Sau một hồi buôn dưa lê bán dưa chuột thoả thích đam mê thể thao cơ miệng thì An Tĩnh cũng lết thân trở về phòng bệnh của mình. Khi mở cửa ra cô đã thấy trong phòng có gì đó sai sai liền đóng cửa lại, nhìn số phòng ghi trên cửa ra vào. Ủa đúng mà? Không lẽ mở cửa sai công thức?
Gãi gãi cái đầu không mấy gọn gàng cho lắm, An Tĩnh quyết định mở cửa thêm một lần nữa và không quên dụi mắt để bản thân mình khỏi nhìn lầm. Cô bước vào một căn phòng choáng ngợp với một đống đồ bổ linh tinh bên trong. Đang thắc mắc với sự xuất hiện lạ lùng của đống đồ này thì bên ngoài Mục Niệm một thân âu phục bước vào bên trong, hai tay xách hai giỏ trái cây cùng với đồ dùng cần thiết khác.
Nhìn thấy cảnh tay xách tay nắm của Mục Niệm, An Tĩnh không khỏi ba phần bất lực bảy phần như ba. Cô nhanh chóng nhường đường cho Mục Niệm chất chứa thêm đống đồ này lên bàn ghế, thậm chí chiếm luôn “trường kỷ” của mình luôn.
Lướt nhìn đống đồ rồi lại nhìn ông sếp lớn của mình, An Tĩnh vội vàng dẹp gọn một chút để lấy cái ghế cho Mục Niệm ngồi. Định đưa tay rót ly nước mời ông sếp lớn này thì Mục Niệm đảo khách thành chủ, không chỉ rót cho anh thậm chí rót cho cô một cốc luôn. An Tĩnh cạn lời tiếp nhận ly nước, đẩy đống đồ sang một góc để ngồi lên trên đó.
“Chủ tịch, không ngờ đãi ngộ của công ty lại tốt đến như vậy sao?”
Còn là đối với ai nữa, Mục Niệm âm thầm nghĩ trong lòng của mình. Anh ngồi vắt chân thư thái trên ghế, trút bỏ đi vẻ xa cách lạnh lùng bên ngoài mà áo vest đen được vắt trên ghế, hai tay áo sơ mi trắng bên trong được xắn lên cẳng tay. Thấy An Tĩnh khuôn mặt có chút nhợt nhạt khiến cho anh nhíu căng mày mình lại, đứng dậy cầm một chút trái cây mang vào phòng để rửa sạch.
An Tĩnh ngờ nghệch ra một trận, ủa mình nói cái gì anh ta không nghe rõ sao? Nhìn thấy Mục Niệm đem trái cây đã được rửa sạch, tự nhiên gọt trái cây cực kỳ nhàn nhã khiến cho An Tĩnh không cần thiết nhất trên trần đời này nữa, trên trán hiện lên một tràn hắc tuyến. Tóm lại đây là sếp thăm bệnh hay là người nhà chăm sóc bệnh nhân vậy?
Đưa một miếng táo được cắt gọt tỉ mỉ cho An Tĩnh, Mục Niệm tiện tay gọt nốt đống trái cây vừa rửa sạch trong này. Nhìn An Tĩnh vừa ăn vừa tỏ ra phòng bị như đi đánh trận khiến cho anh bật cười.
“Em ăn đi, anh có làm gì em đâu mà nhìn anh dễ sợ vậy? Yên tâm đi, chúng không có độc đâu. Dù sao đây cũng quà thăm bệnh của công ty mà.”
An Tĩnh cố nuốt miếng táo xuống nhưng được ngang lưng chừng thì nghỉ vẩn vơ một số chuyện chả mấy liên quan đến khung cảnh đầy màu hường tình yêu cho lắm. Đột nhiên cô nghĩ một chuyện cực kỳ rùng rợn, có khi nào đống đồ này ngốn hêt tiền lương của mình không ta? Nghĩ đến đây cuống họng nghẹn hẳn miếng táo mà ho sặc sụa ra nước mắt. Cổ họng lúc của An Tĩnh cực kỳ đau điếng kinh người.
