Ân Tứ

Chương 119: Chương 119






Một năm cấp ba vừa dài dằng dặc, vừa ngắn ngủi. Dài dằng dặc là bởi vì chịu đựng suốt một ngày quá khổ sở, ngắn là bởi vì mỗi ngày đều tái diễn một nội dung, cuộc sống đơn điệu, không có nội dung gì thì cũng lặng lẽ trôi qua.

Sắp đến tháng năm, Trình Hàn Lang rốt cuộc nhận được một cuộc điện thoại của Lệ Trung Tín. Nghĩ lại một chút cũng đã gần một năm, không có chút tin tức nào, Trình Hàn Lang thiếu chút nữa cho rằng Lệ Trung Tín và Trình Thế đã phiêu bạt đến chân trời. Giọng nói của Lệ Trung Tín hình như đã không còn loại khí phách không ai bì nổi như đã từng có, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Ông ta báo với Trình Hàn Lang tình huống của ông và Trình Thế. Khiến cho Trình Hàn Lang giật nẩy người chính là Lệ Trung Tín nói ông ta và Trình Thế đã kết hôn rồi.

"Chuyện từ khi nào ạ?" Trình Hàn Lang dường như rất kinh ngạc, có chút không thể tin được, Thành Thành ngồi bên cạnh làm bài tập, cũng lại gần nghe.

"Đăng ký kết hôn ở Mỹ rồi, sống bên này một đoạn thời gian, chắc tạm thời sẽ không trở về."

Trình Hàn Lang không biết cảm giác của mình là gì nữa, nói hưng phấn, cũng chưa tới; nói bài xích, khẳng định không có khả năng. Chẳng qua là cảm thấy rất hiếm có đi! Có thể ở cùng một chỗ thật không dễ dàng gì, dù sao không phải ai cũng có điều kiện này.

Trình Hàn Lang nở nụ cười một chút, nói với Lệ Trung Tín: "Thực sự vui thay cho hai người, ba của con đâu? Bảo ông ấy nói với con mấy câu đi, đã lâu không gặp ông ấy, con cũng nhớ ông ấy lắm."

"Em ấy hả! Em ấy còn đang ngủ, chú chuyển lời thay con là được rồi."

"Kêu ông ấy dậy đi, nếu không dậy thì chú cũng đừng chuyển lời là con nhớ ổng đó."

Lời nói của Trình Hàn Lang vừa ra khỏi miệng, Thành Thành đã ở bên cạnh càu nhàu nói: "Anh nhớ ai vậy?" Trình Hàn Lang đẩy đẩy nó một chút, mắng: "Đi đi, đi làm bài tập của em đi, người lớn nói chuyện con nít đừng có nói leo." Vẻ mặt Thành Thành không vui mà quay về chỗ, trong lòng tức giận bất bình, anh lớn hơn em mấy tuổi đâu chứ?

"Ha ha... Em ấy đang ngủ sâu lắm, bận rộn cả một ngày, lần sau có cơ hội lại để con và em ấy nói chuyện với nhau."

Trình Hàn Lang lại hàn huyên thêm một hồi, cuối cùng vẫn không đợi được Trình Thế tỉnh giấc nên đành cúp điện thoại. Trong lòng đủ loại mùi vị, có một chút tiếc nuối, ngày cha mẹ mình đi vào lễ đường thì nhất định là không thấy được rồi, thế nhưng khi còn sống thấy được ba của mình và một người đàn ông khác cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ, thật sự trong người rất là phấn chấn. Chỉ là không có chính tai nghe được lời trêu đùa vui vẻ của ba ở bên tai, khi còn bé ghét nhất là thái độ thờ ơ dửng dưng, không chịu trách nhiệm của Trình Thế. Bây giờ lại thấy hoài niệm lời nói, bộ dáng đặc trưng của Trình Thế.

Trình Hàn Lang nghĩ một hồi lại thấy trong lòng có chút đau xót, chưa bao giờ cảm thấy bản thân có tình cảm sâu đậm như vậy với Trình Thế. Có lẽ con người trưởng thành rồi, sẽ bắt đầu học được cách quý trọng, thứ mà mỗi người cha người mẹ cho con mình đều không giống nhau, thế nhưng mỗi người đều không thể không thương cha mẹ của mình, bởi vì dù thế nào họ là người đã mang mình đến thế giới này. Hơn nữa nếu như không có Trình Thế, e rằng Thành Thành sẽ vĩnh viễn ở nơi đất khách cách xa hắn, như vậy có lẽ hắn sẽ thực sự phải hối hận cả đời.

