Ân Tứ

Chương 121: Chương 121




Tiếng vang từ trong phòng nhẹ đến không thể nhẹ hơn, Thành Thành đi chân trần trên nền nhà, làm chuyện gì cũng nhanh chóng mà cẩn thận. Tiếng đánh răng súc miệng, tiếng vặn nắp chai kem dưỡng da, cùng với tiếng thu dọn đồ đạc rồi đẩy cửa đi ra ngoài, nhẹ đến nỗi Trình Hàn Lang gần như không cảm giác được sự tồn tại của Thành Thành.

Góc độ từ chỗ ngồi của Trình Hàn Lang nhìn ra ngoài rất tốt, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Thành Thành, trước khi nó đi thì đến trước cửa phòng ngủ của Trình Hàn Lang đứng, nhìn một hồi thật lâu. Nó biết nó không thể nhìn thấy cái gì, nếu như cửa không mở, thì đến cái khe cửa cũng gần như có thể quên đi, lại càng đừng nói tới hiệu quả cách âm cực tốt.

Nhưng chỉ như vậy thôi nó đã cảm thấy an tâm hơn một chút rồi, thật giống như trong lòng có thể cảm nhận được hơi thở của Trình Hàn Lang vậy. Thành Thành đứng ở cửa hơi nhíu nhíu mày, tại sao cứ cảm giác ngày hôm nay Trình Hàn Lang ở trong phòng cũng không có ngủ ngon lắm, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tuy rằng còn rất sớm, thế nhưng đã vượt qua thời gian Thành Thành ra khỏi nhà mấy hôm nay rồi, vì vậy Thành Thành nhanh chóng xách theo cặp sách đi ra ngoài.

Toàn bộ những chuyện này đều rơi vào đáy mắt Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang đột nhiên cảm thấy mình thật sự có chút không hiểu đứa nhỏ này, mỗi một hành động của nó đều khiến hắn cảm thấy hoảng hốt. Trình Hàn Lang không rõ tại sao Thành Thành phải làm như vậy, chỉ biết rằng trong lòng hai người đều khó chịu.

Trình Hàn Lang ở trên ban công thấy Thành Thành dưới lầu, hắn cũng đi theo xuống phia dưới. Trời còn tối đen chỉ có bóng dáng của một mình Thành Thành, Thành Thành dừng lại ở siêu thị của khu nhà, đi vào bên trong mua hai miếng bánh mì, Trình Hàn Lang không thấy rõ là loại gì, chỉ cảm thấy là bình thường hơn trong nhà rất nhiều.

Thành Thành đứng trong gió đêm lạnh lẽo, vùa ăn bánh mì vừa chờ xe buýt, có chút run rẩy. Trong lòng Trình Hàn Lang đau nhói, sải bước đi qua đó, muốn ôm nó vào trong lòng. Xe buýt lái đến rồi lại lái đi, Thành Thành đã lên chiếc xe kia rồi, Trình Hàn Lang nhào vào một khoảng không.

Số hiệu trên xe biểu thị rất rõ ràng, bằng hiểu biết của Trình Hàn Lang, chiếc xe này căn bản không đi thẳng đến trường học của Thành Thành, nếu như muốn tới trường, nó còn phải đi một đoạn đường rất dài.

Trình Hàn Lang đứng tại chỗ cảm giác trong lòng rất tệ. Lần này Thành Thành lại oán giận đến mức như vậy, không ngồi xe của hắn, cự tuyệt toàn bộ ý tốt của hắn, thậm chí ngay cả bữa sáng cũng đứng đây ăn qua loa. Nếu như nó thật sự làm vậy để trừng phạt hắn, việc này cũng có thể làm trước mặt của Trình Hàn Lang, làm cho hắn nhìn mới đúng chứ.

Trình Hàn Lang vẫn là mở cửa ga ra, vặn chìa khóa khởi động xe đi ra ngoài. Hướng thẳng về phía trường học của Thành Thành, Trình Hàn Lang nhanh chóng chạy đi, thời điểm này trên đường vẫn chưa có nhiều xe cộ, lái xe có thể nói là chạy thẳng một đường. Cũng không bao lâu, Trình Hàn Lang đã phát hiện bóng dáng của Thành Thành cách đó không xa.

Người đã lớn như vậy, còn đeo một cái cặp sách lớn, đi trên đường như một bạn học sinh tiểu học. Trình Hàn Lang chậm rãi lái xe đi theo ở phía sau, Thành Thành không có phát hiện, Trình Hàn Lang cũng không có kêu nó. Thi thoảng một cơn gió ban mai thổi qua, Thành Thành dùng tay xoa xoa cánh tay mình, Trình Hàn Lang ở phía sau căng thẳng trong lòng.

