Tiêu Dương rốt cục ngoan một chút.
Giặt quần áo nấu cơm, mọi thứ đều làm.
Đến khi đập vỡ cái bát cuối cùng trong lúc rửa, Lương Phượng không thể không cho hắn dừng tay.
Ban đêm.
Lương Phượng ôm Tiêu Dương, bình tĩnh nói: “Ngày mai ta phải ra khỏi cốc, mua bát.”
Tâm tình Tiêu Dương kích động: “Ờ.”
Lương Phượng: “Ngươi phải ngoan ngoãn đợi trong cốc.”
Tiêu Dương mặt không đổi sắc: “Ờ.”
Lương Phượng dịu dàng nhìn Tiêu Dương, vươn tay vuốt ve hai má hắn: “Ngươi rất vui, phải không?”
Tiêu Dương mím môi: “Không.”
Lương Phượng không nói gì, nhìn Tiêu Dương: “......”
Tiêu Dương né tránh ánh mắt, dứt khoát nhắm mắt lại: “Đã nói xong chưa? Ta muốn ngủ.”
Lương Phượng kề sát hôn lên môi đối phương, nhẹ giọng: “Ngủ đi.”