Đêm đến, nhà trúc.
Hơi nước lượn lờ.
Tiêu Dương ngửa đầu gối lên cánh tay, nhắm mắt tựa vào thùng gỗ, chợt thấy trên môi lành lạnh.
Giật mình mở mắt, đã thấy Lương Phượng đang buông mi hôn hắn.
Tiêu Dương đẩy người kia ra, bọt nước văng lên một mảng: “Ngươi làm gì đó!”
Lương Phượng tâm tình rất tốt, cong môi: “Hôn ngươi.”
Tiêu Dương tức giận lau miệng: “Ngươi có biết xấu hổ không, cơ khát như vậy!”
Lương Phượng: “Ngươi có thể hôn ta, vì sao ta không thể hôn ngươi?”
Tiêu Dương muốn cãi lại, nghĩ nghĩ vẫn lựa chọn câm miệng, lỡ may Lương Phượng nói ra ta cũng có thể x ngươi gì đó thì tiêu.
Quay đầu đã thấy Lương Phượng cầm khăn tắm vắt trên bồn, lau lưng cho mình.
Sắc mặt Tiêu Dương khó chịu: “Không phiền ngươi hầu hạ.”
Lương Phượng một tay đè lại bả vai Tiêu Dương, không nói gì, yên lặng lau: “Ta thấy vai lưng của ngươi có chút bẩn, ngày thường chắc ngươi không thể lau kĩ được.”
Tiêu Dương bị nói đến nổi giận: “Ta ra khỏi nhà đã ba tháng, trong quân làm sao có thể tắm rửa đàng hoàng!”
Lương Phượng: “Cho nên bụi bẩn mới thành ghét trên người ngươi.”
Da đầu Tiêu Dương tê rần, lỗ tai đỏ ửng: “Ngươi câm miệng!”
Hắn đường đường là một Vương gia xuất thân phú quý, lại bị người ta thẳng mặt chê bẩn?!
Tiêu Dương rào một cái đứng dậy, sắc mặt đỏ lên trừng mắt nhìn Lương Phượng.
Lương Phượng: “Ngươi không cần ngại, ngồi xuống.”
Tiêu Dương: “Cút đi!”
Lương Phượng mặt không đổi sắc: “Ngồi xuống.”
Tiêu Dương: “.....”
Giằng co hồi lâu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sắc mặt Lương Phượng hơi dịu lại: “Ngoan.”