Ở cổng trường, Thành Thành một mình đứng trong sắc trời tối đen, trường học vẫn chưa mở cửa, lúc này mới 6 giờ mà thôi. Thành Thành cô đơn lẻ loi đứng dưới tán cây lớn bên cổng trường, nhìn nhìn vào bên trong, Trình Hàn Lang rốt cuộc bước từ trên xe xuống, đi về phía Thành Thành.

Thân thể gầy yếu mang trên lưng một cái cặp sách lớn, lẳng lặng đứng canh trước cổng trường biết rõ là sẽ không mở, đến cả đầu cũng không quay lại. Có lẽ nó căn bản không nghĩ tới sẽ có người ở phía sau tìm nó, Trình Hàn Lang đại khái đã có chút hiểu ra tại sao mấy ngày hôm nay Thành Thành lại phải làm như vậy.

Thành Thành đứng ở cổng ngây ngốc nhìn vào dãy phòng học trong trường, lúc nào mới có thể rời khỏi nơi này đây, thực sự rất muốn mau mau tốt nghiệp, cho dù chỉ còn có một tháng cũng khó mà chịu được nữa. Thật muốn cứ thả lỏng cho bản thân như thế này, thế nhưng vừa nghĩ tới Trình Hàn Lang, lại không tự chủ được mà trói buộc chính mình.

Thành Thành nắm lấy cột trụ của cổng trường, bỗng nhiên cảm thấy có người ôm lấy nó. Phản ứng đầu tiên của nó vốn là muốn giãy giụa, nhưng lại nghe thấy hơi thở quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Thành Thành không dám tin tưởng mà quay đầu lại, thấy được gương mặt của Trình Hàn Lang, nước mắt không cản được mà rơi xuống.

"Hức hức hức..." Thành Thành ôm Trình Hàn Lang khóc òa lên, như là đứa nhỏ đi học chịu oan ức về đến nhà nhìn thấy cha mẹ vậy.

Trình Hàn Lang không biết nên nói cái gì, một lòng thương yêu dứt khoát bế Thành Thành lên, ôm đến chỗ xe rồi ra phía sau ngồi, Trình Hàn Lang đau lòng nhìn gương mặt của Thành Thành nói: "Hôm nay không đi học nữa, về nhà thôi."

"Dạ, không đi nữa... Hức hức..." Thành Thành vẫn khóc, giống như tràn đầy chán ghét và sợ hãi với cái trường học này. Trình Hàn Lang ôm nó vào trong lòng dỗ dành, rất lâu sau mới yên ắng lại. Lúc này Trình Hàn Lang mơi cảm thấy trán Thành Thành có chút nóng, hắn xốc áo khoác của Thành Thành lên, lại phát hiện bên trong chỉ có một lớp quần áo mỏng.

"Tại sao không mặc nhiều một chút vậy?" Trình Hàn Lang vừa lau nước mắt cho nó vừa nói.

"Bởi vì áo len mỏng của em đều để trong phòng anh đang ngủ, em không biết hai ngày nay thời tiết thay đổi."

"Vậy em cũng không biết đến phòng anh lấy sao?" Trình Hàn Lang nghĩ tới việc này lại bực, không đợi Thành Thành nói, Trình Hàn Lang nhanh chóng lên phía trước lái xe, đưa nó về nhà.

Lúc bác sĩ đến nhà, Thành Thành đang ngủ mê man trong chăn. Mặt nóng đỏ cả lên, trong hô hấp còn mang theo giọng mũi rất nặng. Có lẽ là vài ngày nay thực sự không nghỉ ngơi tốt, bây giờ tinh thần thả lòng rồi, Thành Thành lập tức cảm thấy mệt, cố gắng mở mắt ra cũng không mở nổi, cũng cùng vẫn thiếp đi.

Thử đo nhiệt độ một chút, quả thực là phát sốt rồi. Bác sĩ tiêm cho Thành Thành một mũi hạ sốt, Trình Hàn Lang đi qua hỗ trợ lật người Thành Thành lại, Thành Thành mông lung mở mắt ra, cũng cảm thấy một cơn đau trên mông, nó vừa muốn giãy giụa, liền bị Trình Hàn Lang đè xuống.

Qua chừng mấy phút, bác sĩ lại truyền dịch cho Thành Thành, cả cái này cũng không đẩy lùi được cơn buồn ngủ của Thành Thành, Thành Thành vẫn ngủ vùi trong chăn.

"Trình tổng, không phải hôm nay ngài nói chín giờ phải mở một cuộc họp sao? Ngài còn chưa đến sao?"

"Không đi nữa, hủy đi, hôm nay cô cứ trông chừng giúp tôi, có thể tạm thời tôi không đến công ty được."

"Được rồi..."

Truyền dịch đến phân nửa, có lẽ do tác dụng của thuốc nước, Thành Thành muốn đi vệ sinh. Nó ngọ ngoạy tỉnh lại, phát hiện Trình Hàn Lang vẫn đang ngồi bên cạnh, cảm giác được động tĩnh của nó, Trình Hàn Lang nhanh chóng xoay đầu lại nhìn nó, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Em muốn đi vệ sinh." Thành Thành đỏ mặt.

Trình Hàn Lang có chút buồn cười, đi vệ sinh có cái gì mà xấu hổ. Hắn cầm túi dịch, đỡ Thành Thành đến nhà vệ sinh. Thành Thành đứng yên ở đó thật lâu, cũng không thấy nó cởi quần, Trình Hàn Lang cũng có chút lo lắng, "Sao em còn không nhanh một chút đi? Lạnh thế này mau giải quyết xong đi rồi về lại trong chăn."

"Anh... anh đi ra ngoài đi, đừng nhìn em, nếu không... em không tiểu được." Thành Thành lắp bắp nói, đến cả bên tai cũng đỏ lên.

Trình Hàn Lang rốt cuộc không nhịn được nữa mà bật cười, "Được rồi được rồi, anh để túi dịch lên trên giá cho em, một lát xong em đừng quên gọi đó, không nên lộn xộn, coi chừng máu chảy ngược đấy." (Khi truyền dịch phải để túi dịch lên cao nhằm tăng áp suất cho dịch, áp suất của dịch lớn hơn áp suất máu thì dịch mới đi vào tĩnh mạch được. Nếu để ko đủ cao, áp suất của máu lớn hơn sẽ đẩy ngược dịch ra và máu cũng theo đó chảy ngược ra.)

Thành Thành gật đầu, lúc này Trình Hàn Lang mới đi ra ngoài, Thành Thành rốt cuộc thở phào một cái. Giải quyết xong xuôi, Thành Thành tự cầm túi dịch đi ra ngoài, Trình Hàn Lang nhanh chóng đi tới, rất sợ sẽ có sơ suất gì, còn nhìn qua cánh tay của nó một chút, xác định không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại nặng nề ngủ mấy tiếng, Thành Thành rốt cuộc đã hoàn toàn tỉnh lại từ trong cơn mơ. Dịch đã truyền xong, Trình Hàn Lang vẫn còn ngồi ở chỗ đó, Thành Thành nhỏ giọng kêu một tiếng anh, Trình Hàn Lang quay đầu lại sờ sờ trán của nó, phát hiện đã bớt nóng rồi. Lập tức đưa thuốc đã để sẵn trên tủ cho nó, Thành Thành ngoan ngoãn uống hết.

Uống thuốc xong, Thành Thành nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Trình Hàn Lang, ngồi dậy ôm lấy thắt lưng của hắn, dán mặt lên phía sau lưng hắn, rất lâu mới nói ra được một câu, "Anh, xin lỗi."

Trình Hàn Lang trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Không cần nói xin lỗi với anh, chỉ cần sau này chính em khỏe mạnh là được, đừng vì tránh anh mà ăn không ngon, ngủ không yên, cuối cùng người chịu giày vò cũng là em."

Trình Hàn Lang cảm thấy sau lưng mình có chút ẩm ướt, Thành Thành khàn giọng nói: "Anh nói anh không muốn gặp em nữa, em phải cố gắng để anh không thấy, em sợ anh thấy sẽ phiền."

Trình Hàn Lang thoáng cái đã hiểu rốt cuộc Thành Thành xoắn xuýt cái vấn đề gì nhiều ngày như vậy, thì ra là do một câu nói lơ đãng của hắn. Chỉ là muốn để cho nó một không gian riêng để tự nó suy nghĩ thật kỹ, lại không lưu ý đến cách nói chuyện của mình, kết quả khiến hai người hiểu lầm mấy ngày.

Trình Hàn Lang xoay người, nâng mặt Thành Thành lên nhìn hồi lâu, dường như là muốn truyền đạt tất cả suy nghĩ của mình cho nó, đôi mắt to của Thành Thành đỏ hết cả lên, cứ mỗi vài giây sẽ có một giọt nước mắt thật to lăn xuống, Trình Hàn Lang đau lòng, nâng mặt nó lên hôn mãi, mỗi một giọt nước mắt đều nhẹ nhàng hút vào trong miệng.

"Sao lại ngốc nhu vậy? Anh có thể không muốn gặp em sao? Anh nói em một câu em lại biến bản thân thành như vậy? Em nói xem em có đáng đánh không hả?" Trình Hàn Lang dịu dàng nói, kéo tay của Thành Thành nhẹ nhàng vỗ lên mặt Thành Thành một cái.

"Em không biết nữa, bây giờ em cũng không biết rốt cuộc mình là cái loại gì nữa, cái gì em cũng không tốt, cái gì cũng không làm được, anh nói cái gì em cũng không có cách nào hiểu được là có ý gì, em hoàn toàn không có lòng tin gì vào bản thân nữa."

"Được rồi, Thành Thành..." Trình Hàn Lang ngắt lời của Thành Thành, dùng trán của mình kề vào trán của nó, nghiêm trang nói với nó: "Em vẫn chưa hiểu rốt cuộc vì sao em phải học tập, em nói cho anh biết vì sao đi?"

Thành Thành suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Để ưu tú giống như anh."

"Ài..." Trình Hàn Lang không khỏi bật cười, "Anh đã đoán là em sẽ nói như vậy mà, Thành Thành, nhận thức của em về việc học quá ít. Bây giờ anh đi làm thì liền hiểu ra, bằng cấp chẳng qua là một bậc thang, chân em không đủ dài, có lẽ sẽ không bước lên được. Nhưng học tập bất quá chỉ là làm tăng thêm một chút kiến thức dự trữ của em thôi, đừng biến nó trở thành một nhiệm vụ, càng đừng xem nó như tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một người. Ít nhất ở rất nhiều khía cạnh, em đều ưu tú hơn so với anh."

"Thực sự sao?" Thành Thành mở lớn đôi mắt đen láy to tròn nhìn Trình Hàn Lang, một bộ dáng kinh ngạc, "Em còn có khía cạnh ưu tú hơn anh ư?"

"Em thận trong hơn anh, làm việc kiên trì hơn anh, hơn nữa rất bền bỉ và nghị lực đấy."

"À..." Gương mặt mới dậy lên sức sống của Thành Thành lại héo xuống, nó có chút rầu rĩ không vui mà nói: "Cái này sao có thể gọi là ưu điểm được chứ? Đó là vì em khá đần, cho nên mới cần cù hơn một chút, nếu như em không kiên trì, có thể là không được cái gì luôn."

"Em không thể nghĩ đến mặt tích cực sao?" Trình Hàn Lang thở dài, nói tiếp: "Ưu điểm và khuyết điểm chỉ là tiêu chuẩn mà chúng ta tự định ra, thông minh thì tính là ưu điểm gì chứ, một phần rất lớn là trời sinh mà có. Những thứ mà em có mới là đáng quý, bởi vì đó mới là thứ em chậm rãi bồi dưỡng ra được trong quá trình trưởng thành, cái đó mới cần đến bản lĩnh đó..."

Tư tưởng của Thành Thành khai thông ra được một chút xíu, trước đây cô giáo cũng đã nói những lời này, nhưng bất quá nghe vào tai nó lại thành lời chỉ dẫn cứng nhắc. Chỉ có sự khích lệ và công nhận của Trình Hàn Lang, mới có thể khiến Thành Thành cảm thấy mình không phải là không được cái gì, trước đây Trình Hàn Lang luôn hiếm khi khen ngợi nó, Thành Thành vẫn cho rằng trong mắt hắn nó rất là kém cỏi.

"Anh, em có tốt như vậy sao?" Thành Thành bỗng chốc có sức sống lên, so với mấy ngày hôm trước ngỡ như là hai người khác nhau, chủ động dính lên trên người Trình Hàn Lang, muốn nghe thêm ít lời dễ nghe nữa.

Trình Hàn Lang vừa thấy sức sống của nó khôi phục, lại không muốn nói mấy lời vừa nãy nữa, chỉ hừ một tiếng tỏ vẻ không đếm xỉa. Thành Thành ở bên cạnh dây dưa hồi lâu, nhõng nhẽo cứng rắn mềm mại, cuối cùng Trình Hàn Lang vẫn là bại trận, liên tục nói thật nhiều chữ "tốt".

Nỗi lo vừa được hóa giải, thân thể Thành Thành cũng bắt đầu khôi phục về bình thường, chủ động nói đói bụng. Trình Hàn Lang nhanh chóng gọi người chuẩn bị cơm nước, nhìn Thành Thành ở đó một ngụm rồi một ngụm ăn cơm, Trình Hàn Lang không khỏi yêu thương từng hồi, cũng không biết là đói bụng mấy ngày rồi, loại bền bỉ này thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Thành Thành thấy ánh mắt Trình Hàn Lang nhìn chằm chằm vào mình, có chút ngượng ngùng, bắt đầu cúi đầu nhai kỹ nuốt chậm. Trình Hàn Lang nhịn không được liền nở nụ cười, "Em còn giả bộ cái gì mà giả bộ hả? Đã ăn lâu như vậy rồi, bây giờ sắp no rồi mới bắt đầu nhã nhặn."

"Hì hì..." Thành Thành nhếch môi nở nụ cười, Trình Hàn Lang nhìn nó ăn cơm dính đầy lên mặt, vươn tay nhẹ nhàng giúp nó lau sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.