An Tĩnh Trong Em

Chương 118: Chương 118: Quen thuộc




Khi An Tĩnh thức giấc thì đã chiều muộn lắm rồi, nhiều lúc cô không khỏi tự khâm phục bản thân mình cực kỳ lắm luôn ấy. Trong lúc phòng bệnh mình có một người đàn ông hiên ngang nằm một đống đó mà cô không lấy chút phòng bị nào mà ngủ ngon lành đến tận bây giờ. Nhìn ngó xung quanh thì không thấy thân thể to lớn của Mục Niệm ở đâu, sờ phần ghế sô pha thì thấy cực kỳ lạnh lẽo nên cô đoán chắc anh ấy đã đi từ trước đó rồi.

Bước xuống giường liền tiến thẳng vào bên trong phòng tắm để rửa mặt, khi trở ra ngoài An Tĩnh thấy bộ dạng Mục Chấp mặc blouse trắng đang ngồi lù lù ra đó khiến cho cô không khỏi ngạc nhiên mà hỏi anh.

“Sao bác sĩ Mục lại ở đây? Không phải anh tan sở rồi chứ nhỉ?”

Mục Chấp nhìn thấy An Tĩnh vừa bước ra khỏi phòng tắm, tâm thế lúc này của anh cực kỳ rối rắm không biểu lộ được vẻ mặt than đen thui mình hằng ngày nữa. Phần dưới không ngừng rộn ràng, tận sâu thẳm có thứ gì đó sau một thời gian bị phong ấn dần dần thức tỉnh lại. Trạng thái biến đổi của Mục Chấp là chuyện cực kỳ bình thường khi thấy bộ dạng của An Tĩnh lúc này. Nếu không thì bản thân anh là Liễu Hạ Huệ hoặc là người có xu hướng vô tính. Mà với bản thân người đàn ông đích thực như Mục Chấp là chuyện không thể có hai vế này.

An Tĩnh vừa rửa mặt nên chưa kịp lau khô khiến cho những giọt nước không ngừng chảy xuống, thấm ướt đằng trước làm cho phần áo bệnh nhân thùng thình trước ngực liền dính chặt lại. Cổ áo theo sức nặng của nước liền dính sát cần cổ trắng nõn không tì vết, dần dần lại khoét sâu ra một phần diện tích để thung lũng nào đó như muốn ẩn muốn hiện bức điên Mục Chấp lúc này. Chưa kể đến đó là gương mặt tinh xảo mang vẻ đẹp tươi mát của thiếu nữ, đối mắt hạnh tèm nhem không ngừng muốn mở to vô tội khiến cho tên đàn ông nào cũng muốn rục rịch muốn chiếm giữ lấy.

Nhận thấy không khí lúc này có chút không đúng lắm, An Tĩnh nhanh chân trở về giường bệnh của mình mà ngồi xuống. Cô có cảm giác bất an khi mà thấy ánh mắt của Mục Chấp không ngừng nổi lên một trận rực lửa bên trong đó. Nhận ra có sự đề phòng nhàn nhạt của An Tĩnh, Mục Chấp nhanh chóng thu hồi ánh mắt kia mà tiến gần lại chỗ của An Tĩnh.

“Tôi đến đưa giấy báo cáo xét nghiệm cho em, tình trạng rất bình thường nên ngày mai em có thể làm thủ tục xuất viện.”

“Thật sao?”

Mục Chấp khẽ gật đầu trả lời, tuy nhiên sau đó lại thốt lên thản nhiên khiến cho An Tĩnh có chút đen mặt lại cực điểm.

“Nếu em không thích thì hoan nghênh em ở đây thêm một thời gian nữa. Dù sao mọi chi phí của em tôi không đến nổi trả không được.”

“Anh thật là tốt tính nha. Không lẽ dạo này chế độ chăm sóc của bệnh viện lại nâng cấp cao đến như thế sao?”

“Còn đó tuỳ với ai nữa.”

“Xuỳ, nhàm chán quá đi mất.”

An Tĩnh dù biết rằng bản thân mình gầy yếu có tuổi như mình cố gắng bao nhiêu cũng không thể thắng thiếu nam tràn đầy sức sống mãnh liệt trước mặt mình. Mệt mỏi nằm xuống giường, đắp chăn lại nhắm mắt và không quên tiễn khách.

“Tôi buồn ngủ rồi.”

Ý nghĩa là tôi buồn ngủ rồi thì không rảnh tiếp đón anh tiếp nữa, mời anh về cho. Mục Chấp nghe vậy không khỏi bật cười, thu dọn một chút bày bừa mà An Tĩnh làm ra một chút liền nhanh chóng đi ra bên ngoài. Và căn phòng yên tĩnh nhanh chóng trở lại như hồi nãy.

Cánh cửa đóng lại vang lên tiếng động the thé, nhận biết đối phương đã rời đi nên đôi mắt lúc nãy vẫn liều mình nhắm lại bây giờ mở to ra, trừng trừng như mắt cua vậy mà nhìn ra cửa ra vào. Đùa nhau chắc cô đây ngủ gần một ngày rồi làm gì thiếu ngủ nữa chứ, chẳng qua cảm giác bản thân mình cực kỳ rối rắm khi phải đối mặt với Mục Chấp. Trái tim thiếu nữ không ngừng đập bang bang liên hồi, những biến chuyển trong tâm hồn lúc này An Tĩnh ngu ngơ không nhận ra được nó.