Từ tuần thứ hai của tháng 5, trường học lại bắt đầu tổ chức kỳ thi thử chính quy. Thành Thành gánh vác việc học nặng nề trên lưng, hơn nữa còn thêm áp lực tâm lý nặng nề của học sinh học lại, rất nhanh đã trở nên gầy gò. Trình Hàn Lang vì thế mà sốt ruột không thôi, vốn chính là người không có bao nhiêu thịt, bây giờ thì giống như một bộ xương, buổi tôi ôm cũng thấy đau lòng.

Thành Thành càng ngày càng cố thức đêm trễ hơn, mỗi ngày Trình Hàn Lang nhìn nó cúi đầu làm đề thi ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn mình, hắn thậm chí đã bắt đầu hận cái đống sách vở và bài thi này đã cướp đi Thành Thành của hắn. Vì thế hắn cũng không ít lần cãi nhau với Thành Thành, đối với chuyện học tập, Thành Thành vẫn mãi không chịu thả lỏng, cho rằng bản thân nên chịu khó học tập.

"Đây là cái gì?" Trình Hàn Lang chỉ vào một chậu hoa nhỏ mới được bày trên ban công mà hỏi.

"Cái đó ạ, là tỏi em trồng đó." Thành Thành cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

"Em trồng cái đó làm gì?" Trình Hàn Lang không hiểu gì mà nhìn nó.

Thành Thành hé miệng cười, đứng lên vừa đi tới chậu hoa vừa nói: "Cái này là để động viên em."

Lần này Trình Hàn Lang cười bằng mũi chế giễu, "Trồng tỏi mà có thể động viên con người, sao anh chưa từng nghe nói nhỉ?"

"Cái này nè, là tự em nghĩ ra đó, em nghĩ là trồng một thứ, để nó có thể kết quả trước khi thi đại học. Nhưng mà bây giờ trồng cái gì cũng trễ rồi, rồi em lại nhớ đến tỏi, đợi đến một ngày trước khi thi đại học, em sẽ đem nó xào chung với rau để ăn. Nếu như em ăn được thứ do chính mình trồng ra, nhất định có thể thu được kết quả tốt.

"Em không cảm thấy để ở đây rất phá hoại phong cảnh sao?" Trình Hàn Lang chỉ vào chậu hoa xinh đẹp kia, không thể nào tưởng tượng nổi cuối cùng lại mọc ra tỏi tươi.

"Hứ!" Thành Thành có chút bất mãn, lại bưng cái chậu hoa kia lên nhìn một chút, sau đó dường như nhớ đến cái gì, nói với Trình Hàn Lang: "Anh có biết tỏi của em cũng có tên là gì không?"

Trình Hàn Lang lắc đầu.

"Cái này là "Tôi tự tin", cái này là "Tôi nỗ lực", cái ở giữa này là "Tôi thành công", là khẩu hiệu của lớp bọn em đó! Em gọi tụi nó là "Tin Tin", "Tiểu Lực" và "Tiểu Thành Thành", cái cây "Tiểu Thành Thành" này nhất định phải kết ra quả, nếu không cuối cùng em thi vào đại học sẽ thực sự không thành công được..."

Thành Thành đang nói, lại phát hiện bên cạnh đã không còn ai, nó nhanh chóng vọt ra ngoài, lại phát hiện Trình Hàn Lang đang chuẩn bị cái gì đó trong bếp, bây giờ Trình Hàn Lang cũng sẽ làm một vài món ăn đơn giản, bởi vì thấy Thành Thành quá gầy, luôn muốn bồi bổ cho nó, nên hắn cũng đi học làm một ít món.

"Qua đây, uống cái này vào, em chăm sóc bản thân cho tốt một chút đi rồi hãy nói đến những thứ khác." Trình Hàn Lang có chút bó tay nhìn Thành Thành một cái, vẻ mặt yêu thương.