Nhìn thấy An Tĩnh bị nghẹn quằn quại khiến cho Mục Niệm không khỏi sốt sắng lên. Anh nhanh chóng ôm ngang bụng của cô mà xốc thẳng người lên, dùng lực hơi mạnh một chút lên bụng của cô. Theo quán tính của lực co bóp của cơ liên xườn cùng với cuống họng, miếng táo rơi ra khiến cho An Tĩnh nôn khan một trận. Mục Niệm bất lực, lưng không ngừng vuốt nhẹ nhàng cho cô mà nói.
“Cô nhóc nhà em đã lớn ngần này tuổi rồi mà ăn táo để cho mắc nghẹn. Đứa trẻ ba tuổi cũng không làm được như em đó. Thật khiến cho người ta lo lắng quá đi mất.”
An Tĩnh nghe vậy liền mếu máo một trận, cuống họng có chút đau xót mà nhướng từng ngụm nước bọt để giảm bớt cơn đau. Cô khàn khàn uống một ngụm nước rồi nói.
“Sếp, mấy thứ đồ này thật là đãi ngộ của công ty đúng không ạ?”
“Đúng như vậy.”
Nghe được câu xác nhận của Mục Niệm, An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm một trận. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm những từ vô nghĩ để lọt hẳn vào lỗ tai của Mục Niệm khiến cho anh không cạn lời với tư duy của cô nàng này.
“May quá, nếu không thì tháng này chắc hít không khí để sống quá đi. Không đủ tiền ăn huống gì đủ tiền tích cóp để mua mấy em bảo bối của mình nữa.”
“An thư ký, bản thân em thiếu thốn đến mức đó sao?”
“Ha ha ha, cũng không hẳn đâu sếp.” Ha ha nói dối lương tâm có đau không nhỉ? Chắc không đến nỗi bị thiên lôi đánh xuống đâu.
Vừa dứt lời thì bên ngoài ầm một tiếng sấm dữ dội, sau đó là một tràn mưa ào ào. Nghe tiếng động kinh thiên động địa hồi nãy khiến cho An Tĩnh không khỏi một trận hắc tuyến. Má nó không lẽ bị đánh thiệt trời?
Nở một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp không chút sượng trân, An Tĩnh quay đầu mở to mắt ra nhìn Mục Niệm hỏi.
“Sếp, anh tan làm rồi sao? Bây giờ cũng còn khá sớm mà nhỉ?”
Mục Niệm nghe câu nói này liền bày ra bộ dạng cực kỳ mệt mỏi mà tựa lên ghế sô pha, coi như lời của An Tĩnh như gió thoảng qua tai mà nhắm mắt dưỡng thần. Cô thấy cảnh này nghiến răng nghiến lợi dữ dội, má nó mới đó mà ngủ thật nhanh với tốc độ bàn thờ đấy. Diễn cũng giỏi đó, uổng công thế giới nợ anh ta một giải Oscar mà!
An Tĩnh lười quan tâm tên đàn ông này liền đi thu dọn đống vật phẩm trời cho này vào tạm một chỗ, không lẽ để chúng chưng diện la liệt kiểu này để rồi tối ngủ dưới đất à? Tuy miệng nói bực bội này nọ nhưng lại làm việc cực kỳ nhẹ nhàng, không muốn đánh thức ông lớn đang ngồi tựa trên ghế ngủ vậy.
Thu dọn xong, theo ông bà ta nói căng da bụng thì nó lại chùng da mắt. An Tĩnh ngáp ngắn ngáp dài một hơi mà leo lên giường ngủ ngay sau đó. Người này giờ nằm ngủ giả vờ say như chết đột nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh tượng này mà không khỏi cười trừ. Hình như cô nàng không hề tỏ ra sức phòng vệ đối với mình luôn thì phải.
Mục Niệm nhẹ nhàng lấy chăn ra đắp cho cô, cúi cong người xuống định ghé sát gương mặt đang ngủ này mà thì thào. Anh đây cũng là đàn ông bình thường đấy, thật là hết cách với em mà.