—— cứ tiếp tục như vậy, hắn đại khái sẽ thành biến thái mất.
Tần Tình cũng bị âm thanh của nam sinh làm giật mình, cô nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay, cưỡng ép chính mình thu hồi lý trí.
Sau đó Tần Tình ngẩng đầu lên nhìn Văn Dục Phong: “Em cùng anh đi đến bệnh viện.”
“........”
Văn Dục Phong theo bản năng muốn mở miệng cự tuyệt, chỉ là đại não phản ứng quá nhanh khi nghe ba chữ “em cùng anh”, lời nói tới bên miệng bất giác mất âm thanh.
“Anh chờ em ở cửa lớp học, em đi tìm thầy Thẩm xin nghỉ.”
Nói xong, Tần Tình buông lỏng tay ra, cũng không quay đầu lại mà đi tới văn phòng.
Tóc đuôi ngựa của cô gái nhỏ phất phơ.
Nam sinh đứng tại chỗ chậm rãi thẳng người dậy, nhẹ nhàng nheo đôi mắt.
——
Hắn cảm thấy mình bị tóc đuôi ngựa xinh đẹp cùng chủ nhân của nó thôi miên.
....... Hơn nữa, vĩnh viễn đều không thể tỉnh lại.
..........................
Tiết tự học thứ nhất buổi tối, Tần Tình cầm giấy xin phép nghỉ với lý do “Cảm mạo phát sốt” để về nhà nghỉ ngơi, cùng Văn Dục Phong rời khỏi trường.
Hai người ra cổng rồi ngồi lên xe taxi, chạy đến bệnh viện gần nhất Nhất Trung.
Thời gian này bệnh viện đã sớm tan ca, chỉ còn ánh đèn ở khu cấp cứu lóe lên trong màn đêm.
Nhìn thấy Tần Tình đang canh chừng cánh tay của Văn Dục Phong, đặc biết là lớp băng vải kia thấm ra một chút máu đỏ, tài xế cũng không dám trì hoãn, một đường không rời khỏi chân ga chạy nhanh tới phòng khám gấp.
Tần Tình lôi kéo Văn Dục Phong xuống xe, nhanh chóng vào khu khám bệnh để đăng kí.
Động tác của cô gái nhỏ thuần thục suốt quá trình, hiển nhiên đối với quy trình khám bệnh không có xa lạ.
Vì thế Tần Tình cầm sổ khám bệnh và đơn đăng ký đến bên cạnh Văn Dục Phong, chuẩn bị dẫn hắn đi tìm bác sĩ phụ trách, liền bị Văn Dục Phong kéo lại.
“Em thường xuyên đến bệnh viện?”
Nam sinh chau mày lại, ánh mắt có chút thâm trầm nguy hiểm.
Hơn nữa vết thương ở cánh tay lộ ra bên ngoài không phải do ngoài ý muốn, không ít ánh mắt dừng trên người hắn đều nhanh chóng tan đi.
Tần Tình căng khuôn mặt nhỏ một chút không hề có bộ dạng sợ hãi.
“Cảm mạo phát sốt tức là sức đề kháng có vấn đề, ít nhất em sẽ không bởi vì đánh nhau mà đến bệnh viện.”
Văn Dục Phong: “........”
——
Hắn xem như đã nhìn ra.
Bạn học nhỏ của hắn một đường tiếp thu hiển nhiên đã không còn sợ hãi, còn có chút khí thế muốn tính sổ.
Nghe lão đại không biết giận mà bị bạn học nhỏ kéo đến phòng bệnh của bác sĩ phụ trách.
Thời điểm cách cửa phòng khám còn vài bước chân, Tần Tình nhăn mày lại.
Cô có chút chần chừ nhìn thoáng qua phòng bệnh bên cạnh.
Mấy người đàn ông say xỉn, cả người hùng hùng hổ hổ đi tới đi lui tại chỗ đó.
Có hai người có chút bẩn xen lẫn vết máu hỗn tạp.