Chiều chủ nhật, lớp Thành Thành tổ chức họp phụ huynh. Đây là lần đầu tiên họp riêng hướng tới từng học sinh, bình thường đều mang tính chất toàn trường, hiệu trưởng sẽ đứng ở hội trường nói một vài thông tin từ nhà nước, Trình Hàn Lang cũng chưa bao giờ lãng phí thời gian đi nghe thử. Lần này trong lớp mở cuộc họp riêng một lần, Trình Hàn Lang không suy nghĩ nhiều lắm đã đi ngay, bởi vì rất muốn trực tiếp tìm hiểu tình hình của Thành Thành từ chỗ giáo viên.

Đến trong lớp, trên cơ bản đều là một số người trung niên, thấy Trình Hàn Lang tiến vào có vẻ rất ngạc nhiên, hắn cũng không hề chú ý nhiều đến người khác, tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Giáo viên rất quan tâm nhìn hắn vài lần, người thanh niên này thấy thế nào dáng vẻ cũng chỉ chừng hai mươi, đây là tới dự thính hay là làm gì.

Chủ nhiệm lớp của Thành Thành là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất hiền lành. Cô giáo ở trên bục nói rất nhiều lời như phụ huynh bình thường phải chú ý bổ sung dinh dưỡng cho con em thế nào, không nên gây áp lực quá lớn cho bọn nhỏ này nọ. Tuy rằng trong lòng Trình Hàn Lang thấy nhàm chán nhưng vẫn kiên nhẫn nghe thêm, còn ghi nhớ trong lòng những thứ bình thường mình chưa chú ý.

Họp phụ huynh vừa kết thúc, Trình Hàn Lang ở lại. Chủ động đi tìm cô giáo, muốn biết một chút tình hình của Thành Thành.

"Cô cũng đang muốn tìm phụ huynh của thằng bé đây, con là?" Cô giáo đánh giá Trình Hàn Lang.

"Con là anh trai của em ấy, hôm đưa em ấy tới nhập học chúng ta đã gặp mặt qua rồi ạ."

Cô giáo lập tức vỗ vỗ trán nói: "Xem trí nhớ của cô này, già rồi dùng không tốt nữa, cô nhớ là tình hình gia đình của đứa nhỏ Thành Thành này rất đặc biệt, lúc đó là anh trai đến làm thủ tục chuyển trường đúng không?"

Trình Hàn Lang lễ phép gật đầu, cô giáo rất yêu thích những người thanh niên như hắn, bắt đầu ngồi xuống trò chuyện với hắn.

"Đứa nhỏ Thành Thành này, bình thường học tập rất chịu khó, nhưng mà phương pháp lại không đúng lắm, áp lực cũng lớn. Vài đợt thi thử gần đây thành tích của nó cứ rơi xuống mãi, cô thấy trạng thái tinh thần của nó cũng không tốt lắm, ban ngày thường xuyên mất tập trung, trước đây thì không có như vậy, dạo này trong nhà có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì ạ!" Trình Hàn Lang cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra được có thay đổi gì.

Cô giáo thở dài một hơi, "Đứa nhỏ này có lòng cầu tiến rất mạnh, nó không chỉ một lần tới tìm cô hỏi vấn đề của nó ở chỗ nào, cô có nói vài điều, thế nhưng nó vẫn không điều chỉnh được tâm tình của mình. Kỳ thực nó là một đứa nhỏ thông minh, chỉ là tạo áp lực quá lớn cho bản thân, dẫn đến nó thường không thể điều chỉnh trạng thái tinh thần đến mức tốt nhất, học tập càng không đầu không đuôi, như vậy không phải rơi vào vòng luẩn quẩn sao?"

Trong đầu Trình Hàn Lang hiện lên cảnh tượng Thành Thành trồng tỏi ở nhà, cái này có phải đang ám chỉ phương diện tâm lý của Thành Thành đang xuất hiện một vài chướng ngại không. Nó có chút cam chịu, nên ký thác hy vọng vào những thứ vô dụng kia, vừa để xua đi sự buồn chán đồng thời mong muốn những thứ kia mang đến an ủi cho tâm hồn của mình.

"Con làm anh trai bình thường phải khuyên bảo giảng giải cho thằng bé nhiều hơn, cô nghĩ sự ủng hộ của người nhà hẳn là sự khích lệ lớn nhất đó." Cô giáo nói ra.

