Lý Hưởng nản lòng mà rên một tiếng, một lát sau ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duệ vẫn nhìn phương hướng kia, không khỏi cảm thấy tò mò: “Cậu nhìn cái gì vậy?”
Triệu Tử Duệ quay đầu lại, cau mày: “Cậu nhớ Dục ca dùng tay nào để đánh tớ không?”
“Người này như thế nào lại mang thù như vậy —— “ Lý Hưởng mới nói được một nửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn cất bước chạy tới hướng bên kia: “Ngọa tào! Là tay phải! Chiều nay vừa mới phùng châm!”
Triệu Tử Duệ một phen đem người giữ chặt.
Lý Hưởng tức giận: “Cậu kéo tớ làm gì? Mất máu quá nhiều sẽ xảy ra chuyện!”
Triệu Tử Duệ tức giận la lại hắn: “Cậu cho rằng Dục ca là người không có đầu óc hay sao?.......Anh ấy không muốn lộ ra, tự mình đi xử lý, cậu còn đi theo làm gì? Ngại rủi ro hôm nay còn chưa đủ hay sao?”
“........”
Lý Hưởng bị Triệu Tử Duệ giáo huấn không thể tức giận, héo úa ủ rũ mà lui trở về.
........................
Tần Tình tìm thấy được Văn Dục Phong là ở bồn rửa tay cùng tầng với lớp 6.
Đèn ở khu vực bồn rửa tay bị hư, chỉ có ánh đèn từ cửa sổ bên ngoài soi xuống, khoác lên người nam sinh tạo nên một hình bóng người thon dài.
Mặc dù ánh đèn lờ mờ, Tần Tình đứng ở chỗ ngoặc hành lang vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt thanh tuấn đang gắt gao nhíu chặt mi, chiếc áo hoodie rộng thùng thình của trường bị kéo lên lộ ra lớp băng vải nhiễm sắc đỏ.
Màu đỏ kia đâm vào đôi mắt, Tần Tình cảm thấy đau xót.
Từ trước tới nay Tần Tình cho rằng chính mình sợ đau, sợ máu.
Không chỉ sợ ở trên người mình mà cũng sợ nhìn thấy ở trên người người khác.
Nhưng lúc này không biết dũng khí từ đâu mà Tần Tình vẫn có thể chống đỡ được, cô cắn chặt răng, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, nhấc chân đi qua.
“..... Văn Dục Phong.”
Xung quanh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trong màn đêm, Văn Dục Phong nghe thấy âm thanh từ phía đằng sau.
Cô gái nhỏ mềm mại có một chút sợ hãi không thể che dấu được.
“........”
Đôi mắt Văn Dục Phong xoẹt qua một tia ảo não.
Có lẽ cảm giác đau nhức ảnh hưỡng đến giác quan của hắn, đối với việc cô gái nhỏ tới gần cũng không hề phát giác ra.
Văn Dục Phong thở dài, nghiêng người sang một bên, bóng đêm nhiễm lên đôi mắt hắn.
“Bài thi anh sẽ —— “
Giọng nói đột nhiên im bặt, cánh tay phải giấu ở phía sau cũng cứng đờ.
Nam sinh gắt gao nhíu chặt chân mày ——
Lúc này đứng đối diện hắn, hốc mắt của cô gái nhỏ đã phiếm hồng.
“Ai khi dễ em?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này, khi Văn Dục Phong mở miệng thì ánh mắt xoẹt qua một tia sắc bén.
Tần Tình dùng sức lắc lắc đầu, sau đó cô cắn môi dưới ngẩng đầu lên nhìn Văn Dục Phong ——
“Chiều nay anh....... có phải đi ra ngoài đánh nhau hay không?”
“.......”
Chân mày Văn Dục Phong càng nhíu chặt hơn.
“Ai nói với em?”
Thanh âm của hắn trầm thấp cất giấu sự không vui rất rõ ràng.
Tần Tình hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đề cao thanh âm: “Có phải hay không?!”
——
Hiếm khi cô gái nhỏ nói lời như vậy, thanh âm đề cao có chút không khống chế được, mơ hồ nghe thấy được tiếng khóc nức nở.
Văn Dục Phong nghe thấy ngực đều phát đau, đối với tình huống trước mắt không biết làm sao giải quyết.