Trong đó có một người đàn ông hình như chú ý tới tầm mắt của Tần Tình, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười khó coi, đồng thời thực hiện động tác hạ lưu nâng nâng hông.
Chẳng qua trước khi Tần Tình nhìn thấy rõ liền có một bàn tay ngăn chặn tầm mắt.
Tần Tình ngốc ngốc, nghiêng mặt nhìn nam sinh đứng bên cạnh mình.
Nam sinh cũng không có nhìn cô mà là đang bễ nghễ nhìn ở khu ghế dài nghỉ ngơi.
Khóe mắt lạnh lẽo mà hung lệ, nhất là hai tia lửa như xoẹt qua trong ánh mắt.
Chỉ mới liếc mắt môt cái giống như là đang bị một hung thú khổng lồ theo dõi.
Thẳng đến khi nam nhân kia ngượng ngùng mà sợ hãi thu hồi ánh mắt trên người Tần Tình, Văn Dục Phong mới lạnh lùng rời mắt.
Hắn vươn tay trái vòng qua bên người cô gái nhỏ, trực tiếp đặt trên vai, đem người giam vào trong ngực đi vào phòng khám bệnh.
Bác sĩ ngồi bên trong phòng khám vừa ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thấy tư thế lên sân khấu của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân làm mình hơi chấn động một chút.
Tần Tình lấy lại tinh thần liền tránh khỏi trói buộc của Văn Dục Phong, cầm sổ bệnh và giấy đăng ký khám tới trước mặt bác sĩ, lại đem Văn Dục Phong kéo qua.
Toàn bộ hành trình Văn Dục Phong đều không có mở miệng, đôi mắt đen láy không hề chớp chỉ nhìn chăm chú thân ảnh của cô gái nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng còn mang theo một chút cười cười.
Chỉ đơn thuần nhìn bộ dáng lười biếng thong dong của hắn, không biết đại khái tuyệt đối sẽ không cho rằng hắn bị một đám côn đồ cho ăn một dao may tới mười mũi.
Bác sĩ lúc đầu nhìn thần sắc của Văn Dục Phong, đều nghĩ cô gái nhỏ thoạt nhiền tuổi không lớn lại bên cạnh tiểu tử này.
Cho tới khi nhìn thấy máu thấm ra lớp băng vải ngày càng nhiều.
Bác sĩ liền nhăn mặt lại ——
“Sao có thể chỉ là viết mấy chữ? Không có làm những động tác mạnh khác??'
Tần Tình nhớ lại theo bản năng gật đầu, chỉ là mới có một nửa cô lại đột nhiên nhớ lại giữa tiết tự học buổi tối có một khoảng thời gian chính mình không có tìm thấy được Văn Dục Phong.
Tần Tình không khỏi chần chừ nhìn về phía nam sinh.
Tần mắt hai người giao nhau.
Văn Dục Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bác sĩ bâng quơ nói nhẹ nhàng.
“Chỉ mới xuống một quyền, không có làm gì khác.”
Cái này không cần bác sĩ nói cái gì, đôi mắt Tần Tình nhìn Văn Dục Phong đã mở to.
“....... Văn Dục Phong!”
Tần Tình ảo não mà hét lên với Văn Dục Phong.
Bác sĩ vừa thấy tư thế này, thở dài ngăn hai người nói chuyện với nhau ——
“Hơn phân nửa miệng vết thương đã bị hở, gây tê một lần nữa để may lại đi.”
“......”
Tần Tình bên kia còn chưa hết ảo não liền ngẩn ra, chuyển hướng sang bác sĩ: “Muốn một lần nữa may lại sao?”
Âm thanh cô gái nhỏ có chút run rẩy.
“Ừm, cần phải may lại một lần nữa.”
Bác sĩ nói, đã bắt đầu đóng dấu vào đơn thuốc.
Chuẩn bị tốt xong hắn đưa cho Tần Tình: “Cháu đưa hắn đi phòng thuốc lấy thuốc tê cùng với kim tiêu độc tới đây.”
Tần Tình tựa hồ còn đang kinh hách, đắm chìm trong câu “cần phải may một lần nữa”, tiếp nhận đơn liền xoay người đi ra ngoài.
