Đập vô mắt nó
bây giờ là hình ảnh của ác quỷ đang ngủ rất say. Khi ngủ, Tiểu Thiên
thật sự có gương mặt thánh thiện của Thiên Thần. Vậy mà sao khi mở mắt
ra hắn lại là một ác quỷ lạnh lùng vô cảm. Có phải trong người hắn tồn
tại hai bộ mặt không nhỉ? Nếu vậy thì đâu mới là bộ mặt thật của hắn?
Không biết từ lúc nào nó cứ nhìn vào khuôn mặt hắn, nếu không nói là
không chớp mắt. Mà hắn đẹp trai thật chứ bộ, nó không thể phủ nhận điều
đó mặc dù không có cảm tình với tên này. Nói là không có cảm tình vậy
thôi, chứ bây giờ nó có thể nghe rõ hai tiếng “Thình thịch” của con tim
đang run lên vì hắn.
Nó cứ ngó
như vậy rồi bỗng chốc nó thấy gì nhỉ: có cái gì đó đang rơi nơi khoé mi
rậm rạp của hắn. Đó phải chăng là hạt ngọc đang rơi, nhưng nó cũng đủ lý trí để đoán được đó là nước mắt. Nước mắt của thiên thần hay ác quỷ thì nó không biết, nhưng nó biết hắn đang đau dù hắn không biểu lộ ra nét
mặt. Rồi những câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu nó: Tại sao hắn lại
khóc? Ai làm hắn đau vậy? Rồi nó là một hành động lạ: Cuối xuống lấy tay lau-nước-mắt-cho-hắn. Nó không hiểu sao nó lại làm vậy nhưng bây giờ nó cảm thấy rất tội nghiệp hắn. Nó muốn làm vơi đi phần nào nỗi đau cho
hắn...Không gian bây giờ chỉ có nó, hắn, một làn gió lành lạnh và nhịp
đập không ngừng của con tim...
Không biết
nó đã làm vậy bao lâu, chắc cũng không lâu đâu nhưng cũng không nhanh
đến nỗi hắn mở mắt ra lúc nào mà nó không biết. Thật sự là nó không biết hắn dậy từ lúc nào, đến khi hắn chớp mắt một cái nhìn nó với ánh mắt xa xăm pha chút giận dữ thì nó mới giật mình rụt tay lại...
- Cô làm cái cái gì đó
Nó bắt đầu cảm thấy “ngượng”
- Tôi...tôi
- Tôi cái gì?
- Mà cậu có chuyện gì phải không
- Chuyện của tôi, cô không cần quan tâm
- Hứ, ai cần quan tâm chứ, cậu không nói thì thôi, tôi đi
Nói xong, nó quay lưng đi thằng một mạch xuống tầng dưới và có một chút tức giận
trong người. Mặc dù nó không hiểu tại sao mình lại tức giận như thế.
Nó cứ thế mà lướt qua tầng lầu rồi vượt qua cả lớp của nó. Khi nghe tiếng trống đánh quay lưng lại thì nó mới nhận ra mình đã đi “hố” mất rồi! Thế là đành
quay đầu lại chạy thật nhanh về lớp chứ sao! Híc!!! Đúng là xúi quẫy!
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Vừa vào lớp
nó đã đụng mặt với hắn nhưng bây giờ nó quyết định “nhìn thẳng” và “hiên ngang” dành lại cái chỗ ngồi vốn dĩ thuộc về nó:
- Này, chỗ này lúc nãy tôi xí trước rồi nhé
Hắn vẫn giữ thái độ lạnh như nước đá không thèm nhìn nó lấy một cái. Lúc này nhỏ Trân từ bàn sau bỗng đâu chen vào:
- Ngọc Nhiên nè, lúc nãy tớ mới đi tolet một tý thôi mà cậu mất hút đâu vậy?
Đang tức giận nên nó có thái độ hơi “giận cá chém thớt” với nhỏ Trân:
- Tôi đi đâu kệ tôi
Nhỏ Trân lúc này đã nhìn ra tình hình thì ra nó và Tiểu Thiên đang có cuộc ẩu đã gì
đó mặc dù nếu nhìn vào thì chỉ có nó là giận dữ thôi
- Hai cậu có chuyện gì hả?
Lúc này tự nhiên hắn ngước lên nhìn nó và nhỏ Trân, rồi hắn nhìn trừng trừng vào nó
- Là con nhỏ này kiếm chuyện đó
- Ai kiếm chuyện còn chưa biết đó, bây giờ cậu có chịu trả chỗ cho tôi không?
- Thôi thôi, hai người đừng cãi nữa, cho tôi can
Hắn lại nhìn nó:
- Ai thèm cãi chứ!
- Không thèm cãi thì trã chỗ đây
- Không thể có chuyện đó được
Hắn lắc đầu
rồi quay mặt đi. Chịu nỗi không chứ, không thể để yên cho tên này được
rồi. Nói tới đây, nó đang sắp sửa dùng vũ lực với hắn, nếu không nói là
sắp cho hắn một trận nhừ tữ để hắn biết mặt Ngọc Nhiên này! Nó đang
chuẩn bị“hạ thủ” thì phải dừng tay lại vì lúc này cô giáo đang bước vào
lớp! Híc! Nó quên mất là trống đánh nãy giờ rồi. Không lẽ bây giờ đánh
hắn trước mặt cô giáo thì kì quá, thế nên nó đành ngồi yên vị vào chỗ
coi như tha cho hắn lần này, chỉ lần này thôi đấy nhé!