Thật sự là lần đầu tiên hắn đối mặt với loại tình huống này, nhất thời không biết ứng đối như thế nào, lại sợ bước một bước hoặc nói một câu sẽ chọc cô gái nhỏ càng thêm khổ sở.
Cuối cùng hắn chỉ có thể buông tiếng thở dài, chính mình cúi người xuống, cố gắng cân bằng tầm nhìn của cô gái nhỏ.
“ Chuyện xảy ra giữa trưa hôm nay là ngoài ý muốn, anh tuyệt đối không có ý trốn học.”
“.......”
Bên tai Tần Tình nghe những lời giải thích trấn an, nhưng tâm tư lại không thể khống chế được ánh mắt chính mình nhìn cánh tay phải của Văn Dục Phong.
Lúc sau Tần Tình trực tiếp hành động không che giấu.
Tần Tình vươn tay lên nắm lấy góc áo hoodie của Văn Dục Phong, dường như sợ người này trực tiếp chạy trốn ——
“Anh đưa em nhìn xem.”
Ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lóe, cảm xúc bực bội hiện lên nơi đáy mắt rất nhanh bị hắn đè xuống.
Môi mỏng hơi cong lên rất không đứng đắn.
“Em muốn nhìn cái gì........ Điềm Điềm?”
Hắn cố tình ép âm thanh của mình thêm khàn khàn, thân hình dán về phía cô gái nhỏ.
Hô hấp nóng rực lướt qua chiếc cổ trắng nõn mềm mịn của cô gái nhỏ, ánh mắt gần như trong gang tấc thập phần nguy hiểm. Nếu ở chỗ rộng rãi, đại khái Tần Tình sẽ không tránh được thất thần nhìn Văn Dục Phong một cái, sau đó nhân lúc còn sớm mà chạy trốn.
Nhưng lúc này Tần Tình nắm chặt góc áo nam sinh không chịu buông tay, cắn răng chịu đựng sự sợ hãi, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Văn Dục Phong ——
“Để cho em nhìn xem......... Vết thương của anh.”
“........”
Đối với biểu tình cực kì nghiêm túc kia, Văn Dục Phong ngẩn ra một chút.
Chờ lấy lại tinh thần, đôi mắt của Văn Dục Phong ánh lên sự dịu dàng.
——
“Em đây là........ Lo lắng cho anh?”
Giọng nói mang theo cảm xúc mà chính hắn cũng không rõ là cảm xúc gì.
Tần Tình lúc này căn bản không để ý bất kì lời nói nào của hắn, chỉ cố chấp nắm chặt góc áo.
Văn Dục Phong không lay chuyển được sự kiên trì của Tần Tình, cánh tay phải đang giấu ở phía sau liền duỗi ra trước.
Trên thực tế, hắn cũng rất muốn nhìn xem —— nhìn thấy vết thương của mình, bạn nhỏ ngồi cùng bàn sẽ có phản ứng gì?
Tần Tình không cô phụ sự kỳ vọng của Văn Dục Phong, khi vừa thấy mảnh vải băng nhiễm lên màu đỏ, hô hấp đều dồn dập, cảm xúc vất vả lắm mới bình tĩnh được lại một lần nữa cuồn cuộn.
Khóe mắt Tần Tình lại hơi hơi đỏ lên.
Ánh mắt của Văn Dục Phong tối lại.
Khác với lúc nãy, nhìn thấy phản ứng của cô gái nhỏ hắn chỉ cảm thấy đau lòng bên ngoài, lại muốn nhìn em ấy vì mình mà khổ sở.
Có lẽ..... sẽ khóc sao?
Nắm chặt góc áo của mình mà khóc, có phải thanh âm nức nở mềm mại lúc nghe lúc không...... Có lẽ chỉ khụt khịt nhẹ một chút, đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh nước..........
Văn Dục Phong cảm thấy trong lòng như có nhiều ngọn lửa đang lan ra, khắp người hắn tràn ngập sự xao động.
Qua một lúc sau, Văn Dục Phong cưỡng chế ánh mắt mình dời từ trên người cô gái nhỏ sang chỗ khác.
“.......... Mẹ nó.”
Hắn chửi thầm một tiếng.