Cảm giác hư vô này khiến cho cô lại nhớ lại cái cảnh tượng ngày hôm đó, lần đầu tiên trong cuộc đời tẻ nhạt mà An Tĩnh biết nếm mùi động tâm, cảm nắng cảm gió là gì.

Hồi tưởng của An Tĩnh…

Ngày hôm đó là một ngày cực kỳ tồi tệ đối với cô, nổi hứng muốn đi theo bọn hồ bằng cẩu ngữ muốn đi đập phá một trận để thoã mãn tâm trạng tồi tệ này. Chuyện là không biết ba mẹ cô có phải rảnh rỗi sinh nông nỗi hay không mà đi nghe mấy bà thím quanh xóm bàn chuyện con gái lớn nên lo sớm chuyện cưới sinh đi là vừa, rồi khoe khoang khiến cho hai lão phụ huynh không nhịn được cám dỗ mà bắt cô đi xem mắt. Thật không muốn hiểu nổi một người là chủ tịch tập đoàn còn người kia là cục trưởng cục ngoại giao lại có thú vui lâm tuyền quái dị này, cực kỳ thích buôn chuyện quên ngày quên đêm.

Nghe lời giới thiệu cực kỳ đáng tin của bà dì trong khu, hai lão phụ huynh tới cưỡng chế An Tĩnh cô đi xem mắt. Còn hù doạ nếu không đi thì cắt đứt bát cơm của cô hiện tại. Tuy rất bực tức nhưng mà cô cũng phải lết xác đi. Ba mẹ cô chỉ bảo đến đó xem mắt nhưng không có nghĩa cô phải gặp mặt anh ta. Mẹ cô chỉ nói xem mắt chứ đâu nhất thiết là nói chuyện, ăn chung bàn với anh ta rồi tung tăng nói chuyện phiếm nhỉ?

An Tĩnh tới chỗ hẹn nhưng cô lại ngồi ở bàn khác, cô muốn xem anh ta có thể nhẫn nhịn được bao lâu. Thì chỉ sau một tiếng thì đã tức giận bỏ về, cô cực kỳ khoái chí đi về và gọi đồng bọn mình đi hộp đêm. Điều khiến cô cực kỳ bực bội ở đây là mấy cái người bảo vệ hộp đêm có mắt nhìn người không nhỉ, cô đây đã 24 tuổi rồi nhá! Còn nửa tháng nửa là qua 25 mà mấy người này lại cho rằng cô mới là học sinh cấp 3. Nếu không phải gặp bạn mình bên ngoài đi tới thì có khi cô không thể vào bên trong huống gì đòi đập phá.

Hơn 10 giờ tối.

An Tĩnh tuy không uống nhiều nhưng đầu óc có chút lâng lâng mà bước về. Cô từ chối không muốn mọi người đưa mình về, dù sao nhà cô cũng gần đây mà. Đang loạng choang định bước đi qua đường thì đột nhiên có một lực mạnh kéo cô ôm lấy đằng sau khiến cho An Tĩnh có chút hoảng hồn mà tỉnh hẳn rượu đi. Cô định nhổm người dậy liền bị người này ôm chặt lại, mùi hương nam tính bạc hà nhàn nhạt xâm chiếm vào hô hấp của An Tĩnh lúc này. Sau đó có một chiếc xe lao qua nhanh chóng kém theo một tiếng chửi rũa rồi đi mất tích.

Lúc này An Tĩnh hô hấp có chút không được thông, cô tham lam hít thở mùi hương này. Dưới thân mình là một khối rắn chắc, men rượu lại một lần nữa xâm chiếm đầu óc khiến cho cô không kiểm soát được bản thân mà có ý định sờ soạng thân thể cứng rắn này. Người dưới thân đột nhiên ôm cô đỡ dậy rồi không nói không rằng đi mất dạng khiến cho An Tĩnh không kịp nhìn thấy rõ khuôn mặt của người vừa cứu mình này.

Tuy ánh sáng có chút lờ mờ từ ánh đèn của cột đèn giao thông chiếu xuống cộng với đầu óc có chút thanh tỉnh dần đi, cô nhìn bóng dáng cao gầy kia mà âm thầm ghi nhớ dáng đi cùng với hơi thở khiến cô có chút mê luyến thế kia. Phủi người đứng dậy, ánh mắt của cô có chút biến đổi cùng với một góc nào đó trong lòng mình không biết từ khi nào đã lung lay. Ánh mắt của mình bị thu hút một chuỗi hạt màu nâu đất, cô cầm lên nâng niu và không ngừng thầm nhủ.

Hi vọng một ngày có thể gặp lại.

Trở lại hiện tại.

An Tĩnh bất giác nhớ lại bóng dáng đã được khắc ghi đó, cô bỗng dưng cảm thấy có gì đó cực kỳ giống nhau giữa hai con người này. Đặc biệt là Mục Chấp, tuy cô cũng từng suy nghĩ rằng người đó là Mục Niệm nhưng mà bản thân cô có chút phản cảm khi mà anh ta đến gần mình nhưng mà Mục Chấp thì lại không hề có chuyện đó. Tuy rằng mồm mép của Mục Chấp có chút lưu manh, vô lại nhưng mà An Tĩnh biết rằng mình không có chút chán ghét gì đối với Mục Chấp cả.

Cả đầu của An Tĩnh lúc này cực kỳ rối rắm, liệu ban đầu tiếp cận Mục Niệm có đúng hay không? Càng suy nghĩ lại càng thêm mệt đầu, cứ mặc định tạm như thế rồi lại tính sau vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.