Trình Hàn Lang gật đầu, cuộc nói chuyện này kéo dài hơn một tiếng, Trình Hàn Lang hiểu được rất nhiều chuyện cho tới bây giờ hắn vẫn không biết, ví dụ như bây giờ Thành Thành thường ngủ trong giờ học, trước đây cho dù thức đêm cũng không có loại tình trạng này; còn có chuyện là ở trường rất ít khi trao đổi cùng bạn học và thầy cô, cho dù là không giải được đề, cũng phải tốn thời gian rất lâu để tự mình suy nghĩ ra, chứ không hỏi thầy cô hay bạn học.

Về đến nhà, Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành lại bắt đầu ngồi trên ghế cúi đầu tính toán, hắn đi tới, lại phát hiện Thành Thành đang ngẩn người ở đó, tay cầm bút đang vẽ vòng tròn, thậm chí ngay cả Trình Hàn Lang đi đến cũng không cảm giác được, hoàn toàn rơi vào tình trạng tinh thần ngẩn ngơ.

"Thành Thành!" Trình Hàn Lang nhẹ nhàng kêu nó một tiếng, vỗ vai của nó một chút, Thành Thành cực kỳ hoảng sợ, ném cả bút trong tay, thấy là Trình Hàn Lang mơi vỗ vỗ ngực ổn định lại.

"Nghĩ gì thế?" Trình Hàn Lang ngồi xuống bên cạnh nó, nhìn nó.

Thành Thành ngẩng đầu, cười hì hì nói: "Anh, em đang nghĩ đến "Tiểu Thành Thành" của em lớn lên nhanh nhất, "Tiểu Lực" của em lớn lên chậm nhất, anh nói xem là vì sao? Anh có thể hiểu không? Nếu như anh không nghĩ ra thì để em nói thử anh nghe nha."

Sắc mặt Trình Hàn Lang hơi thay đổi, kéo tay của Thành Thành rồi nói: "Thành Thành, em nói cho anh biết, có phải việc học gặp vấn đề khó khăn gì đúng không?"

"Anh, hôm nay anh đi họp phụ huynh cho em phải không?"

"Ừ!" Trình Hàn Lang gật đầu

Thành Thành hoảng loạn, nắm lấy tay Trình Hàn Lang cũng trở nên chặt hơn. "Anh, cô giáo của bọn em có phải nói em không còn hy vọng đúng không? Anh vừa mới hỏi em cái vấn đề đó!"

Trình Hàn Lang đau lòng vuốt ve mặt nó rồi nói: "Không có, cô giáo của bọn em nói em thật thông minh, chỉ là áp lực quá, phải học cách thả lỏng."

"Anh gạt người, em đã sớm biết rồi, lần trước em rớt hơn 10 hạng, lập tức biến thành hạng trung bình, lúc đó cô bảo em lên giải bài em còn làm sai hoài. Ý của cô nhất định là như thế, anh, anh muốn an ủi em, em biết rồi em không vui đâu."

"Thành Thành!" Trình Hàn Lang bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, nâng cằm nó lên nói: "Đây là lời mà một người đàn ông nên nói sao? Mới có một thất bại nhỏ đã đánh ngã em rồi? Em nhìn em bây giờ một chút xem, tinh thần đã sa sút thành cái dạng gì rồi? Anh có tạo áp lực cho em sao? Chỉ cần em nỗ lực, tin tưởng bản thân mình, cuối cùng thi ra kết quả gì anh đều vui vẻ thay cho em."

"Nhưng mà em làm không được! Lúc anh thi đại học đã thi tốt như vậy, nếu như em kém xa trong lòng em sẽ rất tự ti, em cũng muốn đứng cùng một vạch xuất phát với anh, em cũng muốn ưu tú giống anh. Như vậy em mới cảm thấy mình xứng với anh."

Một đống lời của Thành Thành khiến Trình Hàn Lang bắt đầu khó chịu lên, hắn nhéo mặt Thành Thành một cái, dịu dàng nói: "Đồ ngốc, sao em lại nghĩ như vậy hả? Em có ưu điểm của em, anh có ưu điểm của anh, không thể chỉ so sánh từ một phương diện được. Ở trong lòng anh, em chính là tốt nhất, ngoan, suy nghĩ lại mọi thứ, đừng mùa quáng tăng thêm áp lực cho mình nữa, như vậy cuối cùng cái được lại không bù được cái mất đó!"

Thành Thành nhìn Trình Hàn Lang một chút, cuối cùng gật gật đầu, rồi lại cúi đầu tính toán, không biết có thật sự nghe vào những lời Trình Hàn Lang nói không.