Văn Dục Phong hơi nhíu mày, nhấc chân đi theo sau.
“Anh đi cùng với em.”
Phía sau bác sĩ còn chưa kịp ngăn trở hắn đã bị thành như vậy còn đi theo ra ngoài.
..............
Vài phút sau, Tần Tình và Văn Dục Phong cầm thuốc trở về phòng khám bệnh.
Bác sĩ tiếp nhận rồi kiểm tra, liền nhìn về phía Tần Tình.
“Cháu ra bên ngoài chờ đi.”
Văn Dục Phong nghe vậy liền cứng lại.
......... Hắn nhớ rõ thời điểm vừa mới trở lại, mấy đàn ông say rượu ngoài cửa còn chưa có đi.
Mà Tần Tình cau mày nhìn cánh tay Văn Dục Phong một cái, đáp ứng nhanh liền phải đi ra ngoài.
Tần Tình còn chưa kịp bước nửa bước đã bị người bên cạnh nắm lấy một phen.
Tần Tình cảm thấy khó hiểu giương mắt nhìn Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong mặt không đổi sắc nhìn về phía bác sĩ, môi hơi cong lên ——
“Tôi sợ hãi, có thể để em ấy trở trong phòng khám bồi tôi được không?”
Tần Tình: “.........”
Bác sĩ: “............”
Không khí xấu hổ trầm mặc kéo dài một lúc sau, bác sĩ rốt cuộc cũng không còn lời gì để nói liền gật đầu.
Sau khi chuẩn bị xong, người nào đó vừa mới thản nhiên thừa nhận mình “sợ hãi” phối hợp rất tốt, thuận lợi thực hiện đến bước cuối cùng.
——
Trước tiên tiêm thuốc tê vào, chờ một thời gian thuốc bắt đầu có tác dụng, bác sĩ liền đi lấy bao tay dùng một lần, hơi do dự nhìn Văn Dục Phong.
“Hiệu quả của thuốc gây tê đối với mỗi người đều khác nhau. Hơn nữa mấy tiếng trước cháu vừa mới tiêm thuốc tê, miệng vết thương lại liên tục rách ra, lần này tiêm thuốc tê vào thì hiệu quả không thể 100% đảm bảo....... Trong quá trình khả năng có hơi đau một chút.”
Nghe xong những lời này, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh càng khẩn trương hơn so với Văn Dục Phong.
Khóe môi hắn hơi cong lên, đôi mắt đen bình tĩnh:
“Ân.”
Bên kia đã trải khăn xanh giải phẫu lên, chỉ lộ ra miệng vết thương dữ tợn ở bên ngoài, bác sĩ cầm lấy dụng cụ tiêu độc, từng chút mở ra.
Tần Tình nhìn miệng vết thương cùng với dụng cụ tiêu độc, cô sợ tới mức cả khuôn mặt nhỏ đều tái nhợt, đôi mắt sạch sẽ trong sáng, nhìn rất giống như mình là người bị may mấy mũi kia.
Qua hai giây cô mới chậm rãi nhìn lại, âm thanh mềm mại mang theo một chút run rẩy:
“Văn Dục Phong.......Anh có sợ không?”
“.......”
Văn Dục Phong nhẹ chớp mi, khóe môi cũng cong lên.
“Sợ.”
Trong lời nói của hắn hơi khàn khàn trầm thấp.
Tần Tình bất chấp vươn tay nhỏ tới nắm lấy hắn.
Đầu ngón tay của cô gái nhỏ lạnh lẽo.
“........ Kia phải làm sao bây giờ?”
Âm thanh của Tần Tình cơ hồ muốn khóc nức nở.
Văn Dục Phong bị âm thanh kia thu hút, ánh mắt bỗng dưng trầm xuống, yết hầu hơi lăn lộn.
Hai giây sau, hắn giống như bị ma xui quỷ khiến mà mở miệng.
“...... Em hôn anh một cái, hẳn là tốt rồi.”
.................