặt của cô vì xấu hổ mà đỏ như quả cà chua chín nhũn vậy.
Khẽ ho khụ khụ tìm chủ đề để lãng tránh việc Mục Chấp đút cho mình.
“Khụ khụ, à Mục Chấp này tôi nghe nói cậu có bệnh sạch sẽ mà nhỉ? Nếu ăn chung dễ lây lan vi khuẩn lắm.”
Mục Chấp khẽ nhíu mày nhưng với bản tính lật mặt nhanh hơn lật sách thì kiểu gì cậu chẳng nói được chứ.
“Anh cũng đã từng ăn nước dãi* của em rồi đấy. Ăn chung đũa thế này thì tính là gì chứ.”
*nước miếng.
“Thật sự có sao?”
Câu hỏi của An Tĩnh thật là ngớ ngẩn, nếu không thật thì làm sao Mục Chấp tự nhiên đến như vậy. An Tĩnh mặt đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn, cô muốn đào một lỗ mà chui xuống đất ngay lập tức.
Thật là xấu hổ quá đi mà!
An Tĩnh cảm thấy không dám đối mặt với Mục Chấp liền chạy trối chết. Cô nào ngờ biết là con cáo già này đang từng bước chiếm tiện nghi của cô chứ!
Lạnh lùng, mắc bệnh sạch sẽ cái mông khỉ! Gặp lại An Tĩnh thì làm gì có thời gian mà chỉnh đốn bản thân chứ? Thậm chí còn không ngại quỳ xuống mà la liếm, dụ dỗ An Tĩnh nữa đằng khác! Bày đặt tỏ vẻ “nạnh nùng boi”, ối dồi Mục Chấp nước dãi của cậu đã chảy xuống như thác đổ rồi kìa!!!
Cả hai người đều không biết đằng sau từ khi nào có một ánh mắt sắc lẹm nhìn vào chỗ họ. Khô khốc hằn lên sự chết chóc trong đó.
Tôi không để cho các người được yên thân đâu!
…
Mục Niệm sau bao năm trốn nhà đi bụi, bây giờ nghe được tin An Tĩnh đã trở về nước. Anh không nói lời nào mà bốc vé về nước ngay lập tức.
Thực ra ba năm trôi qua, sau khi An Tĩnh rời đi thì Mục Niệm cảm thấy không có thứ gì để níu giữ cậu ở đây. Thế là cậu đã quyết định bay sang Anh quốc mà khởi nghiệp.
Tuy bạn đầu có chút khó khăn nhưng nhờ sự trợ giúp âm thầm của chú An, Mục Niệm đứng vững chân hơn trên đất khách quê người này. Quy mô công ty của cậu càng ngày càng lớn mạnh, nhưng không phải vì thế mà quên đi sự giúp đỡ của bà An Tĩnh.
Tuy nói bên ngoài là Mục Niệm muốn thắt chặt tình thân thiết giữa hai gia đình Mục và An. Nhưng thật chất là cậu đại thiếu gia họ Mục này có ý đồ bất chính với An Tĩnh!!!
Nếu như An Nhạc biết được rằng việc mình giúp đỡ cho Mục Niệm là một sai lầm vô cùng to lớn. Bởi vì chính ông đã mở cửa lớn đón con sói giáo hoạt này vào nhà, nó muốn ngấp nghé luôn con gái ông. Không biết An Nhạc tiên sinh sẽ có cảm tưởng như thế nào ta?