Đến buổi tối, Trình Hàn Lang thấy đã mười hai giờ liền ra mệnh lệnh cưỡng chế Thành Thành đi ngủ, Thành Thành xin xỏ hắn thế nào cũng không có tác dụng, lần này Trình Hàn Lang đã hạ quyết tâm phải thay đổi phương thức học tập của nó. Cuối cùng Thành Thành hết cách, không thể làm gì hơn là tắm xong rồi lên giường ngoan ngoãn đi ngủ.

"Sao còn chưa nhắm mắt?" Trình Hàn Lang ôm nó, giận dữ nhìn nó.

"Em không ngủ được, em cứ nghĩ đến cái đề bài kia, bây giờ hình như em hiểu ra một chút rồi, không biết thêm một cái đường phụ nữa có được hay không." Thành Thành thành thật trả lời.

Trình Hàn Lang triệt để nổi giận, thật sự là nói thế nào cũng không được, cứ kiên trì theo ý của mình, cho rằng thành tích xuống dốc là do không đủ cố gắng, lại chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề nằm ở phương pháp. Từ sau đầu học kỳ, Trình Hàn Lang đã không thân thiết cùng nó nữa, mỗi ngày nó đều đi ngủ rất trễ, đến khi nào phải ngủ mới chịu ngủ, có đôi khi nằm trên giường chưa đến một phút đã bất động.

"Ngày hôm nay em phải ngủ đàng hoàng cho anh, nếu như em còn nghĩ đến chuyện khác, từ nay về sau anh sẽ không ngủ cùng một phòng với em nữa." Lời này của Trình Hàn Lang vừa ra khỏi miệng, trong mắt Thành Thành cuối cùng đã lộ ra vẻ đau lòng, thái độ của Trình Hàn Lang rất kiên quyết, hắn nghĩ trong khoảng thời gian này hai người thực sự giao lưu với nhau quá ít, thậm chí hắn đã rất ít khi cảm giác được Thành Thành quan tâm tới hắn.

Thành Thành nhắm mắt lại, tựa vào ngực Trình Hàn Lang. Trong lòng cực kỳ áp lực, anh. sao anh lại không hiểu rõ em chứ? Em không giống với anh, nếu như em không cố gắng, em nhất định sẽ bị tất cả mọi người bỏ lại phía sau, em không muốn trở thành gánh nặng của anh, em cũng muốn tự nuôi sống chính mình, làm một con người độc lập chân chính.

Nửa đêm, Thành Thành vẫn chưa chợp mắt, cảm thấy đến cả khí thở ra ngoài cũng nặng nề. Nó nhìn Trình Hàn Lang một chút, nhẹ nhàng bò xuống giường, cầm sách lên đi đến nhà vệ sinh. Làm như vậy cũng sẽ không bị anh ấy phát hiện đâu nhỉ? Nếu như anh ấy đi vào thì mình sẽ nói là mình đi vệ sinh, hơn nữa cho dù phát hiện bất quá vấn đề cũng chỉ là tức giận thôi, anh ấy cũng sẽ không thực sự nhẫn tâm để mình ở lại trong phòng một mình đâu.

Suy nghĩ một chút, Thành Thành liền cầm quyển sách lên xem. Ban đầu còn có chút run sợ trong lòng, cứ lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó lại yên lòng, tập trung tinh thần học bài. Buổi tối vào khoảng thời gian này đại não của con người đã rơi vào trạng thái ngủ đông, Thành Thành lại đang cố gắng suy nghĩ đề toán, nhìn thấy đề bài trước đây còn có thể làm được bây giờ thì không có chút ý tưởng nào, sự tự tin của Thành Thành bị đả kích từng chút từng chút đến khi cạn sạch, một người bị vây trong một loại trạng thái mờ mịt không dứt, đã hoàn toàn mất đi năng lực suy xét.

Cửa bị mở ra, lúc này Thành Thành mới nhìn thấy Trình Hàn Lang đang ở cửa, tim của nó trong nháy mắt đã ấm lên, lại phát hiện vẻ mặt của người này vô cùng băng lãnh. Đợi đến khi nó có thể suy nghĩ được, nó đã bị Trình Hàn Lang lôi ra ngoài.

Chú thích:

Hoa của cây tỏi




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.