Ba tiết học
dài dằng dẵng cũng trôi qua, trên con “ngựa sắt” của mình nó phóng như
bay về nhà. Cái ý nghĩ phải lôi cho bằng được cái tên đang nằm trong nhà mình tĩnh dậy làm nó vọt nhanh hơn...Nó chạy bay qua hai con hẻm đến
con thứ ba thì phải dừng xe lại, nó không thể không dừng xe lại vì trước mắt nó là hình ảnh hắn- cái tên Phạm Tiểu Thiên đang bị đánh. Có thễ
nói là như vậy vì chỉ có một mình hắn còn vây quanh hắn là bốn tên giang hồ đang cầm gậy, đứng tướng đểu hết chỗ nói. Còn có một tên nhìn ra vẻ
đại ca đang quất túi bụi vào người Tiểu Thiên. Dĩ nhiên Tiểu Thiên có
đánh lại nhưng tay thì sao đánh nỗi gậy nên nó toàn thấy hắn né đòn. Ban đầu nó nghĩ tên này bị đánh là đáng lắm, nó định chạy xe đi rồi nhưng
làm sao nhỉ? Lương tâm con người không cho phép nó làm như vậy. Cho dù
hắn làm nó rất bực mình nhưng nó không thể thấy chết không cứu. Vậy là
nó gác chân chóng xe đạp, chạy sâu vô con hẻm đó. Không biết nó đã kể
với các bạn là nó có võ chưa ha? Khi nó tới tận nơi tên nào cũng trợn
mắt nhìn nó. Nó không biết là vì sợ hãi hay là vì không tin lại có một
con nhỏ vô đây nạp mạng nữa. Nhưng cho dù chúng nghĩ gì thì nó không
quan tâm, việc trước mắt bây giờ là phải đuổi chúng đi nơi khác cái đã.
- Tụi bây ngừng tay
- Mày là con nào?- Tên đầu đàn dỡ giọng hắc dịch
- Tụi bây không cần biết, chỉ cần biến là được rồi- Nó nhanh chóng đáp trả
Tiểu Thiên lúc này đang trừng mắt nhìn nó.
- Chắc không tin nỗi con nhỏ này lại chính là ân nhân cứu mạng mình chứ gì
Sau khi nghe câu này hắn quay mắt đi nhìn về hướng khác ngay lập tức. Đúng là thứ chảnh, biết vậy nó đã không vô đây rồi.
- Thì ra hai đứa mày là một đôi à?- Tên đại ca lại dỡ cái giọng đó. Lần này thì quá
đáng lắm rồi hắn đã nói ra cái câu mà nó không muốn nghe nhất. Vậy là
hắn chết chắc! Bây giờ nó không cần nói chuyện gì nữa nó cứ im lặng mà
“ra đòn” thôi, và “hành động” đầu tiên của nó là cú đá xoay người “chuẫn không cần chỉnh”. Lâu rồi nó không đánh nhau hôm nay được động tay động chân thật là đã quá đi!
Có thể nói
Nhiên bây giờ giống như một nữ anh hùng sau Sau cú đá “chắc nịch” nó hạ
đo váng tên cầm đầu trước những cái há hốc mồm những tên còn lại trong
bọn. Rồi tên đại ca lúc này đang đau đớn trước cú đánh bất ngờ của nó
nhưng cũng cố lấy lại chút khí thế ra lệnh cho cả bọn:
- Đụng phải đối thủ rồi, vọt lẹ tụi bây
Sau cái giọng ra lệnh của tên cầm đầu, cả bọn hoàng hồn đỡ hắn bỏ chạy cong ***.
Lúc này chỉ còn nó và hắn đang mặt đối mặt
::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Tiểu Thiên
lúc này vẫn lạnh lùng, mặc dù nó biết mấy cú đánh vửa rồi của mấy tên đó cũng hơi nặng nhưng hắn không rên la đến một lời, sắc mặt cũng không
thay đổi. Không một chút cảm xúc nào bộc lộ trên gương mặt của cái tên
mọi người gọi là thiên thần đó. Mà không, phải gọi là ác quỷ chứ, hắn
đẹp theo kiểu quỷ mà! Mọi người chắc nhìn lầm rồi! Hắn cố gắng đứng dậy, rồi hắn mở miệng cười nhạt. Nụ cười này không đẹp mà là một nụ cười đau khổ...
- Không ngờ có một ngày Phạm Tiểu Thiên này phải nhờ đến sự giúp đỡ của con gái
- Cậu là như con gái yếu lắm không bằng
Hắn không nói gì nhưng vẫn nhìn nó...và hắn lắc đầu.
Hắn cứ im
lặng như vậy mà nhìn nó với ánh mắt đau khổ. Không hiểu sao nó không thể chịu nỗi cái cảnh này lâu được, nó quay lưng đi chỗ khác:
- Không cần cám ơn đâu, tôi về đây
- Khoan đã
Sao hắn lại mở miệng vào lúc này chứ? Làm cho nó không quay lưng